K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Xin chào may bạn…mình thì nghe chuyện ma cũng nhiều rồi,hôn nay mình sinh mạng phép kể cho các bạn nghe về cau cbuyen của mình,,,quê mình ở sóc trăng thi như may bạn cũng biết sóc trăng nổi tiếng có rat nhiều vườn trái cây ,bây giờ mình xin đi thẳng vào câu chuyện…chuyện bắt đầu từ 1 buổi tối hôn nọ,,,thời tiếc thì vào mùa hè thì rat nóng..lúc ay mình xem điện thoại là đã 20h45p mình cùng mọt ngươi bạn tên d,hai đứa tụi tui rủ nhau đi vớt óc..về nhậu.trời lúc đó thì sáng trăng.hai đứa tui đi khoảng nữa tiếng thì bầu trời bắt đầu kéo may đen.khung cảnh sáng trăng lúc nảy thi bay gio đã chuyen thành mot mau đen,khung cảnh lúc bay gio nhìn that đáng sợ,đến gợn người,hai chúng tui củng k để ý cứ tiếp tục đi vớt óc.đi đến 1 đoan khoang 15 bước chan thi hai chúng tui có đi ngang qua 1 cái bụi tre,nhưng chổ đoan đường ấy khong 1 ai dám lui tới vào buổi sáng cũng vay ,chúng tui băng qua bụi tre thì troi bắt đầu nổi gió những cay tre kiu ken két cảm giác gê sợ đến gợn người giống như có ai đang nghiến răng vay, bước được khoang 3 4 buoc thi bạn tui nói là chờ tao chút tao đi vệ sinh mot lát.toi nói ừk nhanh nha mậy giường như trời sap mưa rồi đó,sau khi vừa vứt cau bạn tui quay lại chổ bụi tre để đi vệ sinh.tui đứng ngoài xa chừng khoảng 20 mét để chờ,những cơn gió kèm theo nhưng tia chóp lúc đó vừa lạnh lại vừa sợ,thời gian troi qua cũng đã hơn 10 phút nhưng sau tui van chưa thay bạn tui trở ra,tui gọi D oi mầy đi xong chưa.thì đáp tra lại tui bằng 1 khong gian yên ắng.tui nghi chắc nó đau bụng nen k trả lời noi tui cứ chờ .chờ hoài vẫn k thay no ra,tui bắt đầu cảm thay hơi sợ tui gọi đèn pin về phía bụi tre,thi khong thay nó tui bắt đau đi tìm xung quanh van khong thay nó.trời lúc đó cũng dịu trở lại những mãng mây đen lúc này cũng tan từ từ mặt trăng cũng dần sáng trở lại.thì từ đằng xa tui thấy có thấp thón 1 bóng người,gio mình đi an cơm rảnh mình viet phan 2 nhe mọi ngươi

0
Truyện thứ 1: Ngõ đất đỏ-hải phòngCâu chuyện được bạn thân của mẹ mình kể lại,hiện cô đang sống cùng gia đình tại canada!mỗi lần về cô đều kể câu chuyện này,vì cô vẫn chưa bao giờ hết sợ!xin phép gọi cô là cô H!Bạn nào ở hải phòng cũng biết ngõ đất đỏ và ga hải phòng!cô H gốc người lê lợi,hay cùng mẹ buôn bán ở ga hải phòng,và cô cũng lấy luôn chồng là người ở ga...
Đọc tiếp

