tại sao người mẹ cứ nhắm mắt lại là dường như nghe tiếng đọc bài trầm bổng: Hằng năm cứ vào cuối thu – mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vì ngày mai là ngày đầu tiên con đi học . Một ngày con bước vào thế giới mới.
người mẹ lo lắng cho con của mình lên người mẹ không ngủ được
“Thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được. Mẹ tin đứa con của mẹ lớn rồi.Mẹ tin vào sự chuẩn bị rất chu đáo cho con trước ngày khai trường. Còn điều gì để lolắng nữa đâu! Mẹ không lo, nhưng vẫn không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là dườngnhư vang bên tai tiếng đọc bài trầm bổng: “Hằng năm cứ vào cuối thu… Mẹ tôi âuyếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp”.
Câu 1. Tìm trong đoạn trích trên một cặp từ trái nghĩa?
1 cặp từ trái nghĩa là : Trầm - Bổng
Đoạn văn trên hoàn toàn có tính liên kết. Bởi mẹ đã bộc lộ lí do không ngủ được không phải vì lo lắng cho con mà mẹ hồi hộp và chợt mẹ nhớ về ngày khai giảng vào lớp 1 của mình, nhớ về âm vang tiếng đọc bài - bài học đầu tiên của 1 năm học (năm lớp 8).
Đoạn văn có tính chất liên kết. Vì mẹ đã bộc lộ lý do không ngủ được không phải vì lo lắng cho con mà mẹ hồi hộp và mẹ chợt nhớ về ngày khai trường đầu tiên của mình, nhớ về tiếng thầy cô vang lên tiếng đọc bài, giảng bài cho học sinh - bài học đầu tiên của 1 năm học .
chúc bn học tốt.
dù mình không phải học sinh lớp 7, nhưng mình hiểu đc bài trên.(mik học lớp 5)
Mẹ nghĩ về ngày khai trường đầu tiên của mình, mẹ nhớ như in bài học đầu đời: “Cứ nhắm mắt lại là mẹ dường như nghe tiếng đọc bài trầm bổng: Hằng năm cứ vào cuối thu – mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp.” Ta gặp trong đó không chỉ là giọng đọc bài truyền cảm, trầm bỗng của thầy cô, ta còn bắt gặp trong đó hình ảnh người mẹ dịu dàng, âu yếm ngày ngày dắt con đến trường, cả hình ảnh quen thuộc, con đường làng dài và hẹp gắn bó với bao kỉ niệm ngày mẹ tới trường. Bài học đầu đời của mẹ là nỗi nhớ thầy cô, nhớ mẹ, nỗi nhớ kỉ niệm, nhớ quê hương. Không chỉ nhớ về buổi học đầu tiên của mình, mẹ nhớ như in khoảnh khắc sắp bước tới cổng trường và khi bước qua cổng trường: “Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cổng trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.” Hai dòng cảm xúc trái chiều nhưng nhấn mạnh, xoáy sâu vào lòng mẹ cái giây phút không thể nào quên. Qua những dòng suy nghĩ của mẹ về ngày khai trường đầu tiên của mình ta thấy khác hẳn với con, tình cảm của mẹ với mái trường là rất trân trọng cái khoảnh khắc thiêng liêng của đời người. Chính tình cảm này đã đánh thức ở chúng ta suy nghĩ về một điều gì đó với quá khứ, với kỉ niệm, với bước ngoặt đầu đời của mình.
Mẹ nghĩ về ngày khai trường đầu tiên của mình, mẹ nhớ như in bài học đầu đời: “Cứ nhắm mắt lại là mẹ dường như nghe tiếng đọc bài trầm bổng: Hằng năm cứ vào cuối thu – mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp.” Ta gặp trong đó không chỉ là giọng đọc bài truyền cảm, trầm bỗng của thầy cô, ta còn bắt gặp trong đó hình ảnh người mẹ dịu dàng, âu yếm ngày ngày dắt con đến trường, cả hình ảnh quen thuộc, con đường làng dài và hẹp gắn bó với bao kỉ niệm ngày mẹ tới trường. Bài học đầu đời của mẹ là nỗi nhớ thầy cô, nhớ mẹ, nỗi nhớ kỉ niệm, nhớ quê hương. Không chỉ nhớ về buổi học đầu tiên của mình, mẹ nhớ như in khoảnh khắc sắp bước tới cổng trường và khi bước qua cổng trường: “Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cổng trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.” Hai dòng cảm xúc trái chiều nhưng nhấn mạnh, xoáy sâu vào lòng mẹ cái giây phút không thể nào quên. Qua những dòng suy nghĩ của mẹ về ngày khai trường đầu tiên của mình ta thấy khác hẳn với con, tình cảm của mẹ với mái trường là rất trân trọng cái khoảnh khắc thiêng liêng của đời người. Chính tình cảm này đã đánh thức ở chúng ta suy nghĩ về một điều gì đó với quá khứ, với kỉ niệm, với bước ngoặt đầu đời của mình.
ĐÓM LAI KEYS
1. Tác phẩm " Cổng trường mở ra " của tác giả Lí Lan
2. Có phải bn hỏi câu này : "Hằng năm, cứ vào cuối thu... Mẹ tôi âu yếm dẫn đi trên con đường dài và hẹp" ??
Tác phẩm " Tôi đi học " của Thanh Tịnh
3.
Đối với em ngày khai trường đầu tiên mà em ấn tượng nhất là ngày giảng vào năm em vào lớp một. Đã 7 năm trôi qua, nhưng khi nhớ lại em lại thấy mình rất hồn nhiên và tư. Buổi sáng đẹp trời, em cùng mẹ dắt tay nhau đi từ nhà đến trường, vừa đi vừa hát cơ nhưng khi tới cổng lại nhạc nhiên vì ở đây không giống so nhều với lúc học mẫu giáo. Không có cô Mai và bạn Hà, vừa nghĩ đến đó lại có tiếng nói vọng lên "con ở đây học tốt nhé mẹ về đây!" bất ngờ trước câu nói em quay sang ứa nước mắt. Nếu lúc đó không có cô bạn nhỏ bên cạnh giỗ dành thì em đã khóc khét lên vì sợ mẹ bỏ đi. Đôi bàn tay ấm áp của mẹ vuốt ve mái tóc em làm em bớt một phần nào đó lo sợ, mẹ bảo "Con sẽ dần dần quen con à, khi đã học hôm nay thì con sẽ vô cùng thích thú, ở đây vui có nhiều bạn hơn là con chơi ở nhà một mình"
Vì người mẹ luôn nhớ về ngày đầu tiên đi học của mình, nhớ được cảm giác khi bắt đầu đi học.Người mẹ trong truyện rất yêu quê hương mình, cho dù đã trải qua nhiều năm, trong lòng người mẹ đó vẫn còn nhớ được lời nói, cử chỉ, giọng nói, tiếng đọc bài của thầy cô. Điều này cho thấy kỉ niệm về thầy cô, bạn bè, quê hương của người mẹ vô cùng sâu đậm.