K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 11 2019

17 tháng 11 2019

ko hỉu

sắp đến 20-11 chúng em chúc thầy coo vui vẻ những kỉ niệm về thầy cô bỗng ùa về trong ngày 20-11 chúng em xin nhớ mãi cái lớp 5a cá biệt của trường mà sao cô thầy vẫn coi chúng em là con mặc dù chúng em nghịch phá phách sao cô thầy vẫn yêu quý chúng em nhớ quá nhớ lắm cái lớp cá biệt lớp cá bệt thầy cô nào bước ra khỏi của cũng sợ mak sao thầy cô vẫn coi chúng em là con .bao lần nghe cô...
Đọc tiếp

sắp đến 20-11 chúng em chúc thầy coo vui vẻ những kỉ niệm về thầy cô bỗng ùa về trong ngày 20-11 chúng em xin nhớ mãi cái lớp 5a cá biệt của trường mà sao cô thầy vẫn coi chúng em là con mặc dù chúng em nghịch phá phách sao cô thầy vẫn yêu quý chúng em nhớ quá nhớ lắm cái lớp cá biệt lớp cá bệt thầy cô nào bước ra khỏi của cũng sợ mak sao thầy cô vẫn coi chúng em là con .

bao lần nghe cô chửi bao lần cô sắp khóc vì chúng em

chúng em xin lỗi xin lỗi thầy cô nhiều lắm

có lúc bọn em cũng buồn cần người ở bên cạnh thầy cô cũng dịu dàng dỗ

có những kỉ niệm vui buồn co khi bạn bè cãi nhau

có khi dánh nhau cô cho viết bản kiểm điểm mak sao vẫn là bạn thân

chúng ta vẫn là anh em lớp 5a là anh em thứ 2 của gia đình thầy cô là người mẹ thứ 2 của gia đình

3
17 tháng 11 2018

thế viết bao nhiêu bản kiểm điểm r?

😀

17 tháng 11 2018

con trai bị viết chứ gái chưa viết cái nào mỗi lớp có 2 cô người mẫu bị ra cho trang trọng nhất của trường cùng với 10 thằng ocn trai đi ra cầm quyển vở đugnứ 2 cô người mẫu giốt nhất trong con gái

Nghề giáo viên là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, là nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo. Dẫu đi khắp 4 phương trời, cũng không quên nổi lời thầy cô khắc ghi “tiên học lễ, hậu học văn”. Có lẽ ít ai biết rằng đằng sau những nhân tài của đất nước là những người thầy người cô cao cả. Chúng em không thầy không cô thì không lớn nổi thành người. Nhân ngày 20-11...
Đọc tiếp

Nghề giáo viên là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, là nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo. Dẫu đi khắp 4 phương trời, cũng không quên nổi lời thầy cô khắc ghi “tiên học lễ, hậu học văn”. Có lẽ ít ai biết rằng đằng sau những nhân tài của đất nước là những người thầy người cô cao cả. Chúng em không thầy không cô thì không lớn nổi thành người. Nhân ngày 20-11 ngày nhà giáo Việt Nam, tập thể lớp 7A chúng em xin gửi tới các thầy các cô ngàn lời chúc tốt đẹp nhất. Cảm ơn thầy cô đã dìu dắt chúng em đến với những kiến thức mới mẻ. Chúng em mong các thầy cô luôn hạnh phúc, trẻ trung, vui tính, luôn luôn giữ vững niềm tin và ngày càng nâng cao sự dũng cảm trước những đứa học trò nghịch như quỷ sứ bọn em và còn khỏe mạnh để chở thêm những chuyến đò sớm mai. Tuổi thơ chúng em gọi thầy gọi cô, bạc đầu chúng em vẫn sẽ thưa cô lạy thầy.

3
25 tháng 11 2018

hay vl

25 tháng 11 2018

thanks!