Truyện thứ 1: Ngõ đất đỏ-hải phòng
Câu chuyện được bạn thân của mẹ mình kể lại,hiện cô đang sống cùng gia đình tại canada!mỗi lần về cô đều kể câu chuyện này,vì cô vẫn chưa bao giờ hết sợ!xin phép gọi cô là cô H!
Bạn nào ở hải phòng cũng biết ngõ đất đỏ và ga hải phòng!cô H gốc người lê lợi,hay cùng mẹ buôn bán ở ga hải phòng,và cô cũng lấy luôn chồng là người ở ga hải phòng!những năm 1983-1984 cô về nhà chồng sinh sống,chồng cô tính gia trưởng thường hay đánh đập cô và một trong những lần đó đã đuổi cô ra ngoài cửa ga trong khi bụng đang mang bầu đứa con đầu lòng!may mắn cho cô sau vài ngày ở ngoài ga có người quen chỉ cho cô có một ngôi nhà để không,không có ai ở ở ngõ đất đỏ,vì lần đó cô sắp sinh mà không biết ở đâu,về đâu,người xưa rất hà khắc cổ hủ nên mẹ cô cương quyết không cho về nhà chỉ đem cho đồ ăn!những năm đó đường xá hoang vu,vắng vẻ,dù là trung tâm của thành phố hải phòng,nhưng phương tiện đi lại hồi đó nhà nào giàu lắm cũng có con xe đạp bô rô,còn hiếm lắm mới có con gắn máy cup hay gì ấy!cô mất nửa ngày đi bộ từ ga hải phòng để tới ngôi nhà trong ngõ đất đỏ,giờ là ngõ chứ xưa nó như con đường làng thôi,thông ra cả bờ mương,nghĩa địa rất nhiều!đồng cỏ mọc um tùm,dân cư cực thưa thớt,cách cả vài chục mét có 1 nhà!ngôi nhà cô thời ấy tới gần như nằm trong sâu cùng,từ đường lớn vào sâu trong cũng ngót 1km,phía trong chỉ còn vài nhà trong sâu chạy dọc theo con mương nông bẩn thỉu?ngôi nhà thậm chí không có cửa ra vào và được xây duy nhất 1 cửa sổ trông ra sau nhà,nhưng không có cánh,mà chỉ có song gỗ thưa!đằng sau nhà có 1 cái giếng nước và sân đất nhỏ!muốn ra sau nhà phải đi ra cửa chính rồi vòng hông nhà ra sau!ngôi nhà nhỏ nằm thọt lỏn giữa những tán cỏ cao xung quanh nhấp nhô,nếu nhìn từ xa hẳn gần như chỉ thấy nóc nhà!đằng trước nhà phía bên kia là 1 con mương nhỏ chạy dài!nói chung nhìn rất âm u!vì lúc ấy không còn nơi để ở nên cô buộc phải vào ở,những ngày đầu có mẹ mình và e trai cô tới,hộ giup đồ lặt vặt và đóng tạm cho mấy miếng ván làm cửa,vì hồi đó không dễ đi lại như giờ!những ngày đầu cô thấy đã quen,cô ngủ trên cái goi là giường k phải,nhưng gần như miếng phản mỏng để lên mấy cục gỗ lớn!nhà có 2 miếng để 2 bên cạnh nhà!cach nhau có 2m,mỗi lần mẹ mình tới chơi với cô và đem đồ đều ngủ trưa ở phản còn lại.mọi chuyện bắt đầu xảy ra cho tới khi cô sinh em bé được vài ngày đã phải về nhà rồi!chồng cô cương quyết không cho về!bố mình phải mượn xe ba gác hay đại loại xe đủn gì đó,để đủn cô từ nơi đỡ đẻ về!mấy đêm đầu bố mẹ mình ngủ cùng cô vì mới sinh,sáng đi làm hợp lực luôn!cho đến đúng hôm chỉ còn cô với con cô ngủ một mình thì chuyện bắt đầu kì lạ xảy ra!hồi ấy làm gì có điện đóm nhiều như giờ,nhất là cái nhà bỏ hoang,cô cho con bú,hay cho uống nước gạo,nước cháo đều mò với đèn dầu hết!cô H kể,tầm 7h tối là đen sì rồi..ếch nhái kêu ầm ầm,không ai đi lại nữa,ban ngày còn vắng hoe nói gì tới tối đêm.cô cũng sợ nhưng nói hồi ấy gan,lì và căm chồng nên quyết không đi đâu,có chỗ trú là may rồi!cô nói tầm nửa đêm vì xưa không có đồng hồ,nên chỉ áng chừng thôi!cô cho con bú 1 chập rồi ngủ cùng con,bỗng cô nghe tiếng nước dội xối xả ầm ầm sát bên tai,cô mở mắt thấy lạ!vì quanh đây làm gì có ai!mà nửa đêm hôm lại có ai dội nước,phải 5 phút liên tục cô nằm nghe,không dám nhúc nhích hay lên tiếng!cô lúc ấy rất sợ,chỉ sợ con khóc bất chợt thì rớt tim ra ngoài!vì xưa sợ ma là một,còn sợ cướp hiếp đủ kiểu,nó mà biết trong nhà không có ai có mỗi 2 mẹ con thì chết!nhưng sau 5 phút bặt đi thì lại không thấy gì,và tuyệt nhiên cô không nghe thấy tiếng bước chân?phải đến cả tiếng sau cô cho con bú mà không dám thăp đèn!định tới sáng sẽ ra xem.nhưng tới sáng ánh sáng ánh nắng làm cô thấy an tâm và hết lo sợ suy nghĩ!cô sinh hoạt như bình thường!đến tối hôm sau,chưa kịp ngủ,cô đã nghe tiếng nước xối xả ầm ầm như có người tắm,cô hôm nay mới nhớ ra,đằng sau nhà có cái giếng khô,mà phaỉ múc bằng xô,ban ngày cô phải đi 50m ra ngã 3 có cái giếng chung của khu ấy có cái bơm sắt bằng tay thủ công để sinh hoạt!cô rất sợ lần này con cô khóc ré lên!khóc mà cô cố tình phải nói to dỗ dành cho đỡ sợ vì đằng nào cũng biết,tiếng nước im bặt,nhưng chỉ vài phút sau cô nghe tiếng rít thuốc lào rất to và rõ cũng ở sau nhà!lần này cô nghĩ có người,cô xuống phản ôm theo con ngó ra khe cửa sổ phía sau nhà thì cô giật mình thấy 1 thằng tây đen,tây mỹ mặc bộ rằn ri,bị cụt 1 chân đang ngồi trên thành giếng cầm cái điếu,cô không thể nhìn thấy mặt nó,cô H nói theo phản xạ và nhận biết cô đã biết nó không phải là người!cô lúc đó không biết phải làm sao..đẩy cái cửa tạm chạy ra ngoài cả mẹ lẫn con chạy sang phía cạnh nhà,có một cái mái được dựng tạm bằng 4 cọc tre,không biết đi đâu..cứ đứng đấy ôm con tới tận 5h sáng mới dám vào nhà ngủ..vì mệt quá nên cô ngủ suốt,chỉ có mẹ cô hay bảo em cô bảo người đem đồ ăn tới cho cô,mẹ cô buôn bán nên hồi ấy cũng có của ăn của để!suốt mấy ngày trời cô cứ đến 7h tối lại bế con ra ngoài cửa dải cái miếng lót với cái chăn đơn ra ôm con ngủ gà ngủ vịt,cô bảo có cái màn tuyn thì cột vào 4 góc cay tre.
Không muỗi mương thì biết rồi ấy,đốt khỏi ngủ luôn!cho đến mấy hôm sau thấy không ổn khi cứ ở ngoài sẽ chêt mệt mất và cũng đỡ sợ khi mấy đêm không thấy gì,cô lại vào nhà ngủ,hôm đầu tiên vào nhà sau bao hôm ngủ ngoài,cô ngủ như thoải mái hẳn nên ngủ rất say,bỗng giật mình mở mắt,nhưng lần này cô không cử động được,chỉ mở được mặt,cô nằm nghiêng về phía con,con nằm trong phía lòng,mắt nhìn hướng ra phía cửa,một bên liếc sang được cửa sổ!cô giật mình khi thấy thằng tây đen nó lù lù dí vào,nó không đi mà nó lướt trên mặt đất luôn!nó vào gần nhưng cô không thể thấy mặt nó,nó nằm luôn xuống cái phản còn lại phía đối diện..nó nhìn mặt sang phía cô,cô bảo lúc ấy mới thấy qua lớp màn hàm mỗi một cái mắt nó đỏ ngàu,còn bên còn lại kiểu như chột ấy,và hàm răng nó nhe ra cười trắng toát!cô sợ mà không thể làm được gì!cô nói k nhắm mắt được,nó cứ nằm ấy,không la lên được như bị cứng họng lại,phải cả tiếng như thế,cô thấy rõ nó ngồi dậy lướt ra phía cửa rồi biến mất,cô thiếp đi ngủ tới lúc con cô khóc cô dậy cho con ăn mãi tới gần trưa mới dậy..trộm vía cô bảo con cô hồi ấy ngoan ít khóc,chả có ăn mà nín bặt..không hiểu lí do gif mà cô bảo hình như sợ quá hóa hết sợ,mấy hôm sau bố mẹ mình ngủ cùng mấy hôm..,cô bảo đêm cô không ngủ nó vẫn về vào nhà nhưng không nằm,cô bảo không hieu sao gọi mà không được.muốn gọi bố mẹ mình mà không được,mấy bữa sau bố mẹ mình không đến ngủ nữa,cô kể thành quen,nó vẫn xuaatd hiện,vẫn hành động nằm xuống rồi lướt đi.nhưng hôm ấy buổi trưa,mẹ mình đến chơi từ sáng,trưa ngủ bên phía bên kia.cô nằm phản bên này,cô tỉnh nhìn thấy rõ nó đi vào trong nhà đứng sát phản của cô,cô bảo gọi mẹ mình rất to mà mẹ mình như không nghe thấy gì…nó cứ đứng nhe răng ,mà cô bảo ban ngày nhưng chỉ nhìn thấy mỗi hàm răng và 1 cái mắt nó!nó vào như thế rồi ra ngoài ngay!
Kể với mẹ mình lúc dậy thì mẹ mình bảo biết gì đâu!đến đêm lại chỉ có cô với con cô ôm nhau ngủ!lần này đang ngủ cô giật mình vì mở mắt thấy cô đang nằm ra tận phía ngoài phản thay vì nằm phía trong,con cô thì nằm phía sau lưng cô mà cô không thể quay lại được!lù lù trước mắt thằng tây đen sì nó dùng tay ghì 2 tay cô xuống phía 2 bên đầu,cô bảo cảm giác không cưỡng được..chắc nó định làm trò với cô,cô lúc này mới kể,cũng có vài lần trước có cảm giác như có mg trèo lên bụng mình!nhưng lần này rõ ràng mắt thấy!cô lấy hết sức nhổ nước bọt và phản xạ kiểu cắn tay nó để thoát,nhưng nhanh lắm chưa kịp làm gì nó tát như trời giáng vào mặt cô!lúc ấy con cô khóc to lắm,thì nó bỏ tay lướt ra phía ngoài mất,cô sợ hẳn rồi,ôm con chạy hẳn ra phía tít xa..mà xa nữa thì k biết đi đâu,đi cố ra cửa nhà tận phía ngoài xa đứng!sáng ra ngta mở cửa hỏi chuyện thì mới biết!nhìn rõ trên mặt cô 5 ngón tay to đùng lằn trên má!cả nhà hàng xóm mới bảo hóa ra nhà ấy cô đến ở cả nửa tháng mà tưởng không có ai..nhà ấy ngta dựng có ở được đâu..tháo cả cửa đem đi!bảo là đất dữ đất nghịch lắm..ngta ở đấy còn chẳng dám đi vào phía trong ấy..có nhà ông gì trong cùng chỉ dám đi qua ban ngày…rồi cô vội vàng về sắp xếp đồ,định bụng chiều tối mẹ mình hay e cô tới sẽ tính về cửa ga còn hơn!cô vì mệt và nghĩ ban ngày cô định ngủ tới trưa dậy..cũng như có điềm biết cô sắp chuyển đi..tới trưa cô bảo vừa dậy bước xuống phản thì nó xuất hiện túm tóc cô lôi ngược ra phía cạnh nhà,có 1 cái rãnh nước sâu,cô không thể ghìm được,cô la hét om sòm lên,nó lôi cô xuống rãnh,chỉ ngang bụng nhưng nó dìm đầu cô xuống bùn,may cho cô thế nào tầm trưa có người đi qua ở phía xa nghe trông thấy chạy đến lôi cô maix không được phải hô hào 3-4 người mới lôi cô lên được,họ nói lại chỉ thấy cô cứ cúi xuống kiểu gội đầu ấy mà cứ ấn tóc cắm đầu xuống bùn trong khi nửa người bên dưới rồi!may con cô vẫn nằm trên cái phản!cô còn chẳng dám vào nhà nữa,mấy người vào bế con và bê túi đồ ra cho cô!lúc sau e cô tới xách đồ đưa cô về ga,vài ngày sau nhà ck cô khuyên can,chồng cô đón cô và con về!năm 1989 cô vượt biên sang hk và đi nước thứ 3!cám ơn mọi người đã đọc!câu chuyện hoàn toàn không thêm bớt!giờ ngôi nhà đó nằm ở một ngã 3 cách mặt đường tô hiệu đi vào 100m,dân cư dày dịt!nhưng nếu dân thổ ở đấy vẫn sẽ biết về khoảnh đất ấy!
Truyện thứ 2:
Thấy mọi người kể cũng nhiều chuyện nên mình xin đóng góp 1 câu chuyện xảy ra với chính mình và con bé ở chung phòng trọ. Lần đầu kể chuyện nếu có dở thì mọi người bỏ qua nha :). Chuyện là thế này, vào đầu năm học vừa rồi, sau khi nghỉ hè thì mình từ quê ra trọ. khổ nổi là tầng 2 và 3 chưa ai ra cả, chỉ có 1 mình mình. à mình xin kể qua là trọ mình ở là trong nhà của chủ. nhà có 3 tầng. cấu trúc như nhà bình thường. chứ k làm theo từng dãy phòng như những trọ khác. phòng mình ở ngay bên cạnh cầu thang và có 2 phòng nữa cũng ở gần đó. rồi cái ngày mình ra trọ, vì hơn 1 tháng k có ai ở phòng nên phải dọn dẹp. vừa ra thấy phòng dơ dơ, tóc đâu mà quá trời, nghĩ chắc lúc mình về mấy chị phòng bên qua ngủ nên rụng tóc là chuyện bình thường (mấy chị em thân nhau lắm). nhưng tự nhiên có 1 mình nên cũng hơi ớn ớn (lúc này là buổi tối nha mấy bạn). vì ngủ dưới đất cho mát nên mình quét và lau phòng kĩ lắm. làm xong thì đi tắm cho sạch sẽ rồi ngủ. vừa đặt cái lưng xuống tự nhiên thấy lạnh lạnh. bật dậy định lấy cái mền trong tủ thì … ở đâu ra 2 búi tóc to nằm chình ình dưới chân mình. 1 luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đơ vài giây, nói thật lúc đó mình mún khóc lun đó mà khóc k nổi. rõ ràng lúc nãy mình đã dọn kĩ lắm rồi, còn bỏ vào sọt rác nữa. mà mình cũng không có vo tóc lại thành cục to như vậy. thế là đêm đó mình mất ngủ. mà thần hồn nát thần tính hay sao ấy, mà lâu lâu mình lại nghe tiếng gõ lốc cốc vào cửa. đợi thêm 2 ngày nữa là con bé ở chung phòng ra. hôm ấy mình đi chơi k có nhà, nó ở nhà 1 mình. tối về nó kể “hồi chiều em đứng chải tóc trước gương, xong đi vô phòng em gặp 1 bóng trắng đi xuống cầu thang”. thấy z mà nó k sợ mới ghê chứ. nó vô phòng tìm con dao, xong chạy ra chỗ cầu thang lẩm bẩm “mún cho gặp thì cho nhìn rõ chứ đừng làm z”. nhưng nó chẳng bao h gặp lại cái bóng đó hết. mà con bé lạ lắm. trước đó nó đã ở vs mình 1 năm nhưng tính tình vui vẻ. k bao giờ cáu gắt. z mà từ dạo đó nó lúc nào cũng bực mình vô cớ. rồi tự khóc lóc trong khi k ai làm gì. đợt đó anh trai nó đi làm ở đài loan cũng hay bị xui xẻo nên mẹ nó ở quê đi coi bói. mục đích đi xem cho anh nó, nhưng khi bước vào thì ông thầy nói “có 1 người ở trong cái chỗ nó thuê trọ k muốn nó ở đó nên họ phá nó. tốt nhất nên chuyển trọ”. nghe đến đó mình nổi hết da gà các bạn ạ. mình từng ở 2 năm nhưng chưa gặp bao giờ, giờ sợ k muốn ở luôn. mà 2 chị em cũng lì nên cũng bám trụ lại. có đêm chưa ngủ nhưng tắt điện hết, có tiếng nói đàn ông vang lên bên ngoài cửa phòng nhưng k nghe rõ. lúc đầu tưởng tụi tầng 3 mở phim nên lầm bầm chửi “khuya rồi mà k để ng khác ngủ”. sau khi biết k phải thì 2 chị em nằm co ro, k dám ngủ. rồi hôm khác vào buổi chiều cũng đã nhá nhem tối. 2 đứa qua phòng mấy bà chị ngồi chơi (k có ai ở trọ lúc đó). mà cái phòng đang ngồi thông vs 1 phòng khác, chỉ ngăn ra bằng 1 tấm ván gỗ thôi. đang im ắng tự nhiên có tiếng ai nhấn nút cái quạt (cái quạt bị rút dây rồi nên nó k thể chạy). tai mình rất nhạy nên chắc chắn đó là tiếng cái quạt. z là 2 đứa ré lên rồi chạy về phòng. sau dạo đó 2 đứa chuyển qua phòng khác ở và k gặp chuyện gì nữa. câu chuyện mình đến đây là hết. k mang tính chất rùng rợn nhưng đó là sự thật.

1
31 tháng 12 2019

dài quá...........................

Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào,...
Đọc tiếp

Chào mọi người, hai bài trước tui đã đọc tất cả các comment để lại của các bạn, tui thật lòng cảm ơn rất nhiều, và các bạn đã cho tui thêm động lực để kể tiếp những câu truyện mà tui trải qua / được kể lại. Trước khi vào truyện tui xin phép có đôi lời:
1. Sau này lớn lên, tui không còn nghe hay thấy người âm nói chuyện nhiều như lúc nhỏ. Tui không biết diễn tả như thế nào, nhưng tả chính xác nhất là việc đó không phụ thuộc vào tui. Nghĩa là, nếu người ta cho mình nghe mình mới nghe, cho thấy mới thấy hoặc gọi là “hợp mạng” mới được cho nghe cho thấy cũng đúng. Vậy nên dù tui muốn và rất muốn giúp đỡ mọi người trong việc tìm lại cốt hay gặp ng thân, cũng đành lực bất tòng tâm. Tui thử một số lần rồi, cố gắng mấy cũng không nghe được. Sau có nhà sư đã nói với tui: ” Khả năng đó là “duyên”, không phải mình muốn giúp là được”. Tui lại không biết gì về âm dương số mệnh nên đành xin lỗi yêu cầu giúp đỡ của một số bạn. Rất xin lỗi và cầu mong các bạn sẽ sớm được hoàn thành tâm nguyện.
2. Lời hay nói : Nếu tui viết không hay chỗ nào, rất mong được nghe ý kiến để những bài sau tui có thể diễn tả tốt hơn cho mọi người dễ hình dung về các câu chuyện của mình. Đây là chuyện có thật xảy ra trong đời tui hoặc nghe người nhà, người quen kể lại, không phải tự sáng tác. Tui post lên đây để tâm sự và chia sẻ với mọi người những cái kì lạ, bí ẩn quanh cuộc sống mình mà không giải thích được. Nếu bạn tìm truyện ma đáng sợ, kinh dị thì xin lỗi vì mình không đáp ứng được ạ. Cảm ơn tất cả mọi người.

TRUYỆN 5: CHƠI TRỐN TÌM (chơi năm mười)

Sơ lược khu nhà tui, hơn 20 năm về trước, khu quận 9 khi đó vẫn còn đường đất đỏ, hoang sơ. Lũ trẻ hay tắm suối ở chỗ bây giờ là khu công nghệ cao, và rủ nhau đi coi cầu cơ hay vớt xác ở cầu Năm Lý. Nếu ai ở quận 9 khi đó đều biết khu đường Man Thiện, Lã Xuân Oai (tên bây giờ) trước kia chủ yếu hai bên toàn là nghĩa địa, mồ mả, cây cối nhiều – nhà dân ít.

📷

Nơi xảy ra chuyện là nhà anh họ, lớn hơn tui 1 tuổi – tên gọi là anh Mỹ. Nhà anh bây giờ là khu đường Man Thiện, chỗ khu nghĩa địa nằm đằng sau mấy con hẻm ở đối diện chung cư C6. Về cái nghĩa địa này, nó đã ở đó rất lâu rất lâu trước khi tui chuyển về nữa. Những ngôi mộ ở đó mới có cũ có. Mà những mộ cũ toàn mộ lâu đời rồi, có những mộ còn ngang tuổi với mộ đá ong “khu nghĩa địa cổ” bên Thủ Đức nữa. Và còn có những bụi tre lớn mọc dọc theo đường vào nghĩa địa (hồi nhỏ ba hay xuống đào mụt măng về cho mẹ nấu canh, tre mọc giữa đường không phải của ai nên ai lấy thì lấy). Ngày nhỏ ông bà hay dặn lũ trẻ trong xóm, chỗ đó toàn ông lớn bà lớn nằm nên họ khó tính, đi học về ngang qua thì không được chạy rầm rầm giỡn hớt cười đùa lớn tiếng, cứ đi qua nhanh thật nhanh thôi.

Năm đó, tui đã vào cấp 2. Như bao đứa trẻ khác, lũ trẻ xóm tui thường hay tụ họp đi chơi mỗi cuối tuần được nghỉ học. Tụi tui hay đi bộ xuống nhà anh Mỹ chơi vì nhà anh có vườn rộng, cây cối tỏa bóng mát mẻ và có ghế đá ngồi chơi nữa chứ. Tui vẫn nhớ hôm đó là thứ 7, theo thường lệ cả đám trai có gái có 5 đứa lại dắt nhau xuống nhà anh chơi từ sáng đến chiều về. Có thêm anh Mỹ và 1 thằng nhóc trong xóm là cả bầy được 7 đứa. Sau khi ăn trưa no nê chán chê ngồi tám nhảm đến tầm hơn 1 giờ thì cả bọn chán quá, mới rủ nhau đi lấy ít bánh kẹo, nhang và lon sữa ra chơi “ma lon” (hậu quả sau đó là mắt cá chân đứa nào cũng bầm đen thui). Dù nhà anh rất gần nghĩa địa nhưng cả đám vẫn sợ, chỉ dám chơi trước cổng nhà chứ ko dám ra nghĩa địa. Chơi chán chê từ “ma lon” rồi qua “ma gió” (hay còn gọi là trò khiêng ma, vì mỗi lần khiêng lên được là gió nổi lên ào ào) nhưng cả đám vẫn còn xung lắm. Thế là bày nhau chơi năm mười (trốn tìm), và đó là quyết định mà mãi sau anh Mỹ vẫn hay nói : CHƠI NGU NHẤT ĐỜI TAO.

Sỡ dĩ tại sao anh nói vậy, vì anh là người đầu têu trong việc ra chơi gần chỗ nghĩa địa. Mọi hôm chúng mình vẫn chơi năm mười ở khu vườn nhà anh, nhưng hôm nay nổi hứng anh bảo cả bọn ra đường lớn ngay gần nghĩa địa chơi, cổng nhà anh sẽ là đích đến. Tui nhớ đứa nào đấy trong bọn kêu lên coi chừng ma giấu đó, anh Mỹ rất hùng hồn : “Bọn mình chơi chục lần rồi đấy thôi, có đứa nào bị gì đâu. Giờ này 3 giờ mấy gần chiều rồi, khi nào chơi 12h trưa mới sợ”. Lời anh như thúc đẩy tinh thần cả đám, thế là vẫn chơi. Đứa làm “Cái” bắt đầu đếm “1, 2, 3, 4, 5… 50! Tao đến đây”.
Khi cả bọn nghe “Cái” bắt đầu đếm là túa ra chạy ào ào như ong vỡ tổ. Đứa thì chui vô kho củi nhà hàng xóm, đứa leo lên cây, đứa nấp sau mấy cái lu nước, đứa lại nấp sau xe máy người lớn dựng ở ngoài sân…hồi hộp chờ đợi! Tiếng hô hào chạy đến đích, tiếng la hét khi bị “cái” bắt, tiếng cười của đám nhỏ vang khắp khu xóm.

Chơi đến lượt thứ 3, khi mà cả đám đều đã về đến đích, cả bọn đợi hoài đợi hoài không thấy thằng A. đâu hết. Túa nhau ra đi tìm khắp xóm vẫn không thấy nó đâu cả. Cả đám kéo nhau về sân nhà anh Mỹ ngồi chờ đợi, những mong thằng A. thấy lâu không ai tìm được sẽ chạy về đích. Có đứa bảo hay là nó chạy về nhà rồi, anh Mỹ bèn lấy điện thoại bàn gọi về nhà nó nhưng không ai bắt máy. Lại chờ đợi, lúc này cả bọn bắt đầu lo lắng nhen nhóm sợ hãi:
“Hay là nó bị ma giấu ?”
“Bậy, đừng nói xui. Chắc nó đang chơi mắc tè hay ị nên kiếm chỗ đi thì sao”
“Sao nó không chạy về nhà anh Mỹ đi ?”
“Cổng nhà là đích, nó sợ về bị bắt sao.”
“Nhưng em vẫn nghi quá, có khi nó bị giấu đó.”
“Tụi bây đừng có tự hù nữa, chờ chút nó cũng về à.”
… Lại chờ đợi đến gần 18h, trời chiều dần sụp tối vẫn không thấy thằng A đâu. Lúc này nhà thằng A có gọi lại hỏi sao giờ chưa thấy về, thì cả đám mới sợ hãi cực độ. Anh Mỹ trả lời điện thoại là lát tụi nó về liền. Miệng nói vậy chứ anh bắt đầu run, anh kêu “Đợi cha ta làm về đi rồi mình kể cho người lớn”. Cả đám lấm lét, cúi gằm mặt chẳng đứa nào buồn lên tiếng nữa. Phần vì lo lắng không biết thằng A giờ ở đâu, phần vì sợ rủi có chuyện gì người lớn lôi cả đám ra đánh đòn. Mà điều đáng sợ nhất, cái điều đang len lỏi trong đầu óc đám nhỏ mà không đứa nào dám thốt ra, điều ghê hơn cả việc bị ăn đòn, đó là : THẰNG A BỊ MA GIẤU !

Sau ít phút là cha anh Mỹ về. Dắt xe vào sân, thấy cả bọn ngồi 1 bầy ở ghế đá bác nhăn mặt khó hiểu:
“Ủa, nay bây chơi trễ dữ, giờ chưa về tắm rửa ăn cơm. Con Mén nhỏ muốn má mày qua lôi đầu về như bữa ko ?”
“Cha ơi, thằng A nó bị lạc mất tiêu rồi – anh Mỹ nói.”
Nghe tới đây, nhìn thêm gương mặt đứa thì hoảng hốt đứa thì ủ rũ của xấp nhỏ, bác đi nhanh lại chỗ ghế đá giọng bất an: “Đâu, bây kể cha nghe coi”
Anh Mỹ lớn nhất nên lên tiếng kể lại, những đứa khác thỉnh thoảng thêm vô thông tin mà tụi nó biết. Có đứa bảo: “Lúc con trốn sau xe máy, con thấy nó chạy về hướng nghĩa địa”. Nghe xong hết, bác trấn an cả đám “Chắc nó bỏ đi đâu chơi thôi, để bác gọi người nhà qua đón tụi bây về rồi người lớn đi tìm nó”. Sau đó, bác vào nhà nói với bác gái rồi lấy điện thoại gọi người nhà từng đứa qua. Có cả người nhà thằng A. Khi những đứa kia về hết, chỉ còn lại người nhà thằng A, ba mẹ tui thì người lớn bắt đầu bàn bạc với nhau. Sở dĩ tui được ở lại vì tui là em họ thằng Mỹ mà, người trong nhà. Lúc này anh Mỹ mới kể lại 1 lần nữa cho mọi người nghe. Nhà thằng A gọi về nhà lần nữa thì người ở nhà vẫn nói không thấy nó về. Chạy hết xóm hỏi cũng không có ai thấy nó ghé chơi nhà nào hết. Nghĩa địa cũng không có. Má thằng A lúc này đã bắt đầu rưng rưng nước mắt và ba nó thì ngày càng đăm chiêu căng thẳng.
“Hay mình báo công an đi anh, nhờ họ tìm.”
“Nó mới lạc có mấy tiếng, sợ công an chưa xử đâu.”
“Có khi nào nó đi bơi bên suối không anh ?”
“Nó chơi với đám này, không có tụi này mình nó sao dám đi ra ngoài đó bơi.”
“Tui tính vầy, anh T (ba tui) qua tìm ông Hai với mấy thằng con ổng nhờ ra suối kiếm giùm, sẵn tạt ngang báo CA phường giùm tui nhờ họ thử tìm xa hơn. Tui với ba mẹ thằng A chạy vô xóm với ra nghĩa địa tìm lần nữa. Còn mẹ con Mén về xóm bà mượn giùm con chó mực của ông Tư qua nha, sẵn mua giùm ít trái cây, tiền giấy.”
Nói xong mạnh ai nấy chạy đi làm việc của mình theo lời cha anh Mỹ dặn. Tui với mẹ về nhà tui lấy giỏ đi chợ rồi qua mượn con chó mực của ông Tư, bỏ vào giỏ và ôm qua nhà anh Mỹ. Tả sơ về con chó này : nó là chó cỏ, đen thui thùi lui từ đầu tới chân, mắt nó cũng đen nốt. Mọi người nói nó khôn nhất xóm, ít khi sủa bậy như những con khác trong xóm. Nếu ban đêm nó sủa, thì con nít không được ra đường.

