Viết đoạn văn ngắn bằng tiếng anh kể về những lần đã giận mẹ của mình...............mk cần gắp lắm, chiều tối đi học rồi nên các bạn giúp mình nhé! cảm ơn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
I often call (viết tên trường vào đây mà nhớ là không viết dấu nha, vẫn viết hoa câu đầu) Primary School is my second home. School children, though not very large but very spacious and clean. High school entrance and spacious,the two sides is the flower corridor leads straight to the playground and the classroom. School Grounds are wide, around the yard Poinciana trees and ancient shade cover, with flower beds and lawns green. Listed under the tree row of stone for us to read books and talk after each lesson. The classrooms are full of tables and chairs, cabinets for learning and also exhibited the post office corner, nice arle. In addition, you also have the other classrooms as music room, computer science, library, classrooms English. I even loved the school because here we have good friends and the teachers are always interested to teachand impart knowledge to us. I loved my second home!
Tiếng Anh
I am studying in a gifted school of a big city, so my school is a very interesting place to talk about. We have about 20 classrooms which are divided into three stairs, and they are not including rooms for teachers, canteen, sport and computer rooms. All of our classes are equipped with computers, projectors, microphones, loudspeakers, and some of them even have air conditioners. Next to the classroom block is our library. It is pretty big with a lot of books, and sometimes I think that it contains all of the books that one student may need. Behind it is our mini indoor stadium, where we spend our Physical education classes. Since most of the area is used to build rooms, we have very little place for our school yard. It is only enough for us to sit really close to each other to salute the flag on every Monday. There are just some big trees on the yard, and we have some benches under those trees to rest and enjoy the fresh air. Most of the students stay in their classrooms or go to the canteen during break time since we cannot play anything on the school yard. Fortunately, the canteen is big and comfortable enough for us to spend a good time. There are many different kinds of snacks, drinks as well as chairs there, so we can sit there while eating our favorite food. Because this is a gifted school, studying hours can be very stressful. We need to study for about 8 hours a day, and summer vacation only lasts for a month. Although we have to try really hard to be good enough for the school, I am sure we will miss it very much once we graduate.
The Tay, with local groups Pa dí, Thổ, Ngan, Phén, Thu Lao, is an ethnic group of 54 ethnic groups in Viet Nam. Tay people speak Tay, a Tai dialect of the Tai-Kadai language. Tay people live mainly in lowland areas of northern Vietnam. The Tay was previously known as the Tho (although this name is now used to refer to a different ethnic group, see Turks). Tay people have the second largest population in Vietnam. Tay people, Nung have a close relationship with the Choang people in China.Tay people mainly reside in the northern midland and mountainous provinces (1,400,519 people in 1999). In addition, in the recent time, the Tay also migrated to some provinces in the Central Highlands like Dak Lak and Lam Dong.The Tay are usually at the foot of the mountain or along the stream. The name is often referred to by the name of hills, fields, rivers. Each village has 15 to 20 houses. Large villages divided into many small villages.Tay dressed in indigo. Traditional Tay costumes are made from self-made cotton yarn, dyed indigo on men's and women's clothes, almost without decorative pattern. Tay clothing can be considered one of the simplest outfits of 54 ethnic groups. The costume is simple but meaningful.Then singing, singing, singing sli are used in various activities, popular folk songs of the Tay. Musical instruments such as the Micro, Shake. Chess is an instrument that is present in all spiritual activities of the Tay, such as soul in the folk dance of the Tay. In this life, the sex acts as a means of communicating bold identity.Traditional houses are usually on stilts, lands and roofs with grass and some border areas have defense types. In the house to distinguish male rooms outside, women in the chamber. Most popular are 3-room, 2-roofed houses (no chop), logs of land or bushes, surrounding woods, roofs of grass, picturesque Tay people settle in groups of about 15 to 20 households. Tay people worship ancestors and animals. The Tay ancestors' altar is placed in the middle of the house and made into a private space and revered. Pregnant women and their newborns are not allowed to sit or lie on chairs or beds in front of the altar. In the Tay religion, the most important feast day of the Tay people is usually the last day of the lunar month.The life of the Tay is often associated with nature, so the food and foodstuff of the Tay people are products obtained from production activities in areas with forests, rivers, streams and hills surrounding. Some famous dishes are: sticky egg rolls, sticky rice balls, sour bamboo shoots, stigma.
The Tay, with local groups Pa dí, Thổ, Ngan, Phén, Thu Lao, is an ethnic group of 54 ethnic groups in Viet Nam. Tay people speak Tay, a Tai dialect of the Tai-Kadai language. Tay people live mainly in lowland areas of northern Vietnam. The Tay was previously known as the Tho (although this name is now used to refer to a different ethnic group, see Turks). Tay people have the second largest population in Vietnam. Tay people, Nung have a close relationship with the Choang people in China.Tay people mainly reside in the northern midland and mountainous provinces (1,400,519 people in 1999). In addition, in the recent time, the Tay also migrated to some provinces in the Central Highlands like Dak Lak and Lam Dong.The Tay are usually at the foot of the mountain or along the stream. The name is often referred to by the name of hills, fields, rivers. Each village has 15 to 20 houses. Large villages divided into many small villages.Tay dressed in indigo. Traditional Tay costumes are made from self-made cotton yarn, dyed indigo on men's and women's clothes, almost without decorative pattern. Tay clothing can be considered one of the simplest outfits of 54 ethnic groups. The costume is simple but meaningful.Then singing, singing, singing sli are used in various activities, popular folk songs of the Tay. Musical instruments such as the Micro, Shake. Chess is an instrument that is present in all spiritual activities of the Tay, such as soul in the folk dance of the Tay. In this life, the sex acts as a means of communicating bold identity.Traditional houses are usually on stilts, lands and roofs with grass and some border areas have defense types. In the house to distinguish male rooms outside, women in the chamber. Most popular are 3-room, 2-roofed houses (no chop), logs of land or bushes, surrounding woods, roofs of grass, picturesque Tay people settle in groups of about 15 to 20 households. Tay people worship ancestors and animals. The Tay ancestors' altar is placed in the middle of the house and made into a private space and revered. Pregnant women and their newborns are not allowed to sit or lie on chairs or beds in front of the altar. In the Tay religion, the most important feast day of the Tay people is usually the last day of the lunar month.The life of the Tay is often associated with nature, so the food and foodstuff of the Tay people are products obtained from production activities in areas with forests, rivers, streams and hills surrounding. Some famous dishes are: sticky egg rolls, sticky rice balls, sour bamboo shoots, stigma.
THAM KHẢO
Những người đã đọc tập truyện "Những tấm lòng cao cả"(1886) của nhà văn nổi tiếng - Ét-môn-đô đơ-A-mi-xi (1846-1908) người I-ta-li-a thì ai mà không chung một ý nghĩ khâm phục nhà văn đa tài với lối viết giản dị, nhưng vô cùng sâu sắc. Trong đó, ấn tượng nhất trong em là văn bản "Mẹ Tôi".
En-ri-cô vì một phút ngông cuồng, khi có mặt của cô giáo đã thốt một lời thiếu lễ độ với mẹ. Hành động đó đã làm cho bố của cậu bé cảm thấy buồn, ông đã viết cho En-ri-cô một bức thư. Những lời bố nói với En-ri-cô về mẹ đã làm En-ri-cô "vô cùng xúc động".
Trong văn bản, mẹ của En-ri-cô là người mà " cách đây mấy năm, mẹ đã phải thức suốt đêm, cúi mình trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con, quằn quại vì nỗi lo sợ khi nghĩ rằng mình có thể mất con!" qua lời của bố. Bố En-ri-cô đã khéo léo nhắc lại những kỉ niệm của hai mẹ con. Mẹ En-ri-cô có thể "hi sinh một năm hạnh phúc để tránh cho con một giờ đau đớn, người mẹ có thể đi ăn xin để nuôi con, có thể hi sinh tính mạng để cứu sống con". Người mẹ có tấm lòng yêu thương con hết mực, luôn hướng về con, giành mọi điều tốt lành cho con. Người mẹ sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của con, mỉm cười với con khi con nhận lỗi. Trong thư, người bố đã nói hết về người mẹ của En-ri-cô. Mẹ không bao giờ than khổ khi nuôi con khôn lớn. Mẹ sẽ luôn dõi theo con dù con ở nơi nào. Ôi! Lòng mẹ bao la biết bao! Những ai đã làm mẹ buồn, họ "sẽ cay đắng khi nghĩ lại nhưng lúc làm cho mẹ đau lòng...". "Lương tâm con sẽ không một phút nào yên tĩnh"... Những lời của bố vừa nghiêm khắc vừa có sức lay động đối với tấm lòng En-ri-cô.
Mẹ En-ri-cô tuy không xuất hiện trực tiếp trong văn bản nhưng qua lời bố, người mẹ đã được thể hiện rất rõ. Tấm lòng bao dung, cao cả của Mẹ!
Ôi! có thể dùng từ ngữ nào để nói về người mẹ nữa đây!
Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một tác phẩm hay và đầy ý nghĩa. Nó khiến cho em xúc động không chỉ bởi vì tình cảm hồn nhiên và dễ thương của hai anh em Thành và Thủy mà còn bởi vì cuộc chia ly đột ngột giữa hai anh em, hai tâm hồn nhạy cảm và trong sáng.
Người ta thường nói búp bê thì không biết khóc bao giờ. Búp bê chỉ là một đồ vật vô tri vô giác mà thôi. Nhưng con người bằng xương bằng thịt thì khác. Họ có thể vui, buồn, giận dỗi và khóc khi mình gặp phải những biến cố hay mất mát nào đó trong đời, cũng có thể khóc khi vui sướng. Thành và Thủy cũng chính là những con người như vậy. Hai anh em không chỉ rất yêu thương nhau mà còn muốn ba mẹ hai em không chia tay để trong hai trái tim bé nhỏ ấy không biết bao lần thổn thức. Thành là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, dù cho đồ chơi của chúng chẳng có gì nhiều nhưng anh vẫn dành hết đồ chơi cho đứa em gái ngây thơ của mình. Thủy tuy còn nhỏ và khá trẻ con, nhưng hành động “võ trang cho con Vệ Sĩ”, đem đặt đầu giường để gác đêm cho anh để anh không chiêm bao thấy ma nữa xuất phát từ tình anh em. Thủy không thể chịu đựng nổi khi thấy Thành đem chia hai con búp bê, con Vệ Sĩ và con Em nhỏ ra, em càng không thể cầm lòng khi em biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, em phải xa người anh trai mà em hết lòng tôn sùng và yêu mến. Hai anh em cũng chỉ là hai con búp bê có cảm xúc phải chia tay nhau khi còn quá nhỏ để luyến lưu một góc trời ký ức đầy dư âm và kỷ niệm. Hai em không phải là người quyết định cuộc chia tay ấy mà chính quyết định ly hôn của ba mẹ hai em đã khiến cho hai em phải xa nhau, xa những tháng ngày hạnh phúc và đầy những ký ức đẹp như cổ tích. Khi biết chuyện, cô và các bạn của Thủy đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng rằng từ nay Thủy sẽ không còn được đi học nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Em chỉ ước một điều là cái tổ ấm nhỏ bé ấy sẽ không bị tan vỡ và nụ cười lại nở trên mối hai anh em tội nghiệp. Người lớn thì có bao giờ hiểu được con trẻ nghĩ gì khi tuy còn nhỏ mà chúng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau và phải nói lời chia xa với những người mà mình yêu thương nhất. Hai con búp bê cũng phải chúng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Em không biết là chúng có khóc không nếu chúng phải chia tay nhau sau một thời gian dài bên nhau, chơi đùa cùng hai con người đáng yêu và dễ thương như hai thiên thần. Có thể chúng sẽ không khóc đâu vì búp bê làm gì có nước mắt. Nhưng cuộc chia tay đã làm nhói đau Thành và Thủy, để lại trong tim hai em một vết thương rất lớn không gì hàn gắn nổi. Dù vậy thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, “mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng um trùm lên cảnh vật”. Hai em có thể xa rời nhau, nhưng tôi tin chắc một điều là chúng vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ khung trời tuổi thơ với những cảnh vật quen thuộc, mãi mãi không quên. Em thấy lòng mình đau đớn khi trong phút giây nói lời tạm biệt, Thủy bắt thành phải hứa là sẽ không bao giờ để hai con búp bê ngồi xa nhau, cũng giống như hai sinh linh ấy sẽ mãi dõi theo nhau trên mọi nẻo đường đời.
Câu chuyện là một bài học về tình anh em, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó có thể phai mờ. Búp bê có lỗi gì mà phải chia tay? Búp bê vẫn muốn mình được hạnh phúc trong vòng tay đùm bọc, chở che của ba mẹ. Cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động của hai em bé trong truyện có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta rằng: Gia đình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mỗi người. Để bảo vệ và gìn giữ được hạnh phúc gia đình không có gì hơn là chúng ta phải đừng để những cuộc chia ly như thế diễn ra để con trẻ tự nhiên lại phải hứng chịu những mất mát không gì hàn gắn được.
hok tốt
Today I will introduce everyone to my family. My family has 4 people: my grandfather, my father, my mother and me. My grandfather is 78 years old. He has silver hair and his figure is rather thin. Because of his advanced age, he rarely exercised vigorously. My grandfather has a hobby of growing flowers. Every day he is very careful to take care of his flowers. My father is a doctor. He is very busy. I rarely see my father. My father treats many patients every day. I am very proud of my father. My mom is a teacher. My mother loves me very much. My mother taught me useful things. People often think that my parents are difficult but the truth is the opposite. I am free to do what I . However, thanks to my mother’s guidance, I knew what was right. I often tell my mother my stories and I am happy that she always listens attentively. My mother will give me good advice. Whenever my dad has free time, we cook together. I the feeling of everyone doing something together. Family is where I feel safe and happy. I grew up in a wonderful environment. I hope everything will be as good as it is now. đây bạn nhé
Gia đình mình có 5 người bố,mẹ,mình và 2 em sinh đôi nhé.Kể về gia đình mình chứ mình không biết sửa lại như thế nào đâu.Thanks
My dream house is hi-tech house by the sea with many sands and water surroundings. There will have 12 large rooms and it will have many green trees, flowers and have big swimming pool in the garden. In each rooms, it will have a super smart TV, a super smart car, high-tech robot: the super smart TV will help me surf the Internet, send and receive my email, order food from the supermarket and contact my friends on other planets. High-tech robot will clean the floors, cook the meals, wash the clothes, water the flowers and feed the dogs and cats.I love my dream house very much.I hope that one day my dream will come true.
My dream home is a luxurious looking house. In the garden there are lots of flowers, colorful. Of course there must be shade trees around the garden. After the garden there is also a large swimming pool. Western interior design. The office is also a bit wide. Constructing enough room for families and each room designed according to each person's preferences. That is the house I dreamed of.
*Ryeo*
"Tiếng gà trưa" là bài thơ đặc sắc của nữ sĩ Xuân Quỳnh đã cho ta thấy những kỉ niệm sâu sắc của tuổi thơ, tình bà cháu nồng hậu và lòng yêu nước sâu nặng của một người chiến sĩ xa nhà. Nghe tiếng gà “cục tác…cục ta”, anh xúc động và nhớ nhà. Dòng cảm xúc từ hiện tại trôi về miền kí ức với bao kỉ niệm cảm động lại tràn về. Những lần bị bà la, những lời mắng chân thật, giản dị mà chan chứa tình thương của bà và trên đường hanh quân, cháu nhớ lại với tất cả niềm vui, lòng biết ơn vô bờ bến. Cháu chiến đấu hôm nay không chỉ là chiến đấu cho tổ quốc, mà còn là vì bà, vì tiếng gà, vì ổ trứng hồng tuổi thơ. Tiếng gà trưa là một âm thanh giản dị mà lại gần gũi, quen thuộc, nó làm âm vang kỉ niệm, gợi nhớ những kỉ niệm đẹp. Bài thơ làm sống dậy trong lòng mỗi người những yêu thương dịu ngọt không thể nào quên....
The COVID-19 epidemic is a dangerous disease and they are raging in all over the world.First, with a very high rate of spread, people will be very susceptible to infection. causing a lot of problems, it is economically difficult and causes millions of deaths, so doctors have to work day and night to be able to help patients in dangerous epidemic situations such as Therefore, everyone should wash their hands clean.Always wear a mask when going out and avoid contact with epidemic areas. I hope the epidemic will soon end so that society can live a normal life
I remebered that one time, my mum said that you very lazy. but i studied very hard, everything in my house i do is washing clothes up or clear the house so i angry with my mother. finally, my mother excuse me that. so i was very happy
good luck to you