Với tôi thầy đã chắp cánh tuổi thơ sớm chiều, dù năm tháng dần trôi qua, thầy cô như những người cha mẹ hiền..”.Một chút bồi hồi,bâng khuâng,xao xuyến trong tôi dâng trào khi lời ca ấy được cất lên dịu dàng du dương trong tiết trời hơi se lạnh cuối thu. Đó là những lời ca quen thuộc, trong sáng, đầm ấm và cũng là những lời từ tận đáy lòng của học sinh chúng tôi viết lên nhân...
Đọc tiếp

Với tôi thầy đã chắp cánh tuổi thơ sớm chiều, dù năm tháng dần trôi qua, thầy cô như những người cha mẹ hiền..”.Một chút bồi hồi,bâng khuâng,xao xuyến trong tôi dâng trào khi lời ca ấy được cất lên dịu dàng du dương trong tiết trời hơi se lạnh cuối thu. Đó là những lời ca quen thuộc, trong sáng, đầm ấm và cũng là những lời từ tận đáy lòng của học sinh chúng tôi viết lên nhân ngày “ Nhà Giáo Việt Nam 20/11” Thầy cô – Tiếng gọi thiêng liêng cao quý đối với mỗi người học sinh.Những người thầy, người cô – những con người tần tảo sớm khuya đưa những chuyến đò chở những “ hành khách” đặc biệt tới bến bờ tương lai tươi sáng. “ Thầy cô là những chuyến đò Chở em đến những bến bờ tương lai” Thầy cô là những người cha,người mẹ thứ hai đang dạy cho những đứa con yêu quý của mình bài học làm người,cho chúng những hành trang vững vàng,chắp cánh cho chúng để một ngày chúng có thể tự tung bay trên bầy trời trong xanh rộng lớn.Thầy cô là ngọn đuốc khai sáng con đường tri thức và thầy cô nắm chặt bàn tay bé nhỏ của những đứa con yêu của mình dịu dàng,ân cần dìu dắt chúng tới tận cuối con đường.Nhà thơ Bùi Đăng Sinh đã từng viết: “Đồi cao thắm sắc ti gôn Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người” Đúng vậy, thầy cô không chỉ cho ta kiến thức mà thầy cô còn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy cô đã trồng và ươm mầm những nhân cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vô cùng. Công ơn thầy cô đối với chúng ta bao la như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được.Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hoàn thành giáo án cho buổi dạy hôm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả đó nếu không có tình yêu nghề tha thiết.Thầy cô đã dạy chúng ta bằng cả tấm lòng và tình yêu thương vô bờ,cả những tri thức cả đời của mình. Những đứa học sinh ngây thơ chúng em làm sao biết được mỗi lần thầy cô nghiêm khắc trách phạt là mỗi con dao cứa vào tim,đau xót biết chừng nào,làm sao biết được ẩn sau nụ cười khi thấy chúng em được thành tích tốt là niềm hạnh phúc khôn cùng. Ngày 20-11 – ngày tri ân các nhà giáo Việt Nam đã sắp đến, chúng em- những người học trò,những người mang ơn cô thầy chỉ biết dành những lời cảm ơn nho nhỏ để cảm ơn nhữn gì mà thầy cô đã dành cho chúng em bao năm học qua. Cảm ơn thầy cô – những con người tuyệt vời, những tấm gương mẫu mực và chu đáo để chúng em noi theo. Cảm ơn thầy cô –những người đã cho chúng em những kiến thức vững vàng để tiên bước vào đời. Cảm ơn thầy cô – những người cha, người mẹ thứ hai luôn chăm sóc, lo nghĩ cho những đứa con của mình. Cảm ơn thầy cô- những người luôn đứng sau cổ vũ, động viên chúng em bước tới ước mơ của mình. Cảm ơn thầy cô- những người luôn quan tâm, lo lắng,giúp chúng em kiên cường đứng dậy sau những vấp ngã của cuộc đời. Cảm ơn thầy cô- những người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nền giáo dục nước nhà. Và cuối cùng,cám ơn thầy cô vì đã chọn trở thành … một người thầy!

0
Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình...
Đọc tiếp

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hu hu mình muốn tuổi học trò kéo dài mải mãi

0

mình cũng bị dị ứng 2 câu đó nữa

NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC "CÔ BÉ LỌ LEM NHƯ THẾ NÀO" 🎈Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà...
Đọc tiếp

NGƯỜI MỸ DẠY BÀI HỌC "CÔ BÉ LỌ LEM NHƯ THẾ NÀO" 🎈

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.

Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Leo ôi, trông kinh lắm !

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗ

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế ?

