Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 7 - là năm học thứ 2 của mái trường trung học cơ sở. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài học đầu tiên lớp 7.
B - Chào cậu ... Cậu đi đâu thế ?
A - Mình đi mua thức ăn cho người bạn thân của minh ..^_^
B - Đó là ai vậy ..?
A - Cậu ấy : Có đôi tai nghe ngóng được từ xa ..
Còn có đôi mắt màu đen nháy , nhìn rất tinh .
Cậu có cái đuôi dài ve vẩy mỗi khi vui ....
B - Trời đó là quái vật à ... :-SS
A - ko cậu đó tên là :Lucky (chó)
A -cậu biết ko? tớ rất cưng Lucky, chẳng phải vì ngoại hình hay bộ lông đâu1 tớ yêu nó vì nó là người bạn chia sẻ mọ chuyên vs tớ. nó an ủi mỗi khi tớ buồn( liếm tay tớ). chia sẽ khi tớ vui( vẫy đuôi) vì tek tớ yo nó rất nhiều!luôn luôn và mãi mãi.
Tham khảo!
Nếu ai hỏi em về người phụ nữ vĩ đại nhất đối với em, thì câu trả lời sẽ luôn là mẹ. Mẹ em là một thợ làm bánh ở tiệm bánh sinh nhật. Với vóc dáng đầy đặn, làn da trắng hồng, mẹ luôn được khen là trẻ hơn tuổi thật. Đặc biệt, mẹ của em rất khéo tay. Không chỉ các loại bánh, mà các món ăn ngon khác, mẹ đều có thể làm được. Ngoài giờ làm việc, mẹ dành tất cả thời gian để chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Dưới đôi bàn tay của mẹ, nhà cửa luôn gọn gàng, sạch sẽ, mâm cơm luôn ngon lành, áo quần luôn thơm tho. Và em, cũng đã cố gắng để có thể giúp mẹ những công việc nhỏ. Để mẹ có thêm nhiều thời gian hơn dành cho bản thân mình. Bởi em yêu mẹ nhiều lắm.
Tham khảo:
Lúc còn nhỏ, khi tôi khoảng 4 tuổi, tôi có 1 món quà do mẹ để tiền mua cho tôi. Đó chính là 1 con lật đật , tuy nó không đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi xem con lật đật ấy như 1 báu vật thời tuổi thơ của tôi. Đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo tròn báo trục, nhìn giống như 1 khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả. Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó thật rất dể thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi tôi sờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tôi lại nghĩ đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đã cho tôi vóc hình, mẹ cho tôi cái ăn, cái mặt. Mẹ còn cho tôi cả 1 thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng.
em có một món đồ chơi rất đẹp, đó là xe chạy bằng pin, em đặt tên cho nó là bang bang
bài 1 :
Mấy tuần nay, nhà em có rất nhiều chuột. Vì vậy, mẹ em đã quyết định sang tuần sau sẽ mua một chú mèo. Sáng chủ nhật, mẹ đèo em ra chợ Bưởi mua một chú mèo tam thể. Em đặt tên nó là .... ( tên em tự đặt nhé ! anh đặt là Mồn Lèo).Em rất yêu quý nó.
Mỗi lần Mồn Lèo đạt được chiến tích ( bắt được 1 con chuột;....) ; em thường cho chú uống sữa
-''Mồn Lèo ; mày giỏi lắm ; tao lại cho mày uống sữa nè!'' -Tôi nói
rồi sau đó em tự viết đoạn hội thoại theo cảm xúc của mình nhé !
Đại từ : nó ;mày
2.
Học tập cũng như đấu tranh vậy nhưng chúng hoàn toàn khác nhau. Trong học tập, sách vở sẽ là những vũ khí cùng ta hành quân qua bao nhiêu chông gai, khó khăn, của con đường học vấn. Lớp học sẽ là chiến trường. con đường học vấn sẽ mở ra cho ta một thế giới vô cùng tươi sáng. Thế nên ta mới biết được việc học tập quan trọng đến dường nào!
từ đồng nghĩa : học
Nếu bn ko thấy ảnh có thể vào thống kê hỏi đáp của mk