Kể lại câu chuyện " Con sẻ " ( Tiếng việt lớp 4 - tập 2 ) theo lời của sẻ mẹ.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong một khu rừng rộng lớn với rất nhiều cây cối mọc xanh um tùm, có gia đình Sẻ nọ sống rất hạnh phúc. Sẻ mẹ hàng ngày nói Sẻ con phải tập bay đẻ sau này lớn có thể tự kiếm mồi. Nhưng Sẻ con vẫn cho rằng tập bay rất dễ nên cậu nằm ì ở nhà ko bước ra nửa bước. động cần làm gì cậu đều nhờ mẹ làm hộ cả, khi cậu muốn ăn mà mẹ bận dở tay làm việc khác thì khóc òa nằng nặc mẹ ra dỗ. Ấy vậy mà khi cha mẹ đã già yếu, sẻ vẫn chứng nào tật nấy. Vì làm việc quá sức nên ba mẹ của sẻ đã ra đi, trước khi đi, họ khuyên sẻ một câu: " Con nhớ cố gắng làm lụng để kiếm cái ăn, có công mài sức mới có ngày nên kim con ạ" Từ đấy, sẻ rất buồn, cậu dường như ko ăn gì cả mà chỉ mong bố mẹ trở về để chăm sóc cho cậu. Bấy giờ, bác chim kêu gọi mọi người tham gia cuộc thi bay nhanh, ai thắng sẽ làm người thống trị vương quốc loài chim. Sẽ tưởng tượng mình là một ông vua, có người hầu hạ cận kề, chỉ nghĩ đến đó thôi thì lòng cậu rung lên vì vui sướng. Cậu liền đăng kí tham gia ngay. Đến ngày thi, cậu nhanh chân đến tham gia, khi đã yên vị trên vạch thi đấu cậu chủ quan trêu nghẹo những người xung quanh cho rằng họ đi thi chỉ phí thời gian của bản thân vì cậu biết rằng mình sẽ thắng. Khi tiếng còi vang lên, hàng loạt chú chim cất cánh bay lên cao, riêng Sẻ cậu ko tài nào bay lên được, cậu gắng sức bay lên một quãng thì ngã uỵch xuống, kết quả là cậu bị gãy chân. Sau nghững nhày ở trong bệnh viện, bây giờ cậu mới hiểu ra những lời cha mẹ dạy, cậu thầm mong mình khỏi bệnh để có thể làm lại từ đầu.
Chúc bạn học tốt
trongtrang chủ của mình có đấy
bạn nhớ lên tham khảo nhé!
Chúc bạn học tốt
Tôi đi dọc lối vào vườn. Con chó chạy trước tôi. Chợt nó dừng chân và bắt đầu bò, tuồng như đánh hơi thấy vật gì. Tôi nhìn dọc lối đi và thấy một con sẻ non mép vàng óng, trên đầu có một nhúm lông tơ. Nó rơi từ trên tổ xuống.
Con chó chậm rãi lại gần. Bỗng từ trên cây cao gần đó, một con sẻ già có bộ ức đen nhánh lao xuống như hòn đá rơi trước mõm con chó. Lông sẻ già dựng ngược, miệng rít lên tuyệt vọng và thảm thiết. Nó nhảy hai ba bước về phía cái mõm há rộng đầy răng của con chó.
Sẻ già lao đến cứu con, lấy thân mình phủ kín sẻ con. Giọng nó yếu ớt nhưng hung dữ và khản đặc. Trước mắt nó, con chó như một con quỷ khổng lồ. Nó sẽ hi sinh. Nhưng một sức mạnh vô hình vẫn cuốn nó xuống đất.
Con chó của tôi dừng lại và lùi... Dường như nó hiểu rằng trước mặt nó có một sức mạnh. Tôi vội lên tiếng gọi con chó đang bối rối ất tránh ra xa, lòng đầy thán phục.
Vâng, lòng tôi đầy thán phục, xin bạn đừng cười. Tôi kính cẩn nghiêng mình trước con chim sẻ bé bỏng dũng cảm kia, trước tình yêu của nó
trong một khu rừng rộng lớn với rất nhiều cây cối mọc xanh um tùm, có gia đình Sẻ nọ sống rất hạnh phúc. Sẻ mẹ hàng ngày nói Sẻ con phải tập bay đẻ sau này lớn có thể tự kiếm mồi. Nhưng Sẻ con vẫn cho rằng tập bay rất dễ nên cậu nằm ì ở nhà ko bước ra nửa bước. động cần làm gì cậu đều nhờ mẹ làm hộ cả, khi cậu muốn ăn mà mẹ bận dở tay làm việc khác thì khóc òa nằng nặc mẹ ra dỗ. Ấy vậy mà khi cha mẹ đã già yếu, sẻ vẫn chứng nào tật nấy. Vì làm việc quá sức nên ba mẹ của sẻ đã ra đi, trước khi đi, họ khuyên sẻ một câu: " Con nhớ cố gắng làm lụng để kiếm cái ăn, có công mài sức mới có ngày nên kim con ạ" Từ đấy, sẻ rất buồn, cậu dường như ko ăn gì cả mà chỉ mong bố mẹ trở về để chăm sóc cho cậu. Bấy giờ, bác chim kêu gọi mọi người tham gia cuộc thi bay nhanh, ai thắng sẽ làm người thống trị vương quốc loài chim. Sẽ tưởng tượng mình là một ông vua, có người hầu hạ cận kề, chỉ nghĩ đến đó thôi thì lòng cậu rung lên vì vui sướng. Cậu liền đăng kí tham gia ngay. Đến ngày thi, cậu nhanh chân đến tham gia, khi đã yên vị trên vạch thi đấu cậu chủ quan trêu nghẹo những người xung quanh cho rằng họ đi thi chỉ phí thời gian của bản thân vì cậu biết rằng mình sẽ thắng. Khi tiếng còi vang lên, hàng loạt chú chim cất cánh bay lên cao, riêng Sẻ cậu ko tài nào bay lên được, cậu gắng sức bay lên một quãng thì ngã uỵch xuống, kết quả là cậu bị gãy chân. Sau nghững nhày ở trong bệnh viện, bây giờ cậu mới hiểu ra những lời cha mẹ dạy, cậu thầm mong mình khỏi bệnh để có thể làm lại từ đầu.
trong một khu rừng rộng lớn với rất nhiều cây cối mọc xanh um tùm, có gia đình Sẻ nọ sống rất hạnh phúc. Sẻ mẹ hàng ngày nói Sẻ con phải tập bay đẻ sau này lớn có thể tự kiếm mồi. Nhưng Sẻ con vẫn cho rằng tập bay rất dễ nên cậu nằm ì ở nhà ko bước ra nửa bước. động cần làm gì cậu đều nhờ mẹ làm hộ cả, khi cậu muốn ăn mà mẹ bận dở tay làm việc khác thì khóc òa nằng nặc mẹ ra dỗ. Ấy vậy mà khi cha mẹ đã già yếu, sẻ vẫn chứng nào tật nấy. Vì làm việc quá sức nên ba mẹ của sẻ đã ra đi, trước khi đi, họ khuyên sẻ một câu: " Con nhớ cố gắng làm lụng để kiếm cái ăn, có công mài sức mới có ngày nên kim con ạ" Từ đấy, sẻ rất buồn, cậu dường như ko ăn gì cả mà chỉ mong bố mẹ trở về để chăm sóc cho cậu. Bấy giờ, bác chim kêu gọi mọi người tham gia cuộc thi bay nhanh, ai thắng sẽ làm người thống trị vương quốc loài chim. Sẽ tưởng tượng mình là một ông vua, có người hầu hạ cận kề, chỉ nghĩ đến đó thôi thì lòng cậu rung lên vì vui sướng. Cậu liền đăng kí tham gia ngay. Đến ngày thi, cậu nhanh chân đến tham gia, khi đã yên vị trên vạch thi đấu cậu chủ quan trêu nghẹo những người xung quanh cho rằng họ đi thi chỉ phí thời gian của bản thân vì cậu biết rằng mình sẽ thắng. Khi tiếng còi vang lên, hàng loạt chú chim cất cánh bay lên cao, riêng Sẻ cậu ko tài nào bay lên được, cậu gắng sức bay lên một quãng thì ngã uỵch xuống, kết quả là cậu bị gãy chân. Sau nghững nhày ở trong bệnh viện, bây giờ cậu mới hiểu ra những lời cha mẹ dạy, cậu thầm mong mình khỏi bệnh để có thể làm lại từ đầu.
Chúc bạn học tốt
Bài của bạn chép 100%. Mình bảo chim sẻ lại tả chim họa mi mà chẳng hay lắm đâu
Vy Ha
Tôi không tin phép màu trong cuộc sống, nhưng đối với mùa xuân thì tôi lại tin có phép màu kì diệu và những điều kì diệu ấy sẽ thành hiện thực.
Vâng! Mùa xuân thân yêu đã đến, mang theo cho họ nhà chim chúng tôi cái nắng ngọt ngào, ấm áp lạ thường. Còn riêng tôi, nàng tiên Mùa Xuân đã ban tặng cho tôi cảm giác sung sướng khi biết bay trên bầu trời bao la, lộng gió. Câu chuyện năm nào chợt ùa về trong kí ức của tôi.
Hồi đó, tôi là chú sẻ con bướng bỉnh nhất đàn. Là anh cả nên tôi rất hay bắt nạt các em. Một sáng mùa xuân, nắng ấm bao trùm cảnh vật, mẹ tôi lên tiếng:
- Các con ơi! Mùa xuân đã về thật rồi, chúng ta cùng ra để tập bay nào!
Cả mấy anh em tôi thò đầu ra khỏi tổ để hít thở cái khí trời mùa xuân. Nàng tiên Mùa Xuân đem hơi thở nồng nàn phả khắp mặt đất, vuốt ve từng lá cây ngọn cỏ trong vườn. Chao ôi! Cảnh vật xung quanh mới đẹp làm sao! Trong khu vườn bé nhỏ, những nàng Mai, nàng Đào đã mỉm cười, tung những cánh hoa mềm mịn, rực rỡ. Tôi đưa đôi mắt của mình nhìn khắp mọi vật xung quanh và giục mẹ tôi:
- Mẹ ơi! Mẹ dạy chúng con tập bay đi ạ! Chúng con nóng lòng quá rồi.
Mẹ âu yếm nhìn chúng tôi rồi ân cần dặn dò:
- Khi bay, các con không nên nhìn xuống dưới mặt đất, sẽ rất chóng mặt và dễ ngã. Hãy bay từ từ, nhìn thẳng và luôn giữ được độ cao. Khi thấy con người, hãy mau né tránh. Con người là mối hiểm họa lớn của họ nhà chim chúng ta. Hãy nhớ lời mẹ dặn!
Cả đàn chăm chú nghe như nuốt lấy từng lời của mẹ. Còn riêng tôi thì lại nghe những lời mẹ dặn bằng đôi tai lơ đễnh. Phải chăng, những cảnh vật ngoài kia quyến rũ hơn.
Tôi háo hức khi được lệnh của mẹ vỗ cánh tập bay. Trước tôi là các em. Chúng nghe từng lời căn dặn của mẹ nên cất cánh nhẹ nhàng, còn tôi vừa ra khỏi tổ đã loạng choạng, ngã lăn rồi rơi xuống đất. Chúng vội cùng mẹ bay tới bên tôi. Choáng váng đầu ốc, tôi mơ màng rồi lịm dần đi. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ân cần chăm sóc tôi.
Vài ngày sau, tôi lại tiếp tục tập bay. Trước khi chúng tôi tập bay, mẹ đã bay cho chúng tồi xem để nhớ lại “bài học” hôm trước. Thì ra, chỉ cần xòe cánh là bay được ngay. Tôi cảm thấy thật dễ dàng. Thế nhưng lần này vừa xòe cánh định bay, tôi lại bị ngã đau điếng. Tôi cố gượng dậy nhưng... Trời ơi! Tôi đã bị gãy cánh thật rồi.