HS: Vì … vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.

Bây giờ thầy hỏi một câu khác: bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội ?

HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng ! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

HS: Đúng ạ !

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?
HS: Không ạ

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.i lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy !

Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không ?

HS: Không ạ ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

Thầy: Đúng quá rồi ! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử ?

HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella không biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào ?

HS: Phải biết yêu chính mình ạ !

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không ?

HS: Đúng ạ, đúng ạ !

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?

HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi ! Các em thật giỏi quá ! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem - chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem ! Các em có tin như thế không ?

Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.
_St_

4
18 tháng 4 2019

câu chuyện "các em giỏi lắm!" trong cuốn " tôn sư trọng đạo" những bài học làm ng

20 tháng 4 2019

Thầy giáo của năm:)

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải quaEm xin lan man 1 chút về khu nhà emKhu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộngHồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe...
Đọc tiếp

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua

Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải qua
Em xin lan man 1 chút về khu nhà em
Khu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộng
Hồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe cũng ốm yếu lắm, sau này thì mời thầy về mới biết là sát dưới cột nhà em còn sót lại 1 cái tiểu nhỏ, đợt đó nhà em cũng phải làm lễ khá lớn rước cái tiểu đó lên chùa, xong rồi thì thầy u em thỉnh thầy dán bùa 4 góc nhà, từ đó em cũng bớt ốm đau, ngủ cũng ngon hơn
Sau này ông thầy kia mất đợt năm 2007 thì năm 2006 ông có gọi cho thầy u em, bảo là tôi sắp đến đại hạn, nhà 2 bác có âm khí nặng nhất từ trước tới nay tôi gặp, tôi có yểm 1 cái bia, 2 bác chôn ở trước cửa để kị tà, đất dữ nên không thể làm tốt hơn được . Thầy u em lên xin cái bia đó về, biếu thầy 1 khoản nhưng thấy không lấy, bảo là đại hạn sắp tới, tiền nong không mang đi được, mong thầy em chiếu cố con của ổng ( thầy em làm bên thuế cũng lâu năm rồi)
Sau khi chôn cái bia được mấy năm thì nhà em cũng yên yên, có 1 sự là đó là cứ tầm nửa đêm, khoảng 12 rưỡi tới 3h sáng, em thì hay thức muộn chơi dota, hoặc xem phim linh tinh, trước khi đi ngủ thì em hay vào wc , em thường nghe thấy có tiếng người đi ngoài cầu thang, đầu tiên em cứ nghĩ là hàng xóm đi làm về nhưng tới lần thứ 4 thứ 5 gì đó em thấy nghi nghi, vì làm gì có ai cứ đi lại như thế bao giờ , em mở cửa ngó ra thì tiếng bước chân ngưng hẳn và không có ai ngoài đó cả, mấy lần em để ý đều như vậy
Bẵng đi 1 thời gian, trong nhà cũng ít có sự lạ xảy ra, có đúng 1 lần là bác em nhập vào ông cậu em ngồi uống rượu với thầy u em, và 1 lần giỗ bác mà u em quên k thắp hương, có 1 con đom đóm bay vào đậu lên đúng bát hương và nhà thì sáng rực, sáng tới mức có thể đọc được sách luôn ấy các thím ạ . Rồi u em phải chạy xuống chợ (lúc đó ở khu em còn phiên chợ lúc 3h sáng của dân bán hoa quả) mua ít hoa quả về thắp hương con đom đóm mới bay đi
Rồi chuyện không hay cũng xảy đến, hôm nhà em làm lại cửa sắt, mặc dù đã nhắc rất kĩ nhưng không hiểu tay thợ làm thế nào mà nứt mất tấm bia trước cửa nhà em và thế là mọi việc đáng sợ bắt đầu xảy ra
Đầu tiên là phòng của thầy u em, phòng ngoài cùng, trước là cái ban công, sau thì thầy u em vẩy ra ( dân tình hay gọi là đeo ba lô đấy ạ). Trước kia khi cái bia còn lành lặn thì không có gì cả, nhưng những hôm mà thầy u em đi làm, em ở nhà 1 mình hay vào nằm ngủ trưa (vì phòng đó u em hay dọn dẹp sạch sẽ thơm tho, còn phòng em thì như bãi rác ợ) thì em rất hay gặp sự lạ
Như các thím biết đấy, con người có giác quan thứ 6, dù ít hay nhiều nhưng ai cũng có, các thím có biết cảm giác khi mà có người nhìn chằm chằm vào mình không, em ngủ trong phòng thầy u em lúc nào cũng có cảm giác đấy, nhưng ở mắt ra thì không có ai cả , nhưng đáng sợ nhất là em thường nghe thấy tiếng động lạ (ví dụ như tiếng đóng mở cửa cọt kẹt, tiếng đóng mở tủ lạnh và tiếng tủ giày nó kêu như tiếng cười ấy )
Có những hôm em nghe thấy tiếng động lạ em phi ra xem thì rõ ràng là tủ lạnh và cửa nhà tắm em đóng rồi, vậy mà tủ lạnh thì mở hờ , còn cửa nhà tắm thì vẫn còn đung đưa !
Thằng em em năm nay học lớp 12, có 1 lần nó cũng ngủ ở trong phòng thầy u em, giữa mùa hè nóng nực, mất điện, nó nằm sát cửa sổ cho mát thì bông dưng nó kể là cảm thấy rùng mình, cả người nổi gai ốc lạnh toát, như có ai thốc quạt vào người nó vậy, nó sợ quá không dám ngủ nữa, khóa cửa lang thang ra quán net.

