K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Muộn rồi mà sao cònNhìn lên trần nhà rồi quay ra, lại quay vàoNằm trằn trọn vậy đến sáng maiÔm tương tự nụ cười của ai đóLàm con tim ngu nghê như muốn khóc òaVắt tay lên trên trán mơ mộngĐược đứng bên em trong nắng xuân hồng 1 giờ sáng!Trôi qua, trôi nhanh kéo theo ưu phiền miên manÂm thầm gieo tên em vẽ lên hi vọngĐúng là yêu thật rồi! còn không thì hơi phí nàyCứ thế loanh quanh, loanh...
Đọc tiếp

Muộn rồi mà sao còn
Nhìn lên trần nhà rồi quay ra, lại quay vào
Nằm trằn trọn vậy đến sáng mai
Ôm tương tự nụ cười của ai đó
Làm con tim ngu nghê như muốn khóc òa
Vắt tay lên trên trán mơ mộng
Được đứng bên em trong nắng xuân hồng

 
1 giờ sáng!
Trôi qua, trôi nhanh kéo theo ưu phiền miên man
Âm thầm gieo tên em vẽ lên hi vọng
Đúng là yêu thật rồi! còn không thì hơi phí này
Cứ thế loanh quanh, loanh quanh, loanh quanh, lật qua lật lại 2 giờ
Những ngôi sao trên cao, là người bạn tâm giao
Lắng nghe anh luyên thuyên về một tình đầu đẹp tựa chiêm bao
Có nghe thôi đã thấy ngọt ngào, đủ biết anh si mê em nhường nào
Ít khi anh văn thơ dạt dào, đói nhưng vui quên luôn cồn cào
Nắm đôi tay kiêu sa, được một lần không ta
Nghĩ qua thôi con tim trong anh đập tung lên rung nóc rung nhà
Hóa ra yêu đơn phương một người, hóa ra khi tơ vương một người
3 giờ đêm vẫn ngồi cười
Cứ ôm anh đi ôm anh đi ôm anh đi ôm anh đi
Ôm trong cơn mơ trong cơn mơ trong cơn mơ trong cơn mơ
Có thế cũng khiến anh vui điên lên, ngỡ như em đang bên
Chắp bút đôi ba câu thơ ngọt ngào
Muốn em đặt tay lên
Cứ ôm anh đi, ôm anh đi, ôm anh đi, ôm anh đi
Ôm trong giấc mơ, trong cơn mơ, trong cơn mơ, trong cơn mơ
Yêu đến vậy thôi, phát điên giờ làm sao giờ
Rap:
Đêm nay không ngủ, tay kê lên cổ
Ngày mai lại tranh thủ
Chơi vơi bao suy tư bao nhiêu cho đủ
Yêu em ngu ngơ mình tôi, yêu không quan tâm ngày trôi
Yêu thương em bờ môi, yêu đơn phương vậy thôi

 
Lại còn chối
Con tim đang ngừng đập đang hối liên hồi
Đừng chày cối
Miệng cười cả ngày vậy là chết tôi rồi
Ngày càng nhiều thêm, tình yêu cho em ngày càng nhiều thêm
Muốn nắm đôi bàn tay đó một lần
Du dương chìm sâu trong từng câu ca dịu êm
Em xinh như một thiên thần, như một thiên thần, như một thiên thần
Ngỡ như em là một thiên thần
Ngỡ như ngỡ như, ngỡ như ngỡ như ngỡ như

 

 

 

 

 

 

 

Xe đạp lách cách tôi vẫn chưa quen
Đường thì tối chơi vơi còn tôi vẫn cứ đứng đợi
Em nhẹ bước đến mi đã thôi hoen
Trời trở gió heo may vì tôi đã lỡ yêu em
Cũng may đường về nhà em quá xa
Tôi mới được trông ngóng em buông lời hát
Nhớ thương ngại ngùng nhìn em thoáng qua
Hạ ơi đừng trôi mãi, mặc kệ em với tôi đi về
Mới chỉ nhìn em khóc tôi bỗng chợt nhận ra đã yêu em rồi

 
Sáng trong cho mây ngừng trôi, rọi ánh mắt em trong lòng tôi
Ngập ngừng chưa nói, mai sau để cho anh ngóng em đi về
Khoảnh khắc tôi chưa nên câu hàng mi ướt run run buông dài
theo cơn gió vén nhẹ tà áo trên con đường tôi đi với em
Dù phía trước có mưa rào trên đường hai ta sẽ qua
Chỉ muốn em dành tặng cho tôi những ngây thơ đầu
Được dỗ dành em khi em buồn, được đứng chờ em đưa em về từng ngày
Đường này là đường cho tôi chở em mãi thôi không ngừng
Đường tôi đi cùng em mãi thôi không dừng
Chợt hiện lên một suy nghĩ tôi chưa từng
Kể em nghe lời yêu biết đâu ? Thôi đừng !
Đợi chờ em như chờ ánh nắng lên
Chờ cho lại nghe tiếng con tim thổn thức
Nhẹ nhàng hương hoa gần đến sát bên
Nhẹ theo chiều phai gió dựa vai tôi mỗi khi đi về
Mới chỉ nhìn em khóc tôi bỗng chợt nhận ra đã yêu em rồi
Sáng trong cho mây ngừng trôi rọi ánh mắt em trong lòng tôi
Ngập ngừng chưa nói mai sau để cho anh ngóng em đi về
Khoảnh khắc tôi chưa nên câu , hoa cứ ngát hương em đêm hè dòng sông
Theo cơn gió vén nhẹ tà áo trên con đường tôi đi với em
Dù phía trước có mưa rào trên đường hai ta sẽ qua
Chỉ muốn em dành tặng cho tôi những ngây thơ đầu
Được dỗ dành em khi em buồn
Đứng chờ em
Sẽ chẳng cần lên tiếng tâm tư này để tôi cất riêng cho mình

 
Rồi vẫn đạp xe như bao ngày
Hạ vẫn dần trôi
Nhớ thương em
Tôi đưa em về
Bầu trời sao sáng lên rọi ánh mắt em trong lòng tôi
Nhớ thương em rồi lỡ mai sau này
Chẳng thể mãi đón đưa
Lại cứ thế ngóng trông

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Giờ thì tình đã phai
Em đâu rồi người về với ai
Còn lại mình lẻ loi
Riêng mình tôi ôm nỗi đau này
Còn lại gì nữa đâu
Ừ thì còn lại gì nữa đâu
Giờ thì đành mất em
Riêng mình tôi đợi chờ.
Người ơi hãy tin anh này và em đến đây đi
Ngàn hoa lá đang thay màu này em thích hoa gì
Nụ cười bé xinh xuân ngời người làm xao xuyến tim anh
Tình anh sẽ không phai mờ vì anh đã trao dần
Một ngày, một ngày hạ buồn kèm phượng hồng khi còn vương nắng
Bầu trời một màu tình yêu thu vừa sang lá xanh phai màu
Đọng lại một chút nhớ thương đang rơi rơi trên khóe mi lệ buồn
Chuyện tình ta bao lâu rồi đây mai cách xa
Từng ngày, từng ngày còn gì vừa rụng rơi khi mùa đông đến
Là ngày mà người rời xa theo người ta bão giông nơi [Em] này
Chẳng còn đâu những vấn vương theo hương hoa bóng ai phai mờ
Lời chia tay em chưa từng nói với anh
Cớ sao người vội đi
RAP:
Anh đây trai miền Tây hơi khờ nhưng lại bất ngờ gặp được em
Lúc đầu anh đã định lờ nhưng sao cảm xúc dâng ngược lên
Cảm giác như năm giờ chiều mặt trăng này đã gặp được đêm
Bản chất anh trai nhà lành hứa lòng khi gặp không được quên.

 
Ừ, đừng quên là bao người quen nhìn anh và em thì họ sẽ đều biết
Ai là người con gái đầu tiên được chính anh đây nuông chiều miết
Tuy không phải Rapper dù sao thì anh cũng thường nghe nhiều Beat
Anh hứa cái tật nói xạo ngày mai của anh sẽ điều tiết
Tâm tư kia như không bùng cháy khi em buông tay
Yêu thương phai như chưa từng thấy em đang thương ai
Không giọt nắng nào có thể lấy đi hết sương mai
Không quan tâm mặc cho tình cảm hai ta đang bước qua sang chương hai
Đi bên em anh chẳng quan tâm họ đang nói gì
Thật buồn khi không ai chung tay ngay lúc trời tối đi
Nỗi buồn kia trên mi vẫn được anh lau đi
Nên là.
Người ơi hãy tin anh này và em đến đây đi
Ngàn hoa lá đang thay màu này em thích hoa gì
Nụ cười bé xinh xuân ngời người làm xao xuyến tim anh
Tình anh sẽ không phai mờ vì anh đã trao dần
Một ngày, một ngày hạ buồn kèm phượng hồng khi còn vương nắng
Bầu trời một màu tình yêu thu vừa sang lá xanh phai màu


Đọng lại một chút nhớ thương đang rơi rơi trên khóe mi lệ buồn
Chuyện tình ta bao lâu rồi đây mai cách ] xa
Từng ngày, từng ngày còn gì vừa rụng rơi khi mùa đông đến
Là ngày mà người rời xa theo người ta bão giông nơi này
Chẳng còn đâu những vấn vương theo hương hoa bóng ai phai mờ
Lời chia tay em chưa từng nói với anh
Cớ sao người vội đi

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Em đi mất rồi, còn anh ở lại ...

Người giờ còn đây không? Thuyền này còn liệu sang sông?

Buổi chiều dài mênh mông, lòng người giờ hòa hay đông

Hồng mắt em cả bầu trời đỏ hoen

Ta như đứa trẻ ngây thơ, quên đi tháng ngày ngu ngơ

Người là ngàn mây bay, mình là giọt sầu chia tay

Người cạn bầu không say, còn mình giãi bày trong đây

Này gió ơi, đừng vội vàng, lắng nghe được không?

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

Hạt ngọc rơi rớt trên mái nhà, sau luống cà, như thế là ...

Rap:

Xa nhau, xa nhau, thôi thì nỗi nhớ hà cớ gì người mang? Woo..

Bên nhau không lâu, như là người thấy tờ giấy này nghìn trang ...

Vậy hãy để màu nắng phiêu du, phiêu du trên đỉnh đầu

Và sẽ nói em nghe, em nghe, câu chuyện này là...

Cả bầu trời vàng, đỏ, tím, xanh xanh

Em luôn tồn tại ở trong trái tim anh

Lời 2:

Thuở mới niên thời tay nắm tay,

Cành lá me vàng ôm đắm say

Nhẹ nhàng lá rơi,

Đọng lại vấn vương ven đường

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

Yêu em nhiều..

Lòng này nhói đau, thương em nhiều, cạn tình biển sâu

Biển sâu anh hát

Nếu có ước muốn ngược thời gian

Nhắm mắt cố xóa dòng đời này ái phong trần vỡ tan

Đành lòng sao em xé nát tan tâm can.. họa kì thư theo bóng trăng vàng

Giá như bây giờ, giá như em ở đây

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về ... về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

3

hay đấy anh , nhưng 3 h đêm cười là ngáo đá r (có mỏi tay ko ạ) viết vậy ko ai đọc r mất công ra (dài quá ai đọc nổi ) hic...

ah mà ai cho anh copy lời mời của Nezuko trong làng kimetsu thế hả (trong trang cá nhân ý)???

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!Anh thanh niên vừa vào, kêu lên....
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!
Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.
– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!
Anh thanh niên vừa vào, kêu lên. Để người con gái khỏi trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách tới trả cho cô gái. Cô kĩ sư mặt đỏ ửng, nhận lại chiếc khăn và quay vội đi.
– Chào anh. – Đến bậu cửa, bỗng nhà họa sĩ già quay lại chụp lấy tay người thanh niên lắc mạnh. – Chắc chắn rồi tôi sẽ quay trở lại. Tôi ở với anh ít hôm được chứ?
Đến lượt cô gái từ biệt. Cô chìa tay ra cho anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng, như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay. Cô nhìn thẳng vào mắt anh – những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy.
– Chào anh.

(Theo Nguyễn Thành Long, Lặng lẽ Sa Pa)

c) Những câu “giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ”; “những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy”,… là nhận xét của người nào, về ai?

1
10 tháng 7 2019

- Những câu “giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ”, “những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy…” là lời nhận xét, đánh giá của người kể chuyện về anh thanh niên và suy nghĩ của anh ta.

Ehhh ohhh Sinh con ra bằng câu hát ru quen thuộc Dìu đôi chân mong con lớn khôn (Con lớn khôn, nghe lời mẹ) Dù mồ hôi thấm vai chỉ cần thấy con cười Là những âu lo phiền muộn tan trôi Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười) Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay) Thả vào mây nhẹ nhàng đưa...
Đọc tiếp

Ehhh ohhh Sinh con ra bằng câu hát ru quen thuộc Dìu đôi chân mong con lớn khôn (Con lớn khôn, nghe lời mẹ) Dù mồ hôi thấm vai chỉ cần thấy con cười Là những âu lo phiền muộn tan trôi Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười) Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay) Thả vào mây nhẹ nhàng đưa theo cơn gió Mai này con lớn lên Mang ngàn lời ca cất lên Đem một tình yêu thiết tha, giúp cha dang đôi tay ôm lấy vai mẹ Mai này con lớn lên Kiên cường vượt qua bão giông Chỗ dựa bình yên khi hoàng hôn xuống bình minh ấm bên mẹ mãi thôi Uh la la la la la lal a la Uh la la la la la lal a la Con nay đã lớn khôn muốn phụ giúp mẹ những việc giản đơn mà Thu dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo cứ để con no mà Con nhận ra một điều là Con không cần nữa những món quà Đôi tay con giờ đây có thể đảm nhận hết mọi công việc nhỏ trong nhà. Nghe lời mẹ dặn, không làm mẹ tổn thương, không khiến mẹ phải lo Nghe lời mệ dặn, soạn bài vở chu đáo, học chăm ngoan ngày ngày Ấn nút nhớ, thả giắc mơ, con chìm vào những vần thơ Đổ đong đầy, chà hao gầy, ưu phiền trong mẹ tan theo làn mây Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười) Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay) Thả vào mây nhẹ nhàng đưa theo cơn gió Mai này con lớn lên Mang ngàn lời ca cất lên Đem một tình yêu thiết tha, giúp cha dang đôi tay ôm lấy vai mẹ Mai này con lớn lên Kiên cường vượt qua bão giông Chỗ dựa bình yên khi hoàng hôn xuống bình minh ấm bên mẹ mãi thôi Uh la la la la la lal a la Uh la la la la la lal a la// cùng nghe nhạc vs mik nhé :8-8=

8
17 tháng 8 2017

Báo cáo lẹ!

17 tháng 8 2017

hình nư bài này là của sơn tùng MTP đúng ko, mình quên tên bài hát hát rồi nhưng vẫn còn nớ lời bài hát, fan sơn tùng mtp

17 tháng 11 2021

Bài này là bài muộn rồi mà sao còn của Sơn Tùng M-TP

18 tháng 11 2021

bài muộn rồi mà sao còn của ido mình

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!Anh thanh niên vừa vào, kêu lên....
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!
Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.
– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!
Anh thanh niên vừa vào, kêu lên. Để người con gái khỏi trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách tới trả cho cô gái. Cô kĩ sư mặt đỏ ửng, nhận lại chiếc khăn và quay vội đi.
– Chào anh. – Đến bậu cửa, bỗng nhà họa sĩ già quay lại chụp lấy tay người thanh niên lắc mạnh. – Chắc chắn rồi tôi sẽ quay trở lại. Tôi ở với anh ít hôm được chứ?
Đến lượt cô gái từ biệt. Cô chìa tay ra cho anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng, như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay. Cô nhìn thẳng vào mắt anh – những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy.
– Chào anh.

(Theo Nguyễn Thành Long, Lặng lẽ Sa Pa)

a) Đoạn trích kể về ai và về sự việc gì?

1
1 tháng 12 2017

- Đoạn trích trên kể về cuộc chia tay giữa ba nhân vật: anh thanh niên, ông họa sĩ, cô kĩ sư

Hôm qua mk có một nỗi buồn,đến hôm nay chưa nguôi:Ny mình trên olm rất ít on,có lẽ do bận nên mình chẳng quan tâm gì lắm vì sợ phiền anh ấy.Có một hôm bạn mk bảo nó đc anh ấy HẸN HÒ.Mk sững người hỏi lại,nó bảo anh ấy là D*** (ny mk).Nghĩ rằng nó nói chơi nên tạm thời hủy kb cho nhẹ đầu.Mk đi ngủ luôn vì giờ ấy đã hơn 9 giờ rồi.Mk mơ anh ấy theo bạn mk P****.Hai người nắm tay nhau...
Đọc tiếp

Hôm qua mk có một nỗi buồn,đến hôm nay chưa nguôi:

Ny mình trên olm rất ít on,có lẽ do bận nên mình chẳng quan tâm gì lắm vì sợ phiền anh ấy.Có một hôm bạn mk bảo nó đc anh ấy HẸN HÒ.Mk sững người hỏi lại,nó bảo anh ấy là D*** (ny mk).Nghĩ rằng nó nói chơi nên tạm thời hủy kb cho nhẹ đầu.Mk đi ngủ luôn vì giờ ấy đã hơn 9 giờ rồi.Mk mơ anh ấy theo bạn mk P****.Hai người nắm tay nhau trước mặt mk,anh ấy quay lại bảo tôi:"Chia tay đi,yêu đương gì tầm này?!!Đã thế mày lại còn vừa nhát vừa tỏ ra ngoan cố.Tao nói rồi,chia tay là chia tay!Ờ đấy,tao yêu cái P**** đấy thì làm sao?"Anh còn đẩy tôi ra,chợt tôi đã xuống một vực sâu phía dưới là một màu đỏ của hoa bỉ ngạn pha hình ảnh của anh.Ánh mắt ấy hồi trước rất lãng tử,miệng cười lạc quan,dang tay chào đón tôi.Hai mắt anh bắt đầu đỏ lòm và như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Tôi tỉnh dậy,mồ hôi ướt đầm đìa.Tôi bỏ chăn len ra và lấy chăn mỏng đắp.Sáng hôm sau....Tôi mới biết giấc mơ ấy có liên quan đến tôi và anh thật.Anh đòi chia tay,thật nực cười,sao có thể khi 2 năm yêu nhau rồi mà đã...Tôi nhìn lên cái P**** đang cười đểu.Khóc nhưng cố không lộ ra bên ngoài."Ô thế tiểu thư còn muốn tỏ ra vẻ tổn thương để ai thương hại?"-P**** cười tôi.Tôi chỉ biết đi về chỗ,úp mặt xuốn mà khóc thôi."Rồi sẽ có lúc anh hiểu cảm giác đi yêu 1 người và được ng ấy yêu sẽ như thế nào.

Bao nhiêu ngày tháng trôi qua,tôi chịu đựng tất cả mọi thứ.Nhận hết lỗi sai của anh về mk ko cho ng nhà bt.Để nhận đc 2 chữ CHIA TAY của anh thôi ư?Anh nghĩ tôi cần nó ư?Sai lầm rồi,tôi cần một tình yêu chính đáng,tôi hèn như vậy à?Ừ,TÔI HÈN LÀ VÌ AI HẢ,VÌ CÁI BẢN THÂN NGU NGỐC CỦA TÔI PHẢI KHÔNG?.

Nước mắt ướt bàn phím rồi,xin phép mk lau đi nhé.

1
24 tháng 1 2020

Mình không tin được là bạn mới tiểu học mà có người yêu đấy.Nhưng chả sao cả,ở lớp mình cũng có một cặp đôi,mà nói thật lúc trước mình cũng có crush một người.Bích này,mình nghĩ rằng bạn đừng buồn nữa,hãy vui lên,chắc chắn bạn sẽ vượt qua thôi.Mình hiểu cảm giác của bạn.Mình cũng đã từng như vậy,cái cảm giác ấy nó đau lắm.Nếu chúng mình chia sẻ được nỗi buồn cho nhau,bạn hãy kết bạn với mình nhé,mình có thể an ủi bạn phần nào.Còn bây giờ,đừng buồn nữa,nếu bạn của bạn phản bội bạn,thì hãy làm bạn với mình,mình hứa sẽ là BFF thân nhất của bạn!

gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng...
Đọc tiếp

gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy 

Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.

Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.
Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm:

- Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? Ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôi nói: Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành.

Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về.
Tôi và mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đón bà. Tôi thầm nghĩ.

Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vậy mà hôm nay lại quýnh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không. Mẹ thì luôn mồm nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu cơm lắm món ngon đến thế!

Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mâm cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà:

- Bà, hoan hô bà đã lên!

Bà ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán:

- Bố cô, sao lớn nhanh thế!

Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi là chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì.

Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói:

- Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà.

Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: "Mời gì không mời đi mời cà". Tôi chông chế: "Tại bà thích cà". Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói:

- Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cùng phải nếm đấy nhé.

Bà gật đầu:

- Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết!

Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Trong tiếng cười tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thảy ai cũng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười nói:

- Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế!

Bố hỏi bà:

- Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ?

- Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! - Bà nói rồi quay sang ba chúng tôi: - "Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vổng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy".

Mẹ nhìn chúng tôi vui lắm. Bà và bố mẹ nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi chăm chú ngồi nghe. Mà cũng chỉ biêt nghe thôi chứ chẳng lẽ cắm cúi ăn. Thỉnh thoảng, bà hỏi chúng tôi về chuyện học hành, chuyện trường lớp. Bé Việt bi bô nói bằng cái giọng ngọng nghịu. Cả nhà ồ lên. Tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ kỳ.

Những bữa cơm như vậy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên. Trong tôi lúc nào cũng ngân lên tiếng cười của bà, bố mẹ và Thúy, Việt, ấm áp đến lạ kì.

0
" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng...
Đọc tiếp

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng  nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao? 

Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng . Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh. 

Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói " Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình ".

Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

" Em đang trồng hoa sao? " Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

" Để anh giúp em " Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa. 

Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố . Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

" Giỏi quá, giỏi quá " Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

" Tình muốn trồng hoa gì? " Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. " Là hoa hướng dương " Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên. 

" Em thích nó sao? Anh cũng thích " Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô. 

" Mẹ Kiếp, đứng lại " 

Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài. 

" Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi." Đưa chị về đi " Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài. 

" Tình, chị đứng lại " Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến. 

Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì. 

" Tình, đằng sau " Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc. 

Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

" Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy? " Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô  nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

" Phía sau " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

" Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ? " Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi. 

Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen  thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ." Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi " 

" Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ? " Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." 

0
Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!Anh thanh niên vừa vào, kêu lên....
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi:

– Trời ơi, chỉ còn có năm phút!
Chính là anh thanh niên giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Anh chạy ra nhà phía sau, rồi trở vào liền, tay cầm một cái làn. Nhà hoạ sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gái cũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác già.
– Ô! Cô còn quên chiếc mùi soa đây này!
Anh thanh niên vừa vào, kêu lên. Để người con gái khỏi trở lại bàn, anh lấy chiếc khăn tay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách tới trả cho cô gái. Cô kĩ sư mặt đỏ ửng, nhận lại chiếc khăn và quay vội đi.
– Chào anh. – Đến bậu cửa, bỗng nhà họa sĩ già quay lại chụp lấy tay người thanh niên lắc mạnh. – Chắc chắn rồi tôi sẽ quay trở lại. Tôi ở với anh ít hôm được chứ?
Đến lượt cô gái từ biệt. Cô chìa tay ra cho anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng, như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay. Cô nhìn thẳng vào mắt anh – những người con gái sắp xa ta, biết không bao giờ gặp ta nữa, hay nhìn ta như vậy.
– Chào anh.

(Theo Nguyễn Thành Long, Lặng lẽ Sa Pa)

d*) Hãy nêu những căn cứ để có thể nhận xét: Người kể chuyện ở đây dường như thấy hết và biết tất mọi việc, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật.

1
2 tháng 5 2018

- Người kể chuyện ở đây dường như thấy hết, biết hết tất cả mọi việc, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật:

Căn cứ vào chủ thể đứng ra kể chuyện, đối tượng được miêu tả, ngôi kể, điểm nhìn và lời văn, có thể nhận xét: Người kể câu chuyện ở đây dường như thấy hết và biết tất mọi việc, mọi người, mọi hành động, tâm tư, tình cảm của các nhân vật...

13 tháng 3 2022

`-` Thông điệp : Một năm mới bắt đầu là một sự khởi đầu mới,vứt bỏ những quá khứ của năm cũ và chào đón một năm mới tràn đầy hạnh phúc. Và nó cũng là sự bắt đầu mới của tình cảm chị em . (hiểu có như này)

13 tháng 3 2022

Cảm ơn bạn

Chào các bạn, đọc chùa nhiều quá nay viết lại cho mấy bạn đọc nè :3 Văn hơi lủng củng, có gì cmt góp ý nha =)))Ông nội mình mất vào năm 2007, lúc đó mình 5 tuổi, mà mình nhớ rất rõ nha. Nội mình mất vì té đập đầu xuống gạch. Như kiểu có số ý, ban ngày khỏe re à, tự nhiên đang nằm trên lơ quăng, đứng dậy rồi ngã ra té. Lúc ông chết rồi mà nước mắt cứ trào ra, chắc còn vương...
Đọc tiếp

Chào các bạn, đọc chùa nhiều quá nay viết lại cho mấy bạn đọc nè :3 Văn hơi lủng củng, có gì cmt góp ý nha =)))

