Tóm tắt câu chuyện trong bài thơ Nàng Tiên Ốc của Phan Thị Thanh Nhàn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Từ ngày nàng tiên ốc về ở trong nhà bà cụ, vừa thương bà cụ sống lủi thủi một mình lại vừa muốn cảm tạ tấm lòng nhân hậu nên nàng đã quyết định giúp bà mọi việc trong nhà.Nàng quét dọn nhà cửa gọn gàng, sân vườn đâu đâu cũng sạch cỏ. Đàn lợn trong chuồng con nào con nấy đều no căng bụng. Mâm cơm đầy nóng hổi nàng dọn sẵn ra, chỉ chờ bà cụ về ăn. Tấm lòng của nàng thật đẹp đẽ và đáng trân trọng.
Từ ngày nàng tiên ốc về ở trong nhà bà cụ, vừa thương bà cụ sống lủi thủi một mình lại vừa muốn cảm tạ tấm lòng nhân hậu nên nàng đã quyết định giúp bà mọi việc trong nhà.Nàng quét dọn nhà cửa gọn gàng, sân vườn đâu đâu cũng sạch cỏ. Đàn lợn trong chuồng con nào con nấy đều no căng bụng. Mâm cơm đầy nóng hổi nàng dọn sẵn ra, chỉ chờ bà cụ về ăn. Tấm lòng của nàng thật đẹp đẽ và đáng trân trọng.
Truyện cổ tích "Nàng tiên Ốc" nói về một nàng tiên chui ra từ vỏ ốc đã sống hạnh phúc cùng với một bà lão nghèo khổ. Bà lão hàng ngày đi mò cua bắt ốc đã bắt được một con ốc vô cùng đẹp: Vỏ màu xanh ngọc bích, tỏa ra được những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh mặt trời. Bà lão tiếc con ốc đẹp nên thay vì mang bán đã mang về nhà nuôi, bà đâu ngờ rằng trong con ốc đó có một nàng tiên là một cô gái xinh đẹp, chăm chỉ, nhân lúc bà lão đi làm cô gái đã quét dọn nhà cửa, làm cỏ và nấu cơm canh cho bà lão. Ngày đầu tiên bà lão đi làm về cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết ai lại tốt bụng làm giúp bà. Vì tò mò nên ngày thứ hai khi đang đi làm bà bỏ về rình xem ai đang làm ở nhà mình thì phát hiện ra cô gái chui ra từ vỏ ốc. Nhìn cô gái làm hết việc nhà cho mình, bà lão rất xúc động, bỗng nhiên bà muốn cô gái ấy sẽ mãi ở với mình, nghĩ vậy bà bèn đổ hết chum nước, đập vỡ con ốc để cô gái không chui được vào trong đó nữa, rồi bà nói với cô gái: "Con gái à! Xin con hãy ở lại với ta, đừng chui vào vỏ ốc đó nữa!", cô gái đồng ý gọi bà lão là mẹ rồi hai người sống cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Nhà nàng Nồng khá giả, có của ăn của để, có vựa lúa lớn, vườn cây rộng. Trong vùng, có một chàng trai khỏe mạnh, tên là Ếch. Nhưng nhà chàng Ếch lại nghèo khó, gia sản chả có gì ngoài túp lều ở cạnh bờ sông. Cha mẹ mất sớm, nên Ếch phải sống bằng nghề mò cua, bắt ốc. Đặc biệt, chàng có biệt tài bắt Ếch rất giỏi. Chàng thường bắt Ếch đem ra chợ bán để sinh sống. Một hôm, nàng Nồng đi chợ sớm, đường vắng vẻ, nàng bị một toán cướp ba tên chặn lại, định hành hung. Khi Ếch vừa đi tới, chàng dùng sức đánh ba tên cướp, cứu được nàng Nồng. Cảm ơn nghĩa cử đẹp đẽ ấy, nàng Nồng hỏi chuyện gia cảnh, rồi đem bụng thương yêu kẻ mình đã hàm ơn. Chàng Ếch cũng không ngờ mình gặp được một cô gái xinh đẹp đến thế, nên đem bụng thương thầm. Nhưng khi tính tới chuyện trăm năm, thì chàng Ếch ngại ngần mãi sau mới nói ra:
- Nhà tôi với nhà nàng không môn đăng hộ đối, chắc khó mà thành. Cha nàng chắc không bao giờ bằng lòng cho tôi lấy nàng đâu!
Nghe vậy nàng Nồng vội gạt đi:
- Bộ anh không nghe người ta hát “Đôi ta gá nghĩa chung tình, dù ăn cơm quán, ngủ đình cũng ưng" sao? rồi nàng nói tiếp:
Không lấy được anh, thì cả đời em nguyền không lấy ai làm chồng cả.
Chuyện hai người thương nhau đến tai cha nàng Nồng. Cha nàng gọi nàng ra tra hỏi: Nàng định giấu, nhưng về sau phải thưa hết chuyện cho cha mình nghe. Người cha giận con lắm, bèn lấy roi đánh tới tấp, rồi mang cây mác thong cắm phập ngoài sân và thét lớn:
Mày còn đi lại với thằng khố rách áo ôm đó, thì hãy nhìn cây mác này!
Biết chuyện, chàng Ếch đau buồn, bỏ làng ra đi không một lời từ biệt. Sau khi biết tin người yêu bỏ làng ra đi, nàng Nồng đau khổ vô cùng, nàng xin cha mẹ cho mình cắt tóc đi tu. Nàng lập một ngôi chùa ở ven rừng nơi đầu làng, ngày ngày tụng kinh niệm phật để giữ trọn lời thề hẹn với người thương của mình. Ở nơi xa, chàng Ếch được tin, rất lấy làm phục người yêu đã giữ trọn lời hứa với mình, liền quay về làng Đa Phước, cách quê hương của nàng Nồng không xa, cũng lập chùa thờ Phật, ngày ngày vui với tiếng kinh, tiếng mõ. Người trong vùng gọi chùa của chàng Ếch là chùa Sãi Ếch, về sau nói trại thành chùa Soi Ếch. Còn chùa nàng Nồng về sau được nói trại thành chùa Trà Nồng. Cả hai ngôi chùa ngày nay vẫn còn ở huyện Mỏ Cày.
Thuở ấy có một bà già nghèo. Bà ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm sống qua ngày. Một hôm, bà bắt được một con ốc, vỏ nó phủ một màu xanh biếc trông rất lạ. Vì vậy, bà đem thả vào một chum nước.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần bà đi làm về đều thấy một điều lạ lắm. Dường như có một bàn tay nội trợ đã giúp bà làm hết mọi chuyện trong nhà. Từ quét dọn nhà cửa, vun xới vườn tược, cho lợn gà ăn uống no say đến mâm cơm cũng được dọn sẵn lên bàn. Bà quyết định tìm ra nguyên nhân. Một hôm bà giả vờ đi làm như mọi ngày, đến nửa đường bà bèn quay lại, tìm chỗ kín, ngồi rình xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình. Bỗng nhiên, bà thấy một người con gái từ trong chum nước bước ra. Nàng rất đẹp, tuổi độ mười tám đôi mươi. Nàng mặc một bộ đồ xinh xắn như một tố nữ. Nước da trắng ngần, đôi môi hồng thắm như đóa sen hồng sắp nở. Nàng bước vào nhà dọn dẹp… Bà nhẹ nhàng đến bên chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra. Nghe động, người con gái vội trở lại chum nước để chui vào vỏ ốc, nhưng đã muộn. Bà nhìn cô gái :
- Con gái ơi! Hãy ở lại đây !
Từ đó cô trở thành đứa con yêu của bà. Hai mẹ con họ sống thật đầm ấm hạnh phúc.
một cô nagf tiên ốc nhảy vào trong chum của bà lão cô ấy giúp bà làm nhiều viweecj và cuối cùng cô ấy đã cở bê n bà mãi mãi ch học cách đây hơn 3 anwm nên nhớ đc tý