Hôm nay em vừa thi xong, tình hình cũng tạm ổn, ngày kia thi môn nữa, về tới nhà em kể tiếp cho các thím về ngôi nhà đáng sợ mà em vẫn đang ở tại đó
Lần trước em định kể với các thím về chuyện cái bóng đen trên tường nhà em nhưng em chưa có thời gian, em xin kể luôn vào chuyện
Hôm đó là mùa đông, tầm 6 rưỡi tối, thằng em em đang học lớp 11, chiều hôm đó nó học gia sư từ 6h tới 8h. Ở phòng em thì rộng, kê 2 bàn học, 1 bàn máy tính, tất cả đều đặt sát vào bức tường đối diện cửa phòng
Trưa hôm đó thì thằng bạn em có lên nhà em ăn cơm, sau đó ngủ trưa, 2 thằng ngủ dậy thì thấythằng em em đang học thêm rồi. Em bật máy tính làm vài ván đế chế, thằng bạn em nó ngồi cạnh hóng, chơi đến trận thứ 2 thì em thấy có 1 bóng đen hình người trên bức tường trước mặt.Tưởng có ai vào phòng em quay lại thì không thấy ai cả, đồng thời bóng đen trên tường cũng vụt biến mất 1 cách rất nhanh, cứ như nó chưa từng ở đó
Nhưng điều khiến em sợ nhất, chính là không phải em hoa mắt hay thần hồn nát thần tính, mà ngay khi em chột dạ quay ra nhìn, thì bắt gặp cả 4 đứa (em , thằng bạn , thằng em em và gia sư của nó ) đều nhìn nhau 1 cách sững sờ, gia sư của thằng em em còn hỏi : có ai vừa vào phòng đúng không !
Và đáng sợ hơn là cả 4 thằng người đều rùng mình lạnh toát, mặc dù nhà em đang bật điều hòa, trong phòng rất ấm, thằng bạn em còn lạnh đến mức tóc gáy dựng hết cả lên
Rồi chuyện đó cũng còn xảy ra thêm vài lần nữa, nhưng chỉ mình em hoặc thằng em em bắt gặp, chứ không có lần nào đông người mà gặp tình huống như vậy nữa, có điều khi kể lại thì câu chuyện giống hệt nhau : vẫn bức tường đó, vẫn chỗ ngồi đó
Rồi bẵng đi khoảng 1 tháng, em và thằng em em không còn gặp lại cái bóng đó nữa,nhưng ngay sau đó thì em lại có 1 giấc mơ mà giờ mỗi lần nhớ lại em vẫn còn cảm thấy rợn người
Đêm hôm đó em đi ngủ như thường lệ, em mơ thấy mình đang lái ô tô ( em có sở thích là lái xe các thím ạ, ít có điều kiện được ôm vô lăng nên thi thoảng cũng nằm mơ), đang đi trên đường thì em đâm phải 1 bé gái học tầm tiểu học, tốc độ cao nên chết ngay tại chỗ, còn khuôn mặt thì bắn lên kính xe của em. Em giật mình tỉnh dậy thì chân đá phải cái ghế khá đau, hơn nữa giấc mơ quá kinh khủng nên em vẫn nhớ rất rõ
Tối hôm sau em đi chơi khá là khuya, về tới nhà thì nhà xe đã đóng cửa, em phải dắt lên.Xe mới đi về bao giờ cũng có mùi xăng, em phải khóa xăng lại rồi để ngoài 1 lúc cho nó bay mùi đi đã.Khi em cúi xuống khóa xăng thì ở ngay dưới chân chống xe máy có 1 cái ảnh 4×6, em nghĩ là của thằng em em làm rơi, nhặt lên nhìn thì không phải, chỉ là ảnh của 1 cô bé mặc đồng phục, độ tuổi trong ảnh có lẽ là học lớp 4 lớp 5, và em ngã ngồi ngay tại chỗ bởi cô bé trong ảnh chính là cô bé trong giấc mơ đêm qua mà em mơ thấy !!
Phải 10 phút sau em mới định thần lại được, em vứt tầm ảnh ngay trước cửa, dắt xe chạy vào nhà tắm rửa rồi đi nằm nhưng trằn trọc mãi tới 2 h sáng mới ngủ được, có lẽ cũng do đã thành giấc rồi, sáng hôm sau dắt xe đi học thì em để ý bức ảnh không còn ở đó nữa ….
Cũng đêm đó, do mất ngủ mà em đã nghe thấy rất nhiều tiếng động lạ tử nhà trên vọng xuống, và em lại khám phá ra thêm những điều còn kinh hoàng hơn nữa ở khu nhà em