Ông nội mình mất vào năm 2007, lúc đó mình 5 tuổi, mà mình nhớ rất rõ nha. Nội mình mất vì té đập đầu xuống gạch. Như kiểu có số ý, ban ngày khỏe re à, tự nhiên đang nằm trên lơ quăng, đứng dậy rồi ngã ra té. Lúc ông chết rồi mà nước mắt cứ trào ra, chắc còn vương vấn. Lúc còn sống, ông thương mình và mẹ mình cực kì luôn. Mình thì nặng vía mà mẹ mình thì yếu. Ông mất đc 4 hôm thì hôm đó, mình ngủ với mẹ ( cha thì làm ca đêm, em trai ở vs ông bà ngoại ) thế nên ngủ có 2 mẹ con à. Nhà mình giống nhà kiểu ba gian hồi xưa, ở giữa là bàn thờ, có cái vách 2 bêb thành hai cái buồng thôi, ko phải tường như bây giờ. Tối đó đang ngủ thì mình thấy lạnh lạnh làm sao, mà lúc đó thì đéo bt sợ ma :v. Tự nhiên cái lúc đó mình nhìn lên trên đầu nằm, thấy ông nội đứng đó khều vào tay mình, mình nghe rõ ràng là ông nói “Oanh đi mua bánh vs ông nội”. Mình thì nằm nhìn thôi, và biết rõ là ông mất luôn, lúc đó vừa nhìn ông vừa khóc thút thít, khóc vì buồn, chứ mình chả sợ =(( Haizz nhớ ông quá.

Lần sau thì mẹ mình gặp, mà mẹ mình là thánh gặp ma. Đêm đó mẹ nghe tiếng dép kéo lê từ trước nhà, ra sau nhà rồi rẽ vào buồng của mẹ mình. Mẹ mình đang ngủ nghe vậy cái cũng tỉnh luôn rồi vì biết cái gì mà :3 Thì mẹ mình nhìn ra cái tấm màn, kiểu như cửa phòng mà thay thế bằng màn thôi. Thấy hình bóng quen thuộc đứng đó, ông nội đang đứng nhìn mẹ mình. Mẹ ôm mình cứng ngắc, mình thấy lạ trời nóng vậy mà mẹ ôm mình, lúc đó bực mình vcak vì trời nóng muốn chết ôm cứng ngắc sao ngủ đc, mình quay ra tung 1 cú nộ long cước làm mẹ buông mình ra luôn (nhẹ lắm vì lúc đó 5t à ) :v mẹ kể lúc đó mẹ sợ lắm. Mà chuyện lặp lại hoài luôn, tối tối thấy ông đứng nhìn hoài mẹ chịu kh nổi, mẹ mình sợ quá nên hỏi ngoại mình có cách nào để kh thấy kh gặp nữa không. Ngoại mình kêu lấy một miếng xương rồng với cái rế ( cái mà để nồi lên cho kh dính lọ ý ) treo trên cái màn. Tối đó mẹ cũng ngủ bth, đến 3h khuya thì thấy lạnh lạnh dưới chân, mẹ mình sợ rồi, biết gì rồi nên trùm chăn kín đầu. Một lúc thấy ngộp quá mở ra, lại lạnh chân. Mẹ thấy lạnh sóng lưng, lần này mẹ nhìn xuống thử thì ôi thôi , ông nội mình giơ tay giở cái màn lên, rồi tốc cái mùng lên luôn (mẹ mình thức và thấy rất rõ nhé ). Mà ông đứng khum khum chứ kh đứng thẳng lên đc. Rồi ông giơ tay chụp chụp như muốn chụp chân mẹ vậy.

Mẹ tui sợ mồ hôi ướt áo, muốn la lên mà kh đc, lúc đó tui thì ngủ ngon lành. Ông nội vừa chụp vừa nói là ” G. tại sao con làm như vậy G. ” Mẹ mình lấy hết sức kéo mền trùm lại, niệm Phật trong tâm rồi bth trở lại. Lấy Đt gọi cha mình kêu về ngay, lúc này mẹ nhìn xuống thì thấy bóng ông đi ra nhà sau. Hết đợt đó thì mẹ mình ít gặp ông hơn. Qua 49ngày là vĩnh viễn kh gặp nữa. Trong 49 ngày đó thì toàn mẹ mình gặp, là những chuyện như cơm thiêu, nhang cháy sao ý, rồi nghe tiếng dép mà bth qá nên làm biếng kể =)) Lần sau kể về chuyện của ngoại nha :< hihi

0