Có truyện đọc nè , part 1 nha :
ĐỒ NHI! ĐỪNG THÍCH TA
Câu chuyện về một cô nàng mắc chứng...sợ yêu!
***
"Vân Nhi muội muội, học về ghé qua phòng ta, có quà quê nhé!"
Vân Nhi tắt điện thoại, cho vào túi xách, hớn hở đi từ dãy nhà G ra phía nhà xe. Đoạn đường từ trường cô đến nhà lão Mập tuy ngắn nhưng cũng phải đợi đến 4 lần đèn đỏ. Nhìn dòng người cứ chầm chậm mà đi, Vân Nhi có cảm giác dòng chảy cuộc sống ở Huế cũng chậm rãi như dòng sông Hương vậy. Huế đẹp, một vẻ đẹp nên thơ và cổ kính. Con đường mùa thu xanh rợp bóng cây. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến người ta cảm thấy Huế như một nàng thục nữ. Có ai đó từng nói rằng: Nếu bạn không biết hát, đến Huế sẽ biết hát. Nếu bạn không biết làm thơ, đến Huế sẽ biết làm thơ". "Nếu bạn chưa biết yêu, đến Huế sẽ biết yêu" – Vân Nhi khẽ mỉm cười khi cái ý nghĩ đó lóe lên trong đầu.
Nhìn thấy cửa phòng lão Mập đang mở, Vân Nhi ghé đầu vào:
- Lão Mập! Quà của lão nương đâu?
Lão Mập đang cày game, mắt không rời điện thoại, chỉ tay về phía cậu con trai đang ngơ ngác nhìn cô.
- Quà quê cho mày đấy!
Lão Mập chưa dứt câu thì nhận ngay quyển sách ném vào đầu. Vân Nhi bật cười khanh khách:
- Đáng đời!
- Đùa mày thôi. Giới thiệu với mày ông anh trai sinh sau đẻ muộn sẽ ở cùng phòng với tao – Anh Tuấn.
- Là sao? Không hiểu?
- À, em nhỏ tuổi hơn Công, nhưng nó phải gọi em một tiếng anh vì mẹ em là chị gái của mẹ nó ấy mà – Anh Tuấn giải thích.
- Ra là vậy. Em học năm nhất à? Trường nào?
- Em học Đại học sư phạm.
- Cùng trường với chị rồi. Khoa nào thế?
- Thủ khoa khoa Toán trường mày đấy! – Quang Công trả lời thay, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
- Siêu thế!
- Thế chị học khoa nào?
- Khoa mà không thành lập được đội bóng nam do không đủ số lượng ấy?
- Khoa nào mà đặc biệt thế?
- Em sẽ sớm biết thôi.
- Dù gì cũng cùng trường, mọi sự sau này nhờ chị giúp đỡ nhé!
- Em nhờ nhầm người rồi. Chị nói cho em biết, Quang Công đệ đệ của em là một tài năng xuất chúng. Cậu ta có một tâm hồn ăn uống vô biên đến mức không kiểm soát được cân nặng nên được bạn bè ưu ái đặt cho biệt danh là lão Mập. Các hàng ăn uống trong thành phố này không có chỗ nào mà cậu ta không biết. Về khoản học hành, từ nhỏ, cậu ta đã là thần đồng toán học lẫn anh văn. Cậu ta nằm trong số 6 người có xếp hạng cao nhất được chọn đi bồi dưỡng ở Viện toán học Hà Nội mỗi năm đấy. Em cứ từ từ mà khai thác tài nguyên.
Lão Mập được khen, cố làm ra vẻ đạo mạo. Cậu bỏ chiếc điện thoại sang một bên, vớ lấy quyển sách, gật gù họa theo lời kể của Vân Nhi. Vân Nhi nhìn sang cậu, thầm tạ ơn chiếc kính cận giúp cậu vớt vát phần nào dung nhan, bởi nếu không có nó, trông cậu lúc này chẳng khác gì một tên lưu manh giả danh trí thức cả.
hay
ahy lém bn