7
31 tháng 5 2019

Hôm trước em kể cho các thím về giấc mơ đáng sợ của em ấy mà, đêm hôm đấy em mất ngủ, mọi khi đeo tai nghe chơi games rồi nằm ngủ luôn nên không biết, hôm đấy em trằn trọc thì thấy nhà trên lục cục đi lại ( tiêng bước chân người hẳn hoi nhé ), rồi có tiếng thì thầm nói chuyện, em chỉ nghe được đại loại là “nín ngay không được khóc” . Đúng là nhà trên đấy có trẻ con thật nhưng em thấy thằng bé đó ngoan, chả mấy khi khóc. Mãi rồi em cũng ngủ thiếp đi. Đến mấy hôm sau nhà em bị cắt điện, tầm 11 rưỡi đang chơi game thì nó cắt . Lọ mọ ra nằm xuống thì chưa quen giấc, nhà trên nó lại lục cục và cái điệp khúc bà mẹ dỗ con, nhưng mà em nằm hơn 1 tiếng, không ngủ nổi vì cái nhà trên nó cứ đi đi lại lại. Bực mình vì mất điện thì chớ, còn không ngủ được, em cầm cái đèn pin lọ mọ lên tầng trên gõ cửa nhà đấy định góp ý tý. Không có ai ra mở cửa cả, em mới gõ gõ thêm mấy lần rồi bảo anh chị ơi giữ trật tự cho hàng xóm còn ngủ . Vẫn không có ai trả lời, em lại xách đèn đi về, uống nc rồi đi wc phát nữa, yên tâm nằm ngủ thì nó lại lục cục. Điên cả người, em lại cầm đèn lên gõ cửa nhà đó rồi quát to : ông bà có để cho người khác ngủ không. Chẳng có ai trả lời. Em bực quá đang làu bàu quay xuống thì gặp ông anh hàng xóm đi chơi về muộn. Ông ấy hỏi: đi đâu đêm hôm mà lên đây thế em ( nhà ổng ở đối diện nhà kia ). Em bảo nhà anh T ồn quá em không ngủ được, ông ấy bảo em : nhà chú ấy về quê từ mấy hôm rồi làm gì có ai ở nhà , em sởn da gà, quay lại nhìn thì mới để ý là cửa khóa ngoài chứ không phải khóa từ phía trong. Em chào vội ông kia rồi về nằm, vẫn có tiếng lục cục đấy ( