K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 10 2017

đó không phải biện pháp nói quá.vì theo em bé nghĩ người mà làm không đúng hoặc không đúng nội quy hay quy định của cuộc chơi thì chả là ăn gian còn gì.ngay đến chính chúng ta cũng thường dùng như vậy

26 tháng 10 2017

Thứ nhất, em bé không sử dụng biện pháp nói quá!

Thứ hai, vì em bé mới 6 tuổi, mới biêt nhận thức chứ chưa thực sự biết sử dụng từ ngữ, ngôn từ cho đúng văn cảnh và cho đúng ngữ pháp.

Mình không chắc câu trả lời của mình thực sự thuyết phục hay không nữa, nhưng chúc bạn thành cong nhá!

5 tháng 11 2017

không .Vì em bé thích ăn lá gian

18 tháng 11 2016

Jeremial

18 tháng 11 2016

Bạn ơi bạn hỏi gì vậy để mik trả lời bạn ko hỏi thì trả lời làm sao !!! gianroi

 Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục...
Đọc tiếp

 

Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.

“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục và ngạc nhiên”, Ralph nói. “Thán phục những nụ cười tươi sáng, hạnh phúc của trẻ em Việt Nam”, John McBratney, một bác sĩ tình nguyện ở Quy Nhơn và Phan Rang chia sẻ. “Những người trẻ tuổi xuất hiện mỗi ngày từ những nơi có thể nói là điều kiện thô sơ nhất nhưng lại với nụ cười rất tươi”.

 
Bài văn 9 điểm của Đào Hoàng Anh.

Bên cạnh những nhận xét vẻ đẹp người Việt Nam thì có ý kiến cho rằng người Việt Nam có tuổi thơ kéo dài nhất thế giới, đó là một ý kiến gợi bao suy nghĩ, trăn trở trong mỗi chúng ta.

Không ai lớn lên mà không có tuổi thơ, dù là ngọt ngào hay cay đắng. Dù là xuất phát từ nhung lụa vương giả hay từ những thiệt thòi thiếu thốn thì nó vẫn là những kỷ niệm chẳng bao giờ có lại lần thứ hai trong cái vòng quay đầy ngắn ngủi của cuộc đời con người. Nên ta vẫn thường hay thảng thốt khi đã đi qua, khi biết rằng mọi thứ đã là quá khứ.

Vậy thì “tuổi thơ” là gì nhỉ? Phải chăng nó đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm rõ ràng? Chỉ biết nghĩ tới những kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc về khoảng thời gian đó?

Cô giáo Lê Thị Thanh Loan nhận xét: "Cách viết và suy nghĩ tiến bộ rất nhiều. Bài viết đã đúng hướng, đúng vấn đề và khá sắc sảo. Nhưng chú ý lấy ví dụ đặc sắc hơn".

Tuổi thơ là một khoảng thời gian khi ta còn nhỏ, còn non dại, chưa trưởng thành. Như vậy, nhận xét “Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới" là cách nói chỉ ra hạn chế của người Việt Nam sống vẫn còn quá hồn nhiên, vô tư, hay thích lệ thuộc quá nhiều vào gia đình và xã hội, cộng đồng. Họ không tự chủ trong việc trưởng thành và quyết định hướng đi cho cuộc đời mình.

Trong xã hội ngày nay, ta vẫn còn thấy người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới. Họ không chịu trưởng thành, non nớt và lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng. Họ luôn cho mình cái quyền được hưởng thụ, được sống một cuộc sống “trải đầy hoa hồng”. Họ luôn muốn người khác làm theo ý mình, ích kỷ, lười biếng, không phấn đấu nỗ lực hết mình.

Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con người, ta sẽ chẳng phải suy nghĩ về những lo âu, phiền muộn về cuộc đời, ta sẽ luôn được nhận những phần việc “nhẹ nhàng”, được ưu tiên, được nhường nhịn.

Nhưng câu hỏi khiến ta băn khoăn ở đây là: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. Người Việt mình vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng và thực tế đã cho ta thấy rõ điều đó.

Trong kỳ thi trung học quốc gia vừa qua, có quá nhiều phụ huynh đã lo hộ con mình việc xét tuyển, trong khi việc đó đáng lẽ các thí sinh cũng có thể tự làm được.

Có những người con ở nhà phó mặc mọi việc cho ông bà, bố mẹ. Họ hồn nhiên hưởng thụ và không chịu tự lập, trưởng thành. Quần áo, cơm nước đều có bố mẹ lo toan. Khi ra ngoài xã hội, họ thụ động trước những công việc được giao phó. Họ không năng động và phát huy tính tự chủ của bản thân.

Vậy nguyên nhân nào khiến “tuổi thơ người Việt kéo dài nhất thế giới?”. Sự bao bọc quá mức của gia đình, xã hội và cộng đồng khiến những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”. Họ vẫn muốn được che chở hoàn toàn, họ ngại phải va chạm với cuộc sống khó khăn ngoài kia. Có những bậc cha mẹ bao bọc con “quá đà”, không để con tự lập, không có những phương pháp dạy dỗ đúng đắn khiến suy nghĩ của con trẻ mãi mãi trở nên thụ động và bị lệ thuộc vào bố mẹ.

Các nước phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng vẫn còn giữ suy nghĩ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Những đứa con ngay từ khi sinh ra cứ thế mà nghe theo lời của bố mẹ. Bố mẹ bảo gì cũng nghe, cũng đồng ý, không một chút mảy may suy nghĩ, không có chí tiến thủ, cha mẹ bảo gì mình làm nấy, không bao giờ dám nói lên suy nghĩ hay ý kiến của mình vì sợ cha mẹ “mắng”, không có đến nổi một hoài bão, một ước mơ cho riêng mình.

Nhưng không phải người Việt Nam nào cũng “có tuổi thơ dài nhất thế giới”. Chủ tịch Hồ Chí Minh ngay từ khi còn trẻ tuổi đã ra đi tìm đường cứu nước. Bác sĩ trẻ Đặng Thùy Trâm đã hy sinh khi mới hai mươi tám tuổi trên chiến trường. Chị Võ Thị Sáu dù còn rất trẻ tuổi nhưng đã vô cùng dũng cảm, quyết hy sinh thân mình để thể hiện tình yêu với Tổ quốc, không hề sợ hãi hay nao núng trước mũi súng của quân thù: “Người con gái trẻ măng/ Giặc đem ra bãi bắn/ Đi giữa hai hàng lính/ Vẫn ung dung mỉm cười” (Võ Thị Sáu – Phan Thị Thanh Nhàn).

Bên cạnh những người Việt mãi không chịu lớn, vẫn còn những con người thậm chí đã “lớn trước tuổi”. Họ dũng cảm và gan dạ, có những hoài bão và ước mơ vô cùng khát khao và cháy bỏng, dám nghĩ dám làm, không hề nhụt chí trước gian khổ của cuộc đời. Và chính vì vậy, câu nói “người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là lời nhận xét đúng hoàn toàn. Là một học sinh, tôi cảm thấy mình phải hoàn thiện bản thân mỗi ngày, trau dồi kiến thức và sống đúng với lứa tuổi của mình.

“Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là câu nói toàn diện nhưng đã nói lên được một phần xã hội có những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”, sống thụ động, lười nhác và chỉ biết lệ thuộc vào người khác.

Bài văn trên có mấy chữ ? Ai nhanh thì mik k cho.

6
11 tháng 5 2018

có 4 chữ, bởi vì từ TRÊN có 4 chữ.

11 tháng 5 2018

1500 chu

k nha ~

                                                              Cô bé tốt bụngHương thiệt thòi từ khi mới sinh.Em đã mang trên mình vết tràm trông rất xấu.Gia cảnh em lúc ấy còn nghèo lắm,không có tiền chạy chữa miếng ăn.Vì vậy nên em đã phải học kiếm ăn từ nhỏ,cơm không đủ ăn,áo không đủ mặc.Một hôm,em đi bán vé số ngoài chợ nhưng chẳng ai mua.Hương buồn bã vì em...
Đọc tiếp

                                                              Cô bé tốt bụng

Hương thiệt thòi từ khi mới sinh.Em đã mang trên mình vết tràm trông rất xấu.Gia cảnh em lúc ấy còn nghèo lắm,không có tiền chạy chữa miếng ăn.Vì vậy nên em đã phải học kiếm ăn từ nhỏ,cơm không đủ ăn,áo không đủ mặc.Một hôm,em đi bán vé số ngoài chợ nhưng chẳng ai mua.Hương buồn bã vì em còn phải nuôi em nhưng không có tiền thì biết làm sao.Đang trên đường về,em gặp một cô bé nghèo khổ hơn mình đang co ro dưới tiết trời lạnh giá.Hương đã giúp cô bé và cái kết hơn một năm sau,cô bé năm xưa trở lên giàu có trở về tìm ơn nhân và gặp Hương.

Dựa vào những gợi ý sau và kể lại câu chuyện Cô bé tốt bụng :

+)Cô bé sinh ra trong gia cảnh như thế nào?Vì sao cô bé phải đi làm kiếm ăn từ nhỏ?

+)Kể lại diễn biến khi Hương giúp đỡ cô bé nghèo.

+)Hương đã làm gì mà lại được trả ơn?

+)Viết cái kết có hậu cho câu chuyện.

2
11 tháng 11 2019

đề bài nghe vô lí quá làm sao chỉ trong 1 năm cô bé ấy lại dc như v chứ

và tình huống cô bé ấy quay lại trả ơn Hương thì chắc chắn Hương là mấu chốt quan trọng trong việc thay đổi cuộc đời

nếu Hương cho một vốn làm ăn cho cô bé thì chắc chắn phải cho hơn 1 triệu đồng mới giàu có chứ !!!!

bạn ra đề hơi vô lý mong bạn xem xét lại ạ!!!!

12 tháng 11 2019

Hè hè nhầm đề.Chị tớ đưa nhầm tờ đề tự nghĩ của chị ý.Sorry.

17 tháng 3 2017

giúp mình đi làm ơn

17 tháng 3 2017

đăng j vậy thịnh???

phát hiện này ko độc đáo cho lắm nghe mk này:

Chào mọi người, em đã từng đọc rất nhiều chuyện mà mọi người chia sẻ nên hôm nay cũng muốn bản thân cũng đóng góp một chút gì đó. Em tuổi nhỏ,hành văn không hay, mong ad và mọi người chiếu cố mà hoan hỉ lắng nghe. Vì đây là những câu chuyện chính bản thân em trải qua, em không dám gió máy.📷CHUYỆN VỀ NHỮNG GIẤC MƠEm từ nhỏ bản tính rất tin vào...
Đọc tiếp

Chào mọi người, em đã từng đọc rất nhiều chuyện mà mọi người chia sẻ nên hôm nay cũng muốn bản thân cũng đóng góp một chút gì đó. Em tuổi nhỏ,hành văn không hay, mong ad và mọi người chiếu cố mà hoan hỉ lắng nghe. Vì đây là những câu chuyện chính bản thân em trải qua, em không dám gió máy.

📷

CHUYỆN VỀ NHỮNG GIẤC MƠ

Em từ nhỏ bản tính rất tin vào tâm linh, có một lần đi chùa mà ngây ngô cả gan xin các ngài trên cao cho phép chứng thực thế giới âm. Em không biết lời cầu nguyện của em có linh ứng hay không nhưng kể từ đó, em mơ rất nhiều giấc mơ cũng như gặp chuyện kì lạ.

Ngày thứ nhất, em mơ thấy em và mẹ, em gái đang xem phim alice ở xứ sở thần tiên, đèn phòng khách tắt(nhà em lúc tối như thế nào, em mơ lại đúng i như thế). Nhưng thay vì xem hết phim r vào phòng ngủ như lúc tỉnh thì khi mơ, em xem nửa bộ phim r xuống bếp. Em nhìn qua cửa sổ bếp thông ra giếng nhà hàng xóm, thấy một cô gái trần truồng đang tắm ở đó, quay lưng về phía em. Em đơ ra nhìn r cô ấy lập quay ngoắt lại cưới, cái miệng rộng ngoác. Em sợ quá giật mình rồi nhìn ra cửa bếp đang mở, từ dưới đó đi lên một cô gái khác mặc đồ màu đen, dữ tợn, mặt be bét máu. Em sợ quá khóc ầm ĩ chạy vội lên nhà gọi mẹ, mẹ em nằm trên ghế thản nhiên xem phim, đến khi nó đuổi lên đến chỗ em, mẹ em có quay ra nói vs nó câu gì đó mà em k nghe thấy. Nó tức quá gào rú lên và chạy thẳng ra cửa nói rằng : Tao sẽ quay lại.

Ngày thứ hai, em lại tiếp tục mơ nối tiếp giấc mơ hôm qua mọi người ạ. Lần này em mơ thấy mẹ em đi từ bếp đi lên, giống con ma kia hôm qua vậy. Mẹ em trở nên rất hiền, em muốn gì cũng chiều, tuyệt đối không đánh mắng nửa lời nhưng bình thường mẹ em có vậy đâu, em k làm gì một ngày cũng bị vài ba trận. Em nghi nghi rồi.Em quát:
-Bà không phải mẹ tôi, bà là ai?

– Con nói gì vậy, mẹ là mẹ của con mà….. Nó nói giọng điệu vô cùng nhân từ.

Em quát càng lớn, nó hiện nguyên thành hình, đậu… lại là cái con tối qua em mơ. Lần này nó đuổi em chạy bạt mạng, em càng chạy nó càng đuổi theo.Em mệt quá không chạy được nữa.Em biết rõ ràng đây là giấc mơ nhưng không tài nào tỉnh được, như kiểu em bị kẹt luôn trong mơ ý. Bỗng em nghe thấy tiếng bên tai nói rằng niệm phật đi. Em nhắm mặt niệm phật sau đó thấy loé lên vầng hào quang màu vàng, em tỉnh.Em cứ mơ giấc nối tiếp giấc mơ trong vòng nhiều ngày liền chẳng khác gì xem phim dài tập, nhân vật bị hại là em ms khổ chứ.Cho đến khi mẹ e mang về một tờ trấn cưa dán chỗ cửa bếp đó thì em lại mơ thấy một cô gái mặc đồ như kiểu đồ Trung Quốc, giống con ma kia mặc nhưng vải nó vải von. Cô gái đứng ngoài hiên xin em cho vào nhà,trong vô thức em bị mê man đi r bật tỉnh.

Sau lần mơ dài tập đó, em liên tiếp mơ phải những giấc mơ khác cùng với lần định mệnh không phải mơ. Nếu mọi người thích em sẽ kể vào lần sau. Tại bài viết bị giới hạn em không lan man nữa.

Tiện đây em xin mạn phép hỏi mọi người, giấc mơ trên có thật là kì lạ không ạ? Hay chỉ là em nghĩ nhiều rồi mơ. Cá nhân em cảm nhận giấc mơ rất thật, cảnh trong mơ đều là cảnh ngày hôm đó ở thực tế diễn lại dù nét nhỏ nhất.
Cảm ơn mọi người đã đọc

0
Người viết truyện: Đặng TiênTruyện tự sáng tácTa gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm...
Đọc tiếp

Người viết truyện: Đặng Tiên

Truyện tự sáng tác

Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:

-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

Một đứa trẻ như ta, sao có thể hiểu được hết ý của mẫu thân, chỉ ngây ngô gật đầu. Trần Cảnh tốt với ta, nếu ở cùng hắn chắc sẽ rất vui. Chỉ là, thế sự biến hóa khôn lường, mới hôm qua thôi hắn phải cúi mình trước ta, vậy mà hôm nay ta phải ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu, làm một trong vô vàn sự lựa chọn của hắn. Thái sư thật nhanh tay, nhân cơ hội đó để đảo chính, tôn Trần Cảnh là vua, hiệu Trần Thái Tông, còn ta trở thành Chiêu Thánh Hoàng hậu.

Đã có lần, ta hỏi vì sao, mẫu thân ôn nhu nhìn ta, ngọt ngào:

-Thiên Hinh, thân là nữ nhi, chỉ nên an ổn chăm sóc phu quân. Việc chính sự, vẫn nên là để nam nhân lo.

Ta biết, ta đã không còn là Lý Chiêu Hoàng, mà chỉ là Lý Thiên Hinh, Chiêu Thánh Hoàng hậu. Vương triều họ Lý ta, đã sụp đổ rồi. Phụ hoàng à, người thấy không, mẫu thân đã theo họ Trần rồi, mà Thiên Hinh cũng không đủ sức giữ được vương vị.

-Mẫu thân, người nói đi, đã bao giờ người thật tâm lo lắng cho Hinh nhi, hay trong mắt người chỉ có mỗi họ Trần?

Bốp! Má trái ta đau rát, mẫu thân tức giận quát:

-Hỗn xược, ai cho con nói những lời này? Con nên biết đâu là con đường nên đi, đừng để đến một ngày ta bà con là kẻ địch.

Ai nói một đứa trẻ 7 tuổi không biết gì? Ta biết, biết rất rõ, những lời phụ hoàng căn dặn từ thủa bé, ta vẫn luôn ghi lòng.

"Thiên Hinh, con nhất định, phải bảo vệ họ Lý."

Chỉ là, Hinh nhi vô dụng, đã đánh mất vương triều họ Lý rồi. Phụ hoàng, xin hãy tha tội cho nữ nhi.

-Con biết, người là mẫu thân con, con phải nghe lời người.

Hôm ấy, trời rất lạnh, lạnh như lòng ta lúc bấy giờ. Những tháng ngày sau đó, ta chỉ im lặng mà sống, tựa như chiếc lá quạnh quẽ cô đơn trong cung cấm. Nhưng, số phận vốn trêu ngươi, nó không buông tha cho bất kì một ai...

Vào năm mười lăm tuổi, ta sinh ra đứa con đầu lòng của mình, Trần Trịnh. Đây đáng lẽ là tin vui, cả ta và chàng đều vui mừng không ngớt. Nỗi canh cánh trong lòng ta lúc bấy giờ, đã vơi đi ít nhiều.

-Thiên Hinh, nàng đã vất vả rồi. Tin ta, sau này thằng bé sẽ là một thái tử, rồi hoàng đế tốt. Tin ta, nàng nhất định phải tin ta.

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh nằm bên cạnh, lại nhìn vẻ qủa quyết của chàng, ta an lòng nhắm mắt. Mẫu thân và thái sư lại có vẻ không vui lắm...Nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu thân, ta linh cảm có chuyện chẳng lành...

Mấy hôm sau, khi ta có việc ra ngoài, lúc quay về, đã nghe tin Trần Trịnh qua đời, vì bị cảm lạnh. Cái xác của thằng bé lạnh ngắt, đôi mắt mới hôm trước còn long lanh nước mắt, giờ đã nhắm nghiền, đôi môi từng cười rất tươi, nay đã tím tái. Con ta, con ta!! Không, ta không tin thằng bé đã chết, ta không tin. Đứa con ta dùng nửa mạng sinh ra, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đau, đau qúa! Trái tim như nghẹn thắt, nước mắt không kìm được lăn dài, ta đã khóc lên như một đứa trẻ. Ai đó hãy nói với ta, thằng bé còn sống, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, làm ơn!

-Con ơi, tỉnh lại đi, mẫu thân xin con tỉnh lại! Đừng dọa mẫu thân nữa, mẫu thân không vui đâu. Con mở mắt ra đi, nhìn mẫu thân, con ơi!!

Bỗng nhiên, ta chú ý đến cổ của Trịnh nhi. Cần cổ trắng nõn lộ rõ vết thâm tím, có lẽ nào....con ta là bị sát hại?

-An An, khi ta đi, là ai đã tới thăm thái tử?

-Dạ, bẩm...là Thiên Cực công chúa.

Mẫu thân đã đến đây? Như bừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ta hiểu rồi! Chính bọn họ đã giết con ta, một cách rất quang minh chính đại. Người mẫu thân ấy, đã tước đi sinh mệnh của một đứa trẻ, bọn họ thật nhẫn tâm.

-Tại sao? Người nói đi, tại sao?

Ta gần như đã hét lên khi nhìn thấy mẫu thân, dùng chút sức tàn lay mạnh người bà.

-Bởi vì, thái tử của nhà Trần không được phép có huyết thống của nhà Lý. Hinh nhi, mẫu thân xin lỗi con.

Lại là nói dối. Người tưởng ta sẽ tin sao? Ta không phải đồ ngốc. Rõ ràng, là bọn họ kiêng kị ta, vì ta chính là vị vua cuối cùng của nhà Lý. Ta không giống tỉ tỉ, ta không bao giờ tỏ vẻ khuất phục nhà Trần, vậy nên..bọn họ sợ ta mưu phản, Trịnh nhi sẽ khôi phục nhà Lý năm xưa. Vậy nên, bọn họ không tiếc giết đi con ta, dẫu có là máu mủ tình thân. Quyền lực thật đáng sợ, nó khiến con người đều trở thành dã thú, mà ta lại vô lực đứng nhìn.

Dường như là để bù đắp, bọn họ gửi tới cho ta rất nhiều qùa cáp, nhưng đó đâu phải thứ ta cần. Còn Trần Cảnh, chàng luôn nhìn ta với ánh mắt bối rối, hẳn chàng cũng biết tất cả, vậy mà chàng vẫn đứng nhìn, là không đủ sức hay cũng tin theo lời bọn họ nói? Cuối cùng, chỉ duy nhất có ta, là ôm nỗi đau mất con, còn bọn họ rất nhanh rồi sẽ quên đi.

4 năm, ta sống như một cái bóng giữa chốn hoàng cung thâm độc ấy, chờ tới một ngày...

-Hoàng hậu Lý thị do không thể sinh con nối dõi, nay vì lo cho huyết thống hoàng tộc, phế thành Chiêu Thánh Công chúa. Khâm thử!

Ta chẳng bàng hoàng, cũng không khóc lóc sướt mướt, chỉ im lặng lĩnh chỉ. Tim ta, từ lâu đã hóa thành sỏi đá, chút chuyện này, sao có thể khiến ta đau lòng...

Đêm ấy, chàng đến tìm ta.

-Ta không muốn như vậy, là thái sư ép buộc ta...

Khuôn mặt chàng vẫn như hơn mười năm trước, tuấn tú khôi ngô, nhưng ta đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Mà chúng ta bây giờ, cũng là cách nhau muôn trùng nghìn dặm.

Ta có yêu chàng không? Có, ta đương nhiên là yêu, nhưng ta không thể tiếp tục nữa. Từ bây giờ, ta sẽ thôi oán trách chàng, bởi chàng cũng đâu làm gì ta...

-Thiếp biết, vậy nên thiếp không oán chàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta không bao giờ gặp lại. Kiếp này, coi như chúng ta không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn bóng lưng chàng lẻ loi trong đêm, ta thầm xót xa. Nhưng hỡi ơi, giá như chàng đừng làm vua, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ cuộc đời hai ta sẽ khác. Chỉ tiếc rằng, không có giá như...

Tình yêu, như là một ván cờ...Ai thông minh sẽ thắng, kẻ khờ dại sẽ luôn vạn kiếp không thể thoát ra, mãi mãi trầm luân.

Tình yêu, giống như một giấc mộng...Mộng tỉnh, tình tan...

P/S: mong đừng sao chép mà k ghi nguồn

0
Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh...
Đọc tiếp

Ta gặp chàng lần đầu tiên, là vào năm 6 tuổi. Khi ấy, chàng hơn ta hai tuổi, lúc nào cũng cúi thấp đầu, im lặng chịu đựng những trò nghịch ngợm của ta. Thái sư Trần Thủ Độ nói rằng, đó chính là tình yêu, rồi tự ý công bố hai ta là phu thê. Ta hỏi mẫu thân, phu thê là gi,̀ bà xoa đầu ta, ánh mắt trầm tư:

-Chiêu Hoàng, phu thê chính là mãi ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.

Một đứa trẻ như ta, sao có thể hiểu được hết ý của mẫu thân, chỉ ngây ngô gật đầu. Trần Cảnh tốt với ta, nếu ở cùng hắn chắc sẽ rất vui. Chỉ là, thế sự biến hóa khôn lường, mới hôm qua thôi hắn phải cúi mình trước ta, vậy mà hôm nay ta phải ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu, làm một trong vô vàn sự lựa chọn của hắn. Thái sư thật nhanh tay, nhân cơ hội đó để đảo chính, tôn Trần Cảnh là vua, hiệu Trần Thái Tông, còn ta trở thành Chiêu Thánh Hoàng hậu.

Đã có lần, ta hỏi vì sao, mẫu thân ôn nhu nhìn ta, ngọt ngào:

-Thiên Hinh, thân là nữ nhi, chỉ nên an ổn chăm sóc phu quân. Việc chính sự, vẫn nên là để nam nhân lo.

Ta biết, ta đã không còn là Lý Chiêu Hoàng, mà chỉ là Lý Thiên Hinh, Chiêu Thánh Hoàng hậu. Vương triều họ Lý ta, đã sụp đổ rồi. Phụ hoàng à, người thấy không, mẫu thân đã theo họ Trần rồi, mà Thiên Hinh cũng không đủ sức giữ được vương vị.

-Mẫu thân, người nói đi, đã bao giờ người thật tâm lo lắng cho Hinh nhi, hay trong mắt người chỉ có mỗi họ Trần?

Bốp! Má trái ta đau rát, mẫu thân tức giận quát:

-Hỗn xược, ai cho con nói những lời này? Con nên biết đâu là con đường nên đi, đừng để đến một ngày ta bà con là kẻ địch.

Ai nói một đứa trẻ 7 tuổi không biết gì? Ta biết, biết rất rõ, những lời phụ hoàng căn dặn từ thủa bé, ta vẫn luôn ghi lòng.

"Thiên Hinh, con nhất định, phải bảo vệ họ Lý."

Chỉ là, Hinh nhi vô dụng, đã đánh mất vương triều họ Lý rồi. Phụ hoàng, xin hãy tha tội cho nữ nhi.

-Con biết, người là mẫu thân con, con phải nghe lời người.

Hôm ấy, trời rất lạnh, lạnh như lòng ta lúc bấy giờ. Những tháng ngày sau đó, ta chỉ im lặng mà sống, tựa như chiếc lá quạnh quẽ cô đơn trong cung cấm. Nhưng, số phận vốn trêu ngươi, nó không buông tha cho bất kì một ai...

Vào năm mười lăm tuổi, ta sinh ra đứa con đầu lòng của mình, Trần Trịnh. Đây đáng lẽ là tin vui, cả ta và chàng đều vui mừng không ngớt. Nỗi canh cánh trong lòng ta lúc bấy giờ, đã vơi đi ít nhiều.

-Thiên Hinh, nàng đã vất vả rồi. Tin ta, sau này thằng bé sẽ là một thái tử, rồi hoàng đế tốt. Tin ta, nàng nhất định phải tin ta.

Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt bầu bĩnh nằm bên cạnh, lại nhìn vẻ qủa quyết của chàng, ta an lòng nhắm mắt. Mẫu thân và thái sư lại có vẻ không vui lắm...Nhìn sắc mặt âm trầm của mẫu thân, ta linh cảm có chuyện chẳng lành...

Mấy hôm sau, khi ta có việc ra ngoài, lúc quay về, đã nghe tin Trần Trịnh qua đời, vì bị cảm lạnh. Cái xác của thằng bé lạnh ngắt, đôi mắt mới hôm trước còn long lanh nước mắt, giờ đã nhắm nghiền, đôi môi từng cười rất tươi, nay đã tím tái. Con ta, con ta!! Không, ta không tin thằng bé đã chết, ta không tin. Đứa con ta dùng nửa mạng sinh ra, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đau, đau qúa! Trái tim như nghẹn thắt, nước mắt không kìm được lăn dài, ta đã khóc lên như một đứa trẻ. Ai đó hãy nói với ta, thằng bé còn sống, đây chỉ là một trò lừa bịp thôi, làm ơn!

-Con ơi, tỉnh lại đi, mẫu thân xin con tỉnh lại! Đừng dọa mẫu thân nữa, mẫu thân không vui đâu. Con mở mắt ra đi, nhìn mẫu thân, con ơi!!

Bỗng nhiên, ta chú ý đến cổ của Trịnh nhi. Cần cổ trắng nõn lộ rõ vết thâm tím, có lẽ nào....con ta là bị sát hại?

-An An, khi ta đi, là ai đã tới thăm thái tử?

-Dạ, bẩm...là Thiên Cực công chúa.

Mẫu thân đã đến đây? Như bừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ta hiểu rồi! Chính bọn họ đã giết con ta, một cách rất quang minh chính đại. Người mẫu thân ấy, đã tước đi sinh mệnh của một đứa trẻ, bọn họ thật nhẫn tâm.

-Tại sao? Người nói đi, tại sao?

Ta gần như đã hét lên khi nhìn thấy mẫu thân, dùng chút sức tàn lay mạnh người bà.

-Bởi vì, thái tử của nhà Trần không được phép có huyết thống của nhà Lý. Hinh nhi, mẫu thân xin lỗi con.

Lại là nói dối. Người tưởng ta sẽ tin sao? Ta không phải đồ ngốc. Rõ ràng, là bọn họ kiêng kị ta, vì ta chính là vị vua cuối cùng của nhà Lý. Ta không giống tỉ tỉ, ta không bao giờ tỏ vẻ khuất phục nhà Trần, vậy nên..bọn họ sợ ta mưu phản, Trịnh nhi sẽ khôi phục nhà Lý năm xưa. Vậy nên, bọn họ không tiếc giết đi con ta, dẫu có là máu mủ tình thân. Quyền lực thật đáng sợ, nó khiến con người đều trở thành dã thú, mà ta lại vô lực đứng nhìn.

Dường như là để bù đắp, bọn họ gửi tới cho ta rất nhiều qùa cáp, nhưng đó đâu phải thứ ta cần. Còn Trần Cảnh, chàng luôn nhìn ta với ánh mắt bối rối, hẳn chàng cũng biết tất cả, vậy mà chàng vẫn đứng nhìn, là không đủ sức hay cũng tin theo lời bọn họ nói? Cuối cùng, chỉ duy nhất có ta, là ôm nỗi đau mất con, còn bọn họ rất nhanh rồi sẽ quên đi.

4 năm, ta sống như một cái bóng giữa chốn hoàng cung thâm độc ấy, chờ tới một ngày...

-Hoàng hậu Lý thị do không thể sinh con nối dõi, nay vì lo cho huyết thống hoàng tộc, phế thành Chiêu Thánh Công chúa. Khâm thử!

Ta chẳng bàng hoàng, cũng không khóc lóc sướt mướt, chỉ im lặng lĩnh chỉ. Tim ta, từ lâu đã hóa thành sỏi đá, chút chuyện này, sao có thể khiến ta đau lòng...

Đêm ấy, chàng đến tìm ta.

-Ta không muốn như vậy, là thái sư ép buộc ta...

Khuôn mặt chàng vẫn như hơn mười năm trước, tuấn tú khôi ngô, nhưng ta đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào. Mà chúng ta bây giờ, cũng là cách nhau muôn trùng nghìn dặm.

Ta có yêu chàng không? Có, ta đương nhiên là yêu, nhưng ta không thể tiếp tục nữa. Từ bây giờ, ta sẽ thôi oán trách chàng, bởi chàng cũng đâu làm gì ta...

-Thiếp biết, vậy nên thiếp không oán chàng. Chỉ mong kiếp sau, chúng ta không bao giờ gặp lại. Kiếp này, coi như chúng ta không ai nợ ai, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nhìn bóng lưng chàng lẻ loi trong đêm, ta thầm xót xa. Nhưng hỡi ơi, giá như chàng đừng làm vua, ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có lẽ cuộc đời hai ta sẽ khác. Chỉ tiếc rằng, không có giá như...

Tình yêu, như là một ván cờ...Ai thông minh sẽ thắng, kẻ khờ dại sẽ luôn vạn kiếp không thể thoát ra, mãi mãi trầm luân.

Tình yêu, giống như một giấc mộng...Mộng tỉnh, tình tan...

P/S: mong đừng sao chép mà k ghi nguồn

0