Qua nhà anh Mỹ, đợi mọi người tới đông đủ. Bên nhóm cha anh Mỹ không có thông tin gì. Bên nhóm ba tui ra suối tìm, cũng không thấy đồ đạc hay dấu vết gì của thằng A ngoài đó. Nhóm người lúc này đã có thêm vợ chồng ông Hai và hai anh con chừng hai mấy tuổi. Lúc này cha anh Mỹ hỏi ông Hai :
“Chú Hai nhớ hồi con mười mấy tuổi có vụ thằng N xóm mình bị giấu không?”
“Ờ, nãy nghe kể tao cũng nghi là bị giống vậy. Đám con nít ranh, kêu không được ra đó chơi mà lỳ như trâu như bò” – ông Hai đáp mà không quên lườm cho tui với anh Mỹ một phát.
“Chú Hai ở đây lớn nhất, có ông bà con với ba mẹ chú, ông bà chú nằm đó, nhờ chú ra thắp giúp con nén nhang xin giúp tìm thấy thằng nhỏ. Nếu nó lỡ quấy phá chọc giận tới ai ngoài đó thì xin tha lỗi cho nó còn nhỏ dại. Còn con, dắt con chó mực đi tìm chỗ bụi tre. Nãy con tìm giáp vòng không thấy nhưng con nghi là chỗ bụi tre.”
“Ừ, đi bây. Đưa nhang đèn, trái cây đây, tao ra tao xin cho. Ba mẹ thằng A ra khấn chung với tao, nhớ nói : chúng con xin các cụ, các ông bà, các anh chị em chiến sĩ khuất mặt khuất mày về đây nhận giúp lòng thành của chúng con mà cho vợ chồng con xin cho thằng nhỏ về. Nó còn nhỏ dại, có mạo phạm gì xin tha thứ cho nó”

Lúc này trời đã tối, bầu trời quang đãng, từng cơn gió thổi qua rặng tre nghe xào xạc. Những ngọn tre đong đưa trong gió, hắt bóng xuống mặt đường. Bóng của rặng tre như muốn bao trùm luôn nhóm người đang soi đèn đi về hướng nghĩa địa. Khi đó chưa có đèn đường, chỉ có ánh đèn từ các nhà gần đó hắt bóng qua. Tui và anh Mỹ đi nép sát vào mẹ mình không dám buông tay. 2 ông bố thì soi đèn và dắt con chó mực bắt đầu rảo tìm từ rặng tre đầu tiên tính từ ngoài đường lớn vào. Ông Hai bày đồ ra trước khu nghĩa địa, quỳ cùng ba mẹ thằng A và bắt đầu khấn vái. Khi ông Hai cắm nhang vào bát, bó nhang bỗng cháy phựt lên làm tui và anh Mỹ muốn rớt tim ra ngoài. Đốt nhang đèn và tiền xong ông Hai và ba thằng A đã đứng dậy, chỉ có mẹ thằng A vẫn quỳ đó liên tục khấn và xin lỗi giùm nó. Bác thành tâm lắm – nhìn rất tội nghiệp, đúng là con dại cái mang, khổ thân bác gái.

Khi đến chỗ bụi tre gần sát trong cùng của nghĩa địa, bổng con chó mực sủa lên dữ dội. Nó chạy tới ngửi ngửi và sủa liên hồi. Mọi người chạy quýnh quáng lại đó, rọi đèn vào trong. Lúc này cha anh Mỹ la lên “Thấy nó rồi, thấy thằng A rồi”. Tui quên mất sợ cũng chạy lên chỗ bụi tre đó, và hình ảnh thằng A lúc đó không thể nào tui quên được. Thằng A đang ngồi bó gối trong bụi tre, đầu tóc nó thì đầy lá tre, mặt thì lấm lem đất cát. Nó mếu máo ú ớ ú ớ không nghe được nói gì, nước mắt nước mũi tèm lem. Không biết làm sao nó vô đó được, chứ lúc mang nó ra cực ghê nơi. Hai anh con ông Hai phải cưa ít cây tre bên ngoài mới lôi được nó ra. Đem nó ra, miệng mồm nó toàn là đất và lá tre không. Ba nó phải móc hết ra và móc họng cho nó ói thêm ra một bãi như bùn nhão.
Về nhà anh Mỹ rồi nó mới kể lại mà mặt vẫn chưa hết bàng hoàng :
“Con đang đi tìm chỗ trốn, có một cô đứng trong đó kêu vô đây trốn nè, con thấy bụi tre có chỗ ở giữa lớn lắm nên con chui vô ngồi kế bên cô đó. Cô đó còn cho con bánh kẹo để ăn nữa. Sau con không đứng dậy đi ra được, mà cô đó cũng biến đâu mất. Con cứ ngồi đó quài không đi được, con nghe tiếng mọi người kêu con mà mắt con tối tui, con cũng không la lên được, con chỉ biết khóc thôi”.

Sau bữa đó, ba mẹ thằng A đem nó về nhà, nó còn bị sốt mấy ngày phải nghỉ học. Tui và anh Mỹ thì bị lôi về ăn đòn nhừ tử cái tội chơi ngu và bị quỳ gối cả buổi. Đám nhỏ trong xóm sợ quá chừng không dám sang nhà anh Mỹ chơi gần mấy tháng. Nhưng rồi đâu lại vào đó, chỉ có điều cả đám không dám chơi năm mười vào buổi trưa nữa, thay vào đó là tạt hình, tạt lon. Khu nghĩa địa đó vẫn còn cho đến giờ, mấy bụi tre thì bị chặt hết để mở đường. Tuy lớn rồi nhưng mỗi lần sang nhà anh Mỹ chơi, đi ngang nghĩa địa tui vẫn chạy xe qua thật nhanh, không dám nhìn lại. Hết.

Bầu Bí.

P/s: Nếu bạn nào muốn xem chơi ma lon hay ma gió như nào để lại lời nhắn cho mình nhé, bữa sau mình viết một bài bày cho cách chơi. Còn lên hay không thì hên xui =)) Lúc bé tụi mình chơi thì lúc được lúc không ah, nhưng mà vẫn rất thích và chơi hoài không chán.

0
Đây là câu chuyện có thật 100% về cái chết của dì ruột mình do mẹ mình kể lại , mình không hề thêm thắt hay bịa đặt bất cứ chi tiết nào , nếu mọi người đọc mà thấy không hay thì đừng ném đá nhé !Dì mình mất cách đây 20 năm , nếu bây giờ còn sống chắc dì khoảng 38t . Mẹ mình kể là dì vốn nhanh nhẹn, tháo vát nên học hết cấp1 thì dì bỏ...
Đọc tiếp

Đây là câu chuyện có thật 100% về cái chết của dì ruột mình do mẹ mình kể lại , mình không hề thêm thắt hay bịa đặt bất cứ chi tiết nào , nếu mọi người đọc mà thấy không hay thì đừng ném đá nhé !
Dì mình mất cách đây 20 năm , nếu bây giờ còn sống chắc dì khoảng 38t . Mẹ mình kể là dì vốn nhanh nhẹn, tháo vát nên học hết cấp1 thì dì bỏ học đi bán măng phụ giúp gia đình ( vì nhà nghèo). nơi mà dì bán hàng là ở 1 làng khác xa nhà(làng mình ít người mua nên ms pải sang làng khác) nên dì thườg xuyên phải dậy sớm khoảng tầm 3 ruỡi 4h sáng để chuẩn bị hàng còn đi bán . Cái buổi tối trước hôm dì mất xảy ra một chuyện kì lạ , mẹ mình kể là lúc mà tất cả nhà đi ngủ hết rồi thì bỗng nhiên có tiếng gọi H ơi , H ơi ( H là tên dì mình) lúc đó vì chưa ngủ say nên mẹ mình và cả dì đều nghe thấy , mẹ mình cứ tưởng trộm nên định ra xem thế nào thì bị dì kéo tay lại bảo Ma đấy đừng ra .lúc đó mẹ mình và bà ngoại phải nghạc nhiên vì dì vẫn nằm trong giường thì làm sao mà biết là ma hay người , sau đó không thấy tiếng gì nữa nên mọi người lại ngủ tiếp . Đến sáng hôm sau dì chuẩn bị măng đi bán bình thường , sau khi dì đi bán được một lúc thì tự nhiên có mấy người hàng xóm sang nhà mẹ mình bảo là dì mình bị tai nạn ở quốc lộ 3 , nghe được tin thì ông ngoại mình liền ra đó ngay , lúc đó thấy mọi người bảo là dì bị một cái xe ô tô chở hàng va phải rồi chết (sau khi va vào dì o tô đó phóng đi luôn) nhưng kì lạ là cái ô tô đó va vào xe dì rất nhẹ , dì ngã ra rồi chết luôn , trên người chỉ xây xước nhẹ đầu không hề chảy máu cũng không có vết thương nào, công an đến hiện trường thấy cái chết của dì khá kì lạ nên họ còn đưa xác đi khám nghiệm tử thi và mổ đầu dì mình ra để tìm nguyên nhân cái chết nhưng không thu được kết quả gì . Sau khi an táng gì xong nhà ông ngoại mình đi gọi hồn thì dì kể là mọi khi đi bán hàng dì thường đi qua đường quốc lộ 3 và ở chỗ đó có 1 người đàn ông 50t bị tai nạn chết rủ dì đi theo ( chính nó đã gọi tên dì tối hôm trước khi dì mất), hôm ấy dì bị con ma đó đẩy vào cái xe ô tô sau đó lôi hồn đi theo nên dì mới chết . Và còn một chuyện nữa , sau khi dì mất được một thời gian ngắn thì mẹ chồng tương lai của dì ( nếu k mất thì năm sau dì sẽ lấy ck) bảo vs bà ngoại mình là lúc bà ý đang nằm ngủ thì thấy 1 người con gái tóc xõa , mặc áo trắng nhìn không rõ mặt mở màn của bà ý ra rồi biến mất , bà ý bảo là dì mình về tìm bà ý nhưng mẹ mình bảo là dì chẳng bao giờ về nhà mẹ mình tìm ai cả , cách đây một hai năm mẹ mình đi xem bói thì thầy bói bảo dì mình lúc nào cũng đi theo mẹ mình để bảo vệ và dì mình đang thích một chú xe ôm ở gần nhà mẹ mình nên cứ bám theo làm cho chú ấy không lấy được vợ.

3
Chào các bạn! Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với các bạn về hiện tượng bóng đè của tôi gặp phải.Bao gồm 3 loại bóng đè khác nhau:1: loại bình thường nhất. Như các bạn biết, khi các bạn có một ngày mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Và trong giấc ngủ với cơn mơ mộng mị nửa tỉnh nửa mê. Các bạn phát hiện mình cả người cứng đờ như bị điểm huyệt trong phim...
Đọc tiếp

Chào các bạn! Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với các bạn về hiện tượng bóng đè của tôi gặp phải.

Bao gồm 3 loại bóng đè khác nhau:

1: loại bình thường nhất. Như các bạn biết, khi các bạn có một ngày mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Và trong giấc ngủ với cơn mơ mộng mị nửa tỉnh nửa mê. Các bạn phát hiện mình cả người cứng đờ như bị điểm huyệt trong phim vậy, không thể cử động được tay chân, miệng. Các giác quan như mắt, lỗ tai vẫn hoạt động bình thường. Nó cho bạn cảm giác bị khống chế, đè ép , khó chịu và tăng cực độ thần kinh vận chuyển áp bức người ta sản sinh ra sợ hãi và có những dòng suy nghĩ lệch lạc. Nhưng thực ra bạn chỉ cần thả lỏng sẽ bình thường trở lại. Theo tôi thì Đây là căn bản để sản sinh ra các loại bóng đè khác. Cái này là bình thường nên tôi không kể khi tôi gặp phải.

2: loại bóng đè này tôi cũng không biết đặt tiêu đề gì cho phải. Một hôm,nhà tôi dựng xong khung chuồng dê, vì mới dựng nên nó thoáng mát. Tôi mang võng bắt ở đó nằm ngủ trưa. Vì thoáng mát mà có một mình tôi ngủ, bố tôi thì ngủ trong nhà. Nên có tật xấu cởi quần cộc ra mặc một cái quần slip rồi ngủ ^^. Nằm được một lúc tôi thấy cả người cứng đơ, tôi biết mình bị bóng đè rồi nên chả quan tâm. Tính thả lỏng cả người ra ngủ tiếp, thì thấy có người lại gần thì nghĩ chắc bố tôi vì nhà chỉ có 2 bố con ở nhà, còn ai nữa đâu. không xong rồi, lần này mà bố tôi xuống thì xấu hổ chết, nhưng tôi cũng không động đậy được trơ mắt ra nhìn người đàn ông kia tới gần. Khi tôi ngủ võng, hai bên võng cao hơn đầu, ở giữa trũng xuống, nên khi nhìn qua lỗ màng võng chỉ thấy bóng hình lờ mờ của người đàn ông thì thứ khác không rõ. Một lúc sau, người kia tới võng của tôi làm gì đó tôi cũng chẳng biết, một hồi rồi lại xoay người đi khoảng 20 mấy mét thì biến mất, lúc tới lúc đi cũng thế, sau đó cả người tôi bình thường trở lại. Tôi vội chạy lên nhà thì thấy bố tôi vẫn đang ngủ say. Tới tối tôi mới dám hỏi hồi trưa có xuống chỗ tôi không thì bố tôi bảo không.

3: Hồn xuất.

Khi tôi học cấp 3 thì lên tp.hcm học và ở chung với mấy đứa bạn. Mướn một phòng cũng rộng rãi ở lầu 2, ở dưới tầng trệt thì mở quán bi a. Ở lầu 2 thì 2 bên dãy phòng , đầu hành lang chung hướng ra ngoài là ban công, hướng ra sau là phòng vệ sinh công cộng. Một hôm, vào lúc chiều khoảng tầm 6h tối, 2 thằng bạn rủ nhau ra ngoài ăn tối, lúc ấy tôi mệt nên chẳng muốn đi kêu tụi nó thuận tiện mua về cho tôi luôn, còn tôi thì ngủ thẳng cẳng^^. Một lúc sau, tôi nghe tiếng thằng phòng bên đánh lm bật nhạc to vs tiếng gia đình phòng đối diện cãi vã , làm tôi tỉnh giấc, nhức cả đầu. Nằm thả lỏng thì không được, tôi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện đi về phía phòng mình, tưởng 2 thằng bạn về. Một lúc sau cũng chẳng thấy mấy đứa nó đi vào, âm thanh lộn xộn làm tôi khó chịu, tôi nghĩ mình cần phải tỉnh dậy ngay bây giờ. Từ trước tới giờ,khi tôi bị bóng đè tôi thường thả lỏng , muốn cho nhanh một chút dứt đi cái cảm giác bị bóng đè. Không biết có thể kéo dài thời gian bóng đè thì có cái gì xảy ra không, sau mỗi lần tôi bị bóng đè thì tôi nghĩ như thế. Như thế, lúc ấy tôi dồn hết ý chí của mình vận chuyển trong não để cố ý bức phá ra gông xiềng này. Đau, thật đau, đầu tôi ông ông hưởng hưởng lên, muốn cho chân tay nhúc nhích nhưng vẫn không được, chỉ để lại cơn đau đầu kinh khủng. Một lúc sau, tôi cảm giác mình bình thường lại, đi ra mở cửa phòng, theo hành lang ra ngoài ban công, muốn đi xuống cầu thang để đi ra ngoài, nhưng cầu thang như bị bít kín lại. Tôi nghi hoặc một chút,không nghĩ ra tại sao , thế là tôi bắt đầu quay lại phòng mình và nằm xuống chỗ cũ ngủ tiếp. Lúc sau, tôi giật mình tỉnh lại, đầu hơi đau đau. Không suy nghĩ nhiều. Tôi mở cửa ra, khóa lại cửa phòng rồi ra ngoài kiếm gì đó ăn tối, cầu thang vẫn bình thường dẫn tôi xuống tầng trệt bi a, ra ngoài tìm quán hủ tiếu gõ, ăn xong vẫn không thấy mấy thằng bạn đâu. Tôi lại ra tiệm net tìm kiếm thì thấy 2 thằng cờ hó đó đang ngồi chơi lm cười sằng sặc. Tôi thấy thế tức giận, bay vào mở máy kế bên, đợi một chút zô troll tụi nó^^ .
Đây là lần đi tiên mình viết, chữ không chau chuốt mong các bạn thông cảm. Nếu được, lần sau mình sẽ viết về vấn đề những thứ thú vị gặp phải khi mình bị ma nhập^^. Tạm biệt các bạn.

0
Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.1. Ma trên cây sung.Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi....
Đọc tiếp

Mình thích nghe truyện ma, đặc biệt là kiểu truyện mà được ông bà hoặc người lớn kể cho nghe. Dưới đây là một số câu chuyện mà mình được nghe kể lại, giờ kể lại để mọi người giải trí, tin hay không thì tuỳ vào mỗi người.

1. Ma trên cây sung.

Xóm mình là xóm vượt, nằm ở cuối làng,ngày xưa thì cây cối còn um tùm,nhiều ao chuôm. Lối đi về nhà mình kể sơ ra cũng có 4, 5 cái rồi. Cây sung ấy nằm cạnh cái cầu ao gần vườn Tổ. Xung quanh ao là bờ dậu bằng cây mây và ô rô nên nhìn rậm rạp âm u lắm, từ trên đường vào chỗ cái cầu ao tầm 5,6m mà thấy âm u rồi. Ngày trước cụ mình làm lý trưởng,thi thoảng đêm phải đi tuần. Hôm ấy trăng sáng , ếch nhái kêu râm ran, tuần xong về đến chỗ cái ao đó thì tự nhiên thấy gai gai người, nhưng mà cứng bóng vía nên cụ vẫn bình tĩnh đi, đến chỗ cái cây sung thì nhìn thấy trên ấy là 1 cái bóng người màu trắng tóc đen xoã dài ngồi vắt vẻo trên cành sung mà từ cành sung xuống ao phải 3,4m mà tóc nó bay xuống đó, thấy cụ nhìn thì mắt nó sáng loé lên rồi cứ cười hé…hé…hé. Vừa cười cái lưỡi nó đỏ lòm thè dài ra rơi xuống cùng với tóc. Cụ vẫn biết ở cái ao đó có ma mà hnay mới gặp, xong vẫn bình tĩnh đi qua, k thèm để ý, nó thấy vậy thì cười rú lên 1 tràng rồi phi đến ùm 1 cái xuống ao. Nghe tiếng ùm to vậy mà k thấy ao động gì hết nhé

📷

2. Ma xóm Tây.

Gọi là xóm Tây k phải vì có tây mà đơn giản nó nằm ở phía tây của làng. Nhắc đến cái xóm này thì nhiều chuyện hay lắm. Đầu tiên là kể đến chuyện bà T gặp ma ở đường từ đình về. Con bà T lấy 1 anh ở làng khác kế làng mình, sát hôm cưới thì 2 anh chị có cãi nhau, chị con gái bà khóc rồi chạy vào k nói ch vs anh kia nữa,mà anh này cứ muốn giải thích nh chị kia nhất định không chịu, bà T thấy thế sợ hàng xóm hiểu lầm nên bảo anh kia cứ về đi hôm sau nói tiếp.

Nh anh này cứ muốn nói ch tiếp nên vẫn cứ đòi gặp chị kia, bực quá bà T cứ đẩy anh này đi về,cứ ng đẩy ng thì muốn quay lại nên lúc a này quyết định đi về thì cũng lên đến đầu đình rồi, cách nhà bà cũng phải cây số. Lúc a về r bà mới để ý, đường thì mờ mờ tối do trăng bị mây che, bà nghĩ đi về 1 mình cũng ớn vì đường từ đó về là ít nhà dân và cây cối rậm rạp, đặc biệt có đoạn mà toàn bụi tre,bên trong bụi tre là nhà hoang với vườn hoang, đi ban ngày còn gai gai người nữa. bà tặc lưỡi đi về được chừng vài trăm mét thì may quá, thấy có bóng người đi trước, đang sợ vì phải đi một mình thì có ng đi cùng,bà rảo bước nhanh để bắt kịp, mà lạ cái là bà chạy nhanh cũng không bắt kịp được nên bà gọi : ai đi đằng trước đấy đợi tôi với, làm gì mà đi nhanh thế. Đuổi theo nãi đến đoạn bụi tre thì bà cũng bắt kịp cách vài bước nữa nên bà mới chạy lên để đi cùng, nhưng khi nhìn đến thì mới cứng ng vì sợ, trước mắt bà là một người không có đầu chỉ có 1 đoạn cổ, còn chân thì lơ lửng trên không. Sợ quá bà kêu làng lên rồi cắm đầu chạy thẳng một mạch về nhà, vừa chạy vừa ối làng nước ôi nên nhiều ng biết lắm. Sau vụ gặp ma k đầu bà ốm li bì cả tháng.

vẫn cái xóm Tây ấy ngày xưa hồi cụ mình làm lý trưởng thì có vụ mà dân quân đi tuần đêm ấy, qua cái đường giữa xóm ấy thì gặp biến, 2 bên đường là ao với bụi tre, đi đến bụi tre nhà ông V làm nghề bốc mộ thì cây tre kẽo kẹt rồi xoà xuống chắn ngang đường, tưởng tre bị đổ xuống đường mới định bước qua thì nó lại bật lên, lùi lại thì nó lại xoà xuống chắn ngang đường, bị vài lần thế nên mấy chú ngán quá mới về kêu với cụ mình là k dám tuần qua xóm đó nữa. Nghe xong cụ mới nói để đó tối cụ đi cho. Đến tầm 10h tối cụ đi qua chỗ mấy chú kể thì y rằng, gần đến là cây tre đó lại quẩy như mấy bữa trước, cụ chắp tay sau lưng đi đến gần đó rồi nói: chúng tôi đi tuần là tuần cho làng xóm chứ không phải quan trộm cướp đi đêm, nay âm có việc âm dương có việc dương k phạm nhau, xin ng khuất mặt để im cho anh e làm việc của mình. Thế là cây tre từ từ bật lên, cụ đi qua bình thường không gặp chuyện gì nữa.

0
Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê...
Đọc tiếp

Mình cam đoan truyện mình đang kể có thật 100% ( không thêm nếm ).

Cách đây lâu lắm rồi và mình nhớ chính xác lúc ý mình học lớp 5. Hồi đó mình ham chơi lắm, trò thể thao và mình thích chơi nhất là đá bóng. Cứ hễ ngày nào rảnh là tất cả rủ nhau ra sân bóng. Tiện thể mình tả sơ sơ về sân bóng, sân bóng này thì đẹp lắm luôn . Khoang cảnh không chê vào đâu đc, có cây có ao =)) Nhưng điều mà ai cũng sợ là để đến được sân bóng phải đi qua cánh đồng. Cánh đồng này toàn mồ mả không à. Thì hôm đó là hôm chủ nhật mình đang trên đường đến sân để đá bóng thì quái lạ sao hôm nay ở ngôi mộ kia lắm người thế. Mình vốn tò mò lên đến xem có chuyện gì không? Thì có người phụ nữ trung niên đang ngồi giữa mọi người, bà ấy cứ lấy tay đập đập xuống đất và nói với người bên dưới : ” Mày đang đạp vào đầu tao đấy “. Mình thấy là lạ nên hỏi mọi người ‘ Sao bác ấy ngồi trên này mà bảo anh kia đạp lên đầu là sao ạ ‘. Mọi người bảo ” Kia là mẹ chồng của bác ấy nhập vào để lên miệng “. Mình như hiểu ra mọi điều và nhìn kĩ hơn xung quanh hoá ra người nhà đang chuyển mộ cho bà ý. Mình nhìn bên phải thì ôi trời nhà nào mà đào hố phân ở ngay mộ người ta bảo sao người ta đòi chuyển là phải. Đang chăm chú nhìn thì bác kia à nhầm bà kia ” Tao ngửi đủ lắm rồi . Làm nhanh lên ” và khua tay múa chân thấy ai cũng bảo ” Anh em cả tao đấy vào chuyển nhà cho tao đi “. Một lúc sau thì đào mộ lên mà y như rằng chỗ anh kia vừa đứng là nơi đầu cái áo quan. Có người thanh niên đứng xem còn cười cười bà kia tức qua đuổi đánh cho mấy cái tát và doạ ” Mày có tin là tao quở mà đến chết không “? Anh ta mặt tái mét và xin lỗi không ngừng. Điều đáng nói là sức người thanh niên kia chạy thì sao làm sao một người phụ nữ lại đuổi được nhanh như vậy ? Mình thấy ly kỳ quá thì về kể với bà mình . Bà mình nói rằng trần sao âm vậy. Ở trên này muốn sạch, muốn đẹp thì ở dưới đó cũng vậy thôi. Mộ cũng coi như ngôi nhà của người chết vậy. Từ đó mình luôn tin rằng tồn tồn với cuộc sống hiện tại luôn có một thế giới tâm linh nào đó. Và đừng dại mà đi đùa giỡn với người chết nhé không lại giống anh thanh niên mình kể như mặt tái mét ra

Truyện Ma : Gặp Dà về thăm nhà.
Thôi vào vấn đề được nói đến luôn nhé, không dài dòng văn tự làm chi cho mệt.
Dà mình mất năm 2015 ( vừa mới mất ý ) , nói qua về dà t nhé. Dà t thì không có chồng nên coi t như con ruột vậy, t thì khỏi nói coi dà như mẹ đẻ ra mình vì dà nuôi nấng mình từ lúc lọt lòng mẹ ra ( do công việc nên gửi mình dưới bà ngoại ) . Mình lớn lên theo niềm vui của dà dành cho mình. Đến trước khi dà mất thì khi rảnh mình luôn xuống chơi với bà với dà. Nhưng chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra vào đúng ngày mình đi thi . Mới bước ra khỏi phòng thi mình nhận được tin nhắn nói ra đang mệt và có thể đi bất cứ lúc nào. Nghe xong tin đó, mình thấy lo lắng vô cùng vì hôm trước mình vẫn thấy dà cười đùa vui vẻ cơ mà? Bao nhiêu câu hỏi mình tự đặt ra và cuối cùng mình cũng biết được sự thật là do dà bị trúng gió khi đi ngủ. Mình phóng xe như bay để về nhà gặp nhà lần cuối. Trước mặt mình không còn là người mà cười đùa hàng ngày mà chỉ là người bệnh đang nằm ngửi ôxi. Mình không nói lên lời lao vào xem dà thế nào thì đã thấy dà yếu lắm rồi ,chừng 2 tiếng sau thì dà đi. Khi đưa tang dà mình cố gắng hết sức để cùng các bác khiêng quan tài dà ra xe rồng 5 bánh. Lên đển nghĩa trang thì cùng gắng xuống đỡ dà xuống huyệt rồi lủi thủi về nhà. Cứ thế cho đến vài ngày sau , bà mình gặp dà đang ngồi ở ghế và ngồi buồn thiu. Nói với bà mình ” Con không chăm sóc được mẹ nữa rồi. Đành phải nhờ vào chị con.” Bà mình vỡ oà khi thấy người con đã chết mà vẫn không yên tâm về người mẹ già. Hôm sau mình đi ngủ thì gặp dà về , dà bảo với mình “Đừng buồn, dà vẫn ở đây không đi đâu đâu, cứ cố gắng học tập, dà ở dưới đó sẽ được yên lòng hơn “. Lúc đó mình định nói thì dà đã đi đâu mất rồi. Khi hỏi bà mình thì bà bảo ” Do dà hợp với quý mình nên hay cho mình gặp “. Từ đó cho đến nay dà cũng hay cho mình gặp lắm nhưng dà bảo ở dưới đó dà trông trẻ nên không về thăm nhà nhiều được. Mình cũng bớt buồn đi phần nào khi dà được trông trẻ, dà quý trẻ con lắm.
Chuyện mình kể các bạn sẽ cho là nhàm chán nhưng mình nói thật nhé, thà đọc truyện ma thật còn hơn loại bịa đặt.

0
Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.
Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in cái ngày đó. Cái ngày của 17 năm về trước khi tôi chỉ mới là cậu bé 5 tuổi. Hôm đó, nhà bạn cùng xóm tôi có đám giỗ. Ba tôi chén cạn chén say mãi tối khuya hơn 11h vẫn chưa về. Nên tôi có dịp ở chơi nhà bạn khuya đến vậy. Bạn tôi tên Lâm và cũng trạc tuổi cùng tôi. Khi mà các ông bố vẫn cạn lấy cạn để thì tôi và Lâm rũ nhau ra trước sân nhà nó bắn đạn. Để tôi miêu tả sơ về vị trí nhà tôi và nó, cách nhau 1 cánh đồng bỏ hoang nên cỏ mọc cao ngang đầu 1 cậu nhóc 5 tuổi như tôi, và 1 con đường thẳng tầm 20m từ cánh đồng đó về nhà tôi. 2 thằng say xưa bắn đạn và xui sao tôi bắn viên đạn mạnh quá nên nó bay thẳng vô mảnh đất đó. Mỗi thằng chỉ có 1 viên nên tôi bèn phải vô đó tìm viên đạn ra bắn tiếp. Thật sự lúc ấy tôi chả sợ gì cả ( vì tôi có biết ma quỷ là gì đâu mà sợ ). Thế là tôi 1 mình đi vô tìm vì nơi đây bọn tôi vẫn hay vào giữa mảnh đất này dựng chòi làm nhà ở ( thú vui bọn con nít ) nên tôi biết khá rõ mảnh đất này. Tôi lần mò hoài mà không tìm được viên đạn. Và cuối cùng cái gì đến nó đến. Tôi đi vào tận giữa mảnh đất. Nói vậy thôi chứ mảnh đất chỉ tầm 30m2 thôi. Tôi thấy 2 bà già nằm giữa mảnh đất. Lúc đầu tôi không biết là gì nên đã tiến lại xem. Thì 2 bà già lăn qua lăn lại và rên ư ứ trong miệng. BỖNG 1 bà vớ nắm lấy chân tôi và cười rất ghê rợn. TÔI vẫn không biết mình đang đối mặt với ma hay quỷ nhưng tôi cảm thấy sợ và vùng chạy thì 1 trong 2 bà già ấy đã ngồi dậy và dí theo tôi. Như tôi đã nói từ mảnh đất ấy về nhà tôi là 1 đường thẳng tầm 20m. Tôi chạy rất nhanh về nhà và khi quay lại vẫn thấy pà ta đuổi theo tôi. Cho đến khi tôi về tới nhà. Do mẹ tôi chờ cửa ba đi nhậu chưa về nên vẫn bật đèn trong nhà. Ánh sáng đèn điện hắt ra 1 khoảng sân trong nhà tôi. Và khi tôi đã chạy đến khoảng ánh sáng hắt ra đó thì tôi quay lại nhìn thì không thấy gì cả ngoài 1 màn đêm tĩnh mịch. Cho đến lúc đấy tôi vẫn không hề biết tôi vừa gặp phải cái gì. Tôi vào nhà mà đi ngủ bình thường. Cho đến sáng mẹ tôi chửi tôi vì đi chơi về làm mất đôi dép. Tôi mới kể cho mẹ nghe chuyện tối qua và nói là chắc con làm rơi dép ngoài mảnh đất hoang ấy. Mẹ tôi lúc ấy bảo tôi nói xạo cho không bị ăn đòn. Nhưng may thay thằng bạn Lâm của tôi lúc ấy qua nhà tôi chơi và sau ngay câu nói của nó làm Mẹ tôi ngưng đánh tôi mà thẩn thờ. :” Sao tối qua mày đi vô đó lụm viên đạn mà tao chờ hoài không thấy mày ra ” …Thế là từ đó mẹ tôi cấm tuyệt không cho tôi bước nửa bước vào mảnh đất ấy. Và giờ tôi đã 22 và đủ biết khi xưa cái mà tôi đối mặt là gì. Tôi hiện đang là sinh viên và hay đi Touring bằng xe máy để trải nghiệm. Và từ đây tôi còn gặp rất nhiều thứ khó giải thích bằng khoa học. Nếu các bạn ủng hộ thì tôi sẽ kể cho các bạn ở những chap sau

1
6 tháng 7 2023

Chị có thể kể tiếp ko ạ? hay lắm ạ

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có...
Đọc tiếp

Ngôi nhà và cái Miếu hoang…..
Con đường tắt từ ấp tôi đến ấp hai có một ngôi nhà tường được xây khang trang lắm, nguyên một đoạn đường mà chỉ có một ngôi nhà to đùng sơn màu trắng toát. Không ai trong xóm tôi dù có đất trong khu đó nhưng chẳng ai dám xây nhà , vì họ sợ…. ma…. Nghe mấy ông, bà lớn tuổi kể lại thì trong chỗ đất ấy lúc mà chưa làm cái đường tắt đó thì có một ngôi miếu, ngôi miếu đó được cho là để thờ cô hồn….Chuyện kể là lúc vừa hoà bình xong (1975) có đám con nít khoảng ba, bốn đứa gì đó tầm 12-13 tuổi đi vào trong đó câu cá, rồi có đứa nhặt được mấy quả bom bi dưới đìa, nó đem lên tưởng là đồ chơi nên lấy cây gõ , ai ngờ bom phát nổ, cả đám chết mà máu thịt tung tóe….. Bẵng đi một thời gian, bà Chín (là cựu du kích xã ) có miếng đất trồng cam trong đó, tới lúc thu hoạch nên bà kêu người vào hái. Đến giữa trưa thì mấy người đó đi về nhà nghỉ trưa, có đem cơm theo ăn nên bà Chín ở lại sẵn giữ mấy cần xé cam luôn…. Ăn xong bà nằm nghỉ , gió thổi hiu hiu, cây che bóng mát, bà đang nằm thì bỗng nghe thấy tiếng động phát ra gần đó …Cho là mấy cái cây bị gió thổi phát ra tiếng động nên bà không thèm để ý… Nhưng… Tiếng động đó ngày một lớn hơn như thu hút sự chú ý của bà… Nghe kỹ hơn thì đó là tiếng “lộp …Bộp… Lộp… Bộp…” Như có ai gõ vào thân cây.Bà ngồi dậy rồi nhìn xung quanh, dường như đã phát hiện tiếng động từ đâu đến nên bà đi về hướng cái đìa, bà thấy có mấy đứa nhỏ đang cầm cây gõ gõ xuống vật gì đó tạo nên tiếng kêu mà bà nghe thấy.Tưởng tụi nhóc hay phá làng phá xóm nên Bà lên tiếng “tụi nào đó bây?” Thì cả đám bỏ chạy để lại cái “vật” nằm trên đất… Mắt yếu vì có lần bị miểng của lựu đạn văng vào nên nhìn không rõ, Bà mới đi lại gần để xem cái “vật ” kia là gì…Tự nhiên có đám mây che mặt trời lại, lúc này âm u như muốn chuyển mưa vậy, ở trong vườn cây cối um tùm còn âm u dữ hơn. Nhìn xuống cái vật đó, bà Chín bỗng tái mặt lại, vì cái thứ trên nền đất rõ ràng là một cái đầu con nít…. Một bên mặt thì cháy nám đen, bên còn lại thì da thịt rách bươm, con mắt lòi cả ra ngoài…. Bỗng nhớ lại cái vụ nổ bom bi năm xưa, bà Chín biết ngay mà mình đang bị nhát, vì dù là ban ngày nhưng ngay giữa trưa, trúng giờ linh nên vẫn bị nhát như thường. Mặc dù vậy, nhưng đối với một người du kích từng vào sinh ra tử ,dùng gậy tầm vông đối đầu với súng ống của giặc, thì nhanh chóng bà lấy lại được bình tĩnh. Hít vào thật sâu, bà ấn ngón cái vào giữa lòng bàn tay rồi nắm chặt lại, miệng bắt đầu niệm phật… Rồi bà quay người lại rồi bước đi thật nhanh để ra khỏi khu đất….Vừa đi bà vừa quay lại nhìn thì thấy có ba, bốn đứa đứng chỗ cái đầu nhìn theo bà, đứa nào đứa nấy mình mẩy máu me , có đứa cụt tay lòi cả khúc xương ra ngoài ….Bà đi một hồi thì phát hiện nãy giờ mình đi lòng vòng…. Nhìn phía trước là lại tới chỗ cái đìa… Lúc này thì không thấy mấy hồn ma đó nữa… Biết bị ma che mắt nên bà tuột cái quần đen ra ,sau đó đi tiểu, rồi lấy nước tiểu rửa mặt… Đoạn bà cầm cái quần đen vừa đi vừa quơ xung quanh cho đến khi ra khỏi khu vườn mới mặc vào rồi đi thẳng về nhà….Cũng có ông Năm ở ấp một hay đi đặt lợp , biết chỗ này mương, đìa nhiều nên không ai dám chài hay đặt lợp bắt cá vì sợ… Ma ,nên ông mới đem lợp vô đặt. Đặt lúc sáng sớm nhưng ông quên béng đi vì lo nhậu ….Đến gần tối khi tỉnh tỉnh lại thì ông mới nhớ, xách theo cây đèn đầu, ông đi lại chỗ cái đìa, men theo bờ ,ông mò được cái đầu lợp, nắm lên thấy hơi nặng nặng nên ông mừng thầm trong bụng vì chắc là có cá nhiều.Kéo cái lợp lên bờ rồi hé nắp ra nhìn thì ông thấy có gì đó là lạ, ông cầm lên rồi trút xuống thì…. Dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn dầu… Những thứ mà ông tưởng là cá…. Lại là mấy cái tay, chân toàn là máu….Sợ xanh mặt…. Ông Năm bỏ chạy….. Hôm sau khi người nhà đi kiếm thì thấy ông Năm nằm trong bụi tre gai cách đìa có vài bước chân, mình mẩy ông bị gai tre cào đến rướm máu, miệng thì toàn đất….Đem ông về nhà thì ông chỉ kể lại được đến đoạn bỏ chạy rồi thì ông không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa, mà kể từ đó về sau ông cứ ngơ ngơ làm sao ấy, ai cũng nói là ông bị ma bắt mất vía nên trở thành như vậy…. Còn nhiều chuyện xảy ra nữa nên những người có đất trong khu đó mới dựng một cái miếu nhỏ để thờ mấy cái vong hồn đó cho đừng có phá…. Miếu dựng lên là để cho vong ở nên chắc là ma kéo về ở nhiều lắm, người nói trong đó là maổ luôn. Gần chục năm sau, có cơn bão lớn quét qua làm mấy chục cái mái nhà tróc nóc, cây trái thì bật gốc, cái miếu cũng chung cảnh ngộ, nhưng còn tệ hơn vì nó tan tành hết không còn vết tích gì của cái miếu… Ấy mà bụi tre gai lại không bị gì…Người dân trong ấp cũng không quan tâm vì lo sửa lại nhà cửa cũng đã mệt còn hơi sức đâu mà lo tới, vậy là cái miếu cũng chìm vào quên lãng.Cái khu đất đó bị bỏ hoang luôn, cỏ dại mọc um tùm… Nhiều năm sau, trên xã mới có quyết định mở con đường tắt thông qua ấp một nên mới xin người dân có đất trong khu đó cho đất để làm đường đi. Sẵn làm cỏ rồi chặt bỏ bớt cây cối cho ít âm u hơn. Cái đìa nằm cách đường đi có hơn mười bước chân, mở vậy chứ cũng ít ai đi đường đó, trừ mấy đứa học trò ham chơi mới đi đường tắt để về nhà nhanh hơn, còn ban đêm thì không ai dám đi cả. Sau này có một người ở trên sài gòn xuống mua đất để cất nhà, mà nghe đâu là mở trại nuôi gà đá, người này là cháu bà con bên vợ của ông Hùng trưởng công an xã , mấy ông bà già thì lắc đầu vì biết cái sự tích của khu đất đó, đất mà có dính dáng đến đình- miếu là ở cũng chẳng được, mần ăn cũng chẳng xong mà tệ hơn là gặp chuyện liên quan đến ma quỷ. Rồi ngôi nhà được xây lên hoành tráng, vậy mà thấy người trong nhà ở được chừng một tuần là cuốn đồ về lại sài gòn, cái trại gà vẫn chưa được cất…. Người ta hỏi thì ông Hùng nói rằng do đứa cháu có công việc gấp trên sài gòn, nên phải về. Người trong xóm ai cũng tin lời ổng. Ngôi nhà bị bỏ hoang cũng gần ba năm, chỉ có gia đình ông Hùng lâu lâu lại quét dọn, phía bên phải thì có bụi tre gai, phía bên trái thì có nhà bỏ hoang làm tăng thêm phần đáng sợ cho con đường.Có lần có nguyên đám học sinh cấp ba đi chơi cắm trại về tối, đi ngang qua căn nhà thì thấy vô số bóng trắng , vài bóng trắng lơ lửng trên nóc nhà, xung quanh ngôi nhà…. Rồi có người còn kể buổi trưa đi ngang qua thì thấy cánh cửa nhà mở ra rồi khép lại mặc dù không có ai trong đó… Rồi chuyện mấy con gà nhà anh Quang ở đầu đường đi lạc vào trong ngôi nhà, chiều anh đi kiếm thì thấy con gà đi vào đó, thấy cửa mở nên anh bước vào để kiếm con gà thì…. Cánh cửa như có người khép lại… Phía sau anh có giọng nói vang lên “đi đâu vậy…” Quay lại rồi nhìn vòng vòng không thấy ai, sợ quá anh bỏ con gà rồi chạy về nhà…. Ai nghe rồi cũng cảm thấy rùng mình… con trai út của ông Hùng mới dọn qua ngôi nhà đó ở, mặc cho ông Hùng ngăn cản, dân trí thức mà, ma quỷ cho là mê tín hết…..Tối Hôm đó, cả nhà tôi chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài đường có tiếng kêu la, mở cửa ra thì thấy là anh Tú(con trai út ông Hùng) chạy quíu đít, miệng thì la bài hãi “có… Ma…. Có ma trong nhà….” Mọi người mới chạy ra kéo anh vô nhà, thắp đèn lên cho sáng, ngoại tôi lấy dầu nóng thoa lên trán với lòng bàn tay ,bàn chân cho anh Tú, vừa bớt sợ anh Tú mới ngồi kể đầu đuôi câu chuyện….
” con đi làm trên xã về rồi ghé qua nhà cha con chơi, gần bảy giờ con mới đi về nhà( nhà tường) , đi vào tới nhà thì con thấy cửa mở, mặc dù lúc đi làm là khóa lại rồi, sợ có trộm nên con đi nhẹ nhẹ vào… Cái võng mà con giăng trong nhà đang nằm im tự nhiên đong đưa qua lại, hai cánh cửa sổ thì khép lại nghe “két…. Két…”, Giật mình quay lại chỗ cánh cửa sổ thì không thấy ai, con lúc này bắt đầu sợ rồi, cái võng không có ai nằm mà đong đưa như có người vậy, tự nhiên con thấy chỗ cái đường đi xuống nhà sau có người đang đứng, nhìn kỹ hơn thì thấy người này lùn lắm…. Rồi người đó bước về hướng con… Càng lại gần thì người đó càng cao hơn…. Lúc này hai chân con cứng lại luôn, miệng thì ú ớ vì sợ… Cách tầm mười bước là cái đầu người đó đã đụng tới cây cột kèo… Gắng hết sức con mới bỏ chạy ra tới ngoài đây…..”….”Bộ nhà mày không có thờ cúng gì ha “….” Dạ không, ba con tính vài hôm nữa mới thỉnh phật về thờ….” …”Vậy là đúng rồi, nhà bỏ hoang, không có hơi người , lại nằm đối diện chỗ nền đất cũ của cái miếu nên mấy cái vong nó kéo qua nó ở, đáng lý ra mày vô ở thì phải thỉnh phật ,cửu huyền thất tổ về thờ cúng rồi mới ở yên ổn được…..”…. Sau vụ đó thì anh Tú dọn đi luôn, ngôi nhà lại tiếp tục bỏ hoang….. Vài tuần sau thì đến lượt cậu tôi gặp…. Ma… Số là cậu qua nhà mợ (lúc này chưa cưới) bên ấp hai chơi, bên nhà mợ có tiệc nên mới ru cậu ở lại chơi, tới khi nhìn đồng hồ thì thấy gần mười giờ, cậu mới xin đi về…. Hơi xỉn xỉn nên cậu thấy mệt, mà đi đường vòng thì xa quá, vậy là có chút rượu vô cái bản tánh lỳ lợm của cậu nổi lên, cậu đi đường tắt về nhà…. Trời mát, trăng sáng, đang chạy thì thấy nhà đã ngay trước mắt, cậu còn thấy bà ngoại đứng ngoài cửa đợi, vừa vào nhà là bị ngoại mắng xối xả, còn lấy cây đánh vào đít nữa… Mệt …Xỉn…. Nên cậu cất chiếc xe vào nhà rồi lên giường nằm…. Sáng có ông Sáu (em bà con của ngoại) có công việc đi ngang qua thì thấy cậu nằm ngoài hiên của ngôi nhà hoang, chiếc xe đạp dựng sát bên, liền kêu cậu dậy đi về nhà. Về tới nhà cậu vẫn còn ngơ ngác nên đem chuyện kể cho ngoại nghe…. Cái vết roi đánh còn in hằn trên đít cậu… Mà từ nhỏ đến lớn có bao giờ ngoại đánh cậu đâu…” Vậy là mày bị ma quỷ trong nhà nó ghẹo rồi, cũng may là mày mạnh vía nên nó không làm gì được nữa, chứ nếu không là giờ mày cũng ngu ngu ngáo ngáo rồi”…. Từ đó về sau cậu không bao giờ dám đi đường đó dù là ngày hay đêm…. Mãi về sau, có lần chủ căn nhà về đây, người ta mới nghe người đó kể sự thật lý do dọn đi, mà nghe qua ai cũng kinh hãi….” Khi nhà xây xong thì tui dọn vào ở, vẫn chưa kịp thờ cúng gì cả, chỉ mới cúng đất đai thôi, vậy mà mấy đêm đầu nằm ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng người kêu tên, mở cửa ra thì không thấy ai cả… Có lần tui tức quá nên lén núp sau cửa sổ mà nhìn… Khi nghe tiếng gõ cửa tôi nhìn ra thì thấy một đoàn người xếp hàng từ cửa ra tới bụi tre chỗ cái đìa…. Sợ quá tui niệm phật cả đêm ,rồi trời hừng sáng là chạy qua nhà cậu Hùng liền….”
Sau đó thì có một đoàn sư bên chùa được mời qua để làm lễ trừ tà siêu độ gì đó, chắc là có linh nghiệm nên không ai gặp chuyện gì nữa, còn cái nhà thì bị xuống cấp nên được phá bỏ mà cũng chẳng có xây căn nào nữa, bỏ lại cái nền nhà trống trơn nhìn thẳng qua bụi tre……….
Chuyện nghe có phần hơi ảo nhưng thuộc loại nghe sao kể vậy chứ không phải ngồi suy nghĩ mà viết nên không rùng rợn hay kinh dị đến mức không dám đi tè đâu há…Mọi người đọc xong thì ngủ ngon nha…
Ace nhớ ủng hộ và đón đọc tiếp những câu chuyện tiếp theo nha…. Truyện tiếp theo sẽ là truyện mà chính mắt Khói chứng kiến chứ khong phải nghe kể nữa đó…

0
ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng...
Đọc tiếp

ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng xóm của bà. Nay tôi xin thuật lại một vài câu chuyện. Nếu các bạn không thích thì cũng xin bình luận có văn hóa.

📷

Trước khi bắt đầu kể chuyện, tôi xin tả sơ về khu đất nơi tôi đang sống để các bạn có thể hình dung rõ hơn bối cảnh của chuyện. Nơi tôi sống là một xóm nhỏ ở Thị Trấn Hóc Môn đoạn ở KFC Hóc Môn đi theo đường nhỏ vào ấy (các bạn có thể tìm trên google map). Xóm này đã có từ lâu đời rồi, vào cuối thời Pháp thuộc và chống Mỹ thì nơi đây khá vắng người, chủ yếu là đất vườn trầu. Lúc bấy giờ, cây cối um tùm rậm rạp lắm cho tới lúc tôi còn nhỏ vẫn khá um tùm (hơn 20 năm trước). Bà nội tôi kể rằng thời trẻ bà gặp ma hoặc bị ma ghẹo khá nhiều lần, ngoài ra những người hàng xóm cũng có nhiều lần bị ma giấu hoặc bị ghẹo. Thôi bắt đầu vào chuyện nào. Để tiện cho các bạn theo dõi tôi xin đặt tên các câu chuyện.
Chuyện 1 : Ai lếch trên đường
Bà nội tôi lúc đó là một thiếu nữ độ 14 – 15 tuổi gì đó, gia đình nội lúc này khó khăn nên bà đi phụ người ta liễn trầu kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Thường thì chiều người ta mới trả tiền công nên tới chiều mới có tiền đi đong gạo và mua dầu thấp trong nhà. Hôm đó bà nội đi liễn trầu về thì bà cố (tức mẹ của nội) cũng như thường lệ bảo nội đi ra chợ mua dầu về thắp đèn. Hôm đó trời cũng vừa nhá nhem tối, con đường đi ra chợ vắn vẻ và do cây cối um tùm nên càng làm cho khung cảnh thêm phần u ám. Nội thì trong bụng cũng sợ nên cố đi mau, ra tới đoạn qua khỏi cái ngả ba một tý thì bà bắt đầu nghe có tiếng sột soạt ở phía sau. Lúc đầu bà tưởng tiếng chổi quét nhưng giờ này đâu có ai quét sân, nghe kỹ có vẻ giống tiếng vải bố bị kéo lê trên nền đất hơn nhưng đứt quãng như người ta đang lếch. Nội dừng lại cái thứ tiếng đó cũng im bặc, nhìn quanh lại không thấy ai. Nội tiếp tục đi thì cái thứ tiếng ấy lại vang lên. Nội kể lúc đó bắt đầu sợ rồi cố chạy nhanh để ra tới chợ. Nhưng càng chạy thì cái tiếng sột soạt kia cứ càng gần càng rõ hơn. Chạy chậm thì tiếng sột sọat thưa chạy nhanh thì nó lại dầy hơn, và luôn có cảm giác nó ở sát ngay phía sau. Bà cứ cắm đầu chạy miết cho tới khi ra tới đường lớn chổ bến xe ngựa (nay là cái KFC) thì không còn nghe thấy tiếng sột soạt đó nữa. Nội run lẩy bẩy, may ở gần đó có nhà cặp vợ chồng người Hoa khá cao tuổi thấy nội vừa run vừa thở dốc, mặt lại tái xanh nên họ tới hỏi thăm dẩn vào nhà cho uống nước nóng. Lúc nội hoàn hồn lại thì bà kể mình nghe tiếng người lếch trên đường giờ sợ không dám về nhà. Hai cụ người Hoa thương tình cho ngủ nhờ, sáng hôm sau nội mới dám về nhà.
Chuyện 2 : Cây trúc kỳ lạ
Lúc này bà nội tôi đã sinh được ba và các bác của tôi rồi. Ông nội tôi vừa mất không lâu, nên bà lúc này phải tự đổ bánh bèo rồi gánh đi bán để nuôi 4 đứa con nhỏ vât vả không kể hết. Thường thì đêm lúc 2-3 giờ sáng là phải dậy chuẩn bị giống gánh rồi 4 giờ là quảy hàng ra chợ bán cho mấy người bạn hàng người ta đi chợ lấy mối hàng hóa rồi mang đi bán ở các chợ khác. Đêm hôm đó trời mưa to lại có giông nên sáng hôm sau thì con đường đất nó lầy lội trơn trượt và nhánh cây rớt đầy đường. Nội kể khoảng 4h như thường lệ nội lại gánh hàng ra chợ bán. Do sợ đường trơn nên có thắp thêm cây đèn treo ở đầu gánh để nhìn cho rõ đường (bình thường thì cứ đi không đèn đuốc gì hết tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy). Tới cái khúc cua gần ra ngã 3 qua ánh đèn thì thấy hàng trúc gần đó có mấy cây đổ rạp nằm sát đất chắn ngang đường, nội cứ nghĩ là mấy cây trúc bị gió quật hồi hôm ngã thôi nên cứ bước qua, ai dè lúc nội bước qua mấy cây trúc đó bật dậy hất đổ cái gánh của nội. Gánh hàng đổ hết cây đèn cũng tắt, thế là nội đành quay về chờ trời sáng hơn thì ra nhặt lại cái gánh. Lúc đó nhìn vào bụi trúc chả có cây nào bị gãy đổ gì ráo. Chắc các bạn cũng biết một cái cây trúc khi bị đổ nằm sát mặt đất thì phần thân ở gần gốc thường phải bị tét và chắc chắn không thể bật lên được. Ấy thế mà mấy cây trúc hôm ấy lại bật lên hất đổ được cái gánh hàng thì thật không giải thích được. Nội tôi khi kể lại chuyện này cũng không thể hiểu là tại sao mấy cây trúc lại bật lên được.
Thôi tạm kể 2 chuyện đã nếu các bạn thích thì tôi sẽ kể tiếp mấy mẩu chuyện nữa vào lần sau.

0