Nằm dưỡng thương ở nhà, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau xót và ân hận. Chỉ tại tôi chủ quan, muốn được bay thật nhanh mà không cần phải tập nên mới ra thế này. Từ nay, tôi sẽ phải nằm bẹp trong tổ với đôi cánh tật nguyền trong khi các em tôi bay lượn giữa bầu trời bao la. Nghĩ đến đó, tôi bật khóc nức nở. Mẹ nhẹ nhàng chạm cánh an ủi tôi, rồi mẹ kể tôi nghe chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Mẹ bảo: “Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”, rồi mẹ khuyên tôi không nên lo lắng. Đêm hôm ấy, tôi cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi về lời mẹ nói. Hậu quả mà tôi phải gánh chịu chính là do tính hấp tấp của tôi gây ra.
Mấy hôm sau, sức khỏe của tôi dần hồi phục. Mẹ dạy tôi bay từng bước, từng bước một. Sau một thời gian kiên trì luyện tập, tôi đã biết bay và bay được thành thạo. Tôi bay trên bầu trời trong xanh chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của quê hương, nghe các chị Bướm hát:
Là lá la la
Bay tới nơi xa
Đất trời bao la
Cảnh vật nở hoa...
Tôi thấy mình là kẻ hạnh phúc, sung sướng nhất.
Từ khi biết bay, tôi còn được các anh Ong dẫn đi chơi trong các khu rừng. Tôi được hòa mình cùng điệu vũ mùa xuân của những ngày hội trong rừng, ngắm những bông hoa ban trắng muốt với hương thơm dịu nhẹ, những bông hoa chuối bập bùng như ánh lửa, những bông sim tím biếc,... Được ngắm những vẻ đẹp của cuộc sống, tôi càng cảm thấy biết bay là hạnh phúc biết bao!
Càng nghĩ, tôi càng biết ơn mẹ cùng câu chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, cùng lời nói “Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”. “Mẹ ơi! Con cám ơn mẹ thân yêu.” - Tôi thì thầm trong lòng như vậy và tiếp tục bay đến những chân trời mới, nơi có biết bao điều kì diệu mới mẻ đang chờ đôi cánh của tôi.
Tôi là mẹ của sẻ non, sẻ non xinh xắn lắm! Chiếc mỏ ngoác rộng, mép viền vàng óng, trên đầu lơ thơ một nhúm lông tơ. Trong lúc tôi bay đi kiếm mồi, đứa con bé bỏng của tôi không may đã rơi từ tổ xuống đất. Con chó săn của cậu chủ đang chạy, bỗng dừng lại khịt khịt đánh hơi.
Con chó chậm rãi tiến lại gần. Tình thế quá nguy hiểm! Từ trên cây cao tôi lao xuống như một hòn đá rơi trước mõm con chó. Lông của tôi xù lên, dựng ngược, miệng rít lên táo tợn và thảm thiết. Tôi nhảy hai ba bước vế phía cái mõm há rộng đầy răng của con chó.
Tôi lao đến lấy thân mình phủ kín sẻ non. Giọng tôi khản đặc, yếu ớt nhưng hung dữ. Trước mắt tôi, con chỏ như một con quỷ khổng lồ đang nhe nanh. Biết rằng mình sẽ chết nhưng sức mạnh của tình mẫu tử thiêng liêng đã khiến tôi hết sợ.
Con chó của cậu chủ dừng lại và lùi dần. Dường như nó hiểu rằng trước mặt nó có một sức mạnh ghê gớm mà nó chưa từng thấy bao giờ. Cậu chủ vội lên tiếng gọi con chó đang bối rối ấy tránh xa ra. Rồi cậu nhìn tôi với ánh mắt thán phục.
Vì tình yêu con, tôi sẵn sàng làm mọi điều, kể cả chấp nhận cái chết.
cho mk hỏi sao bn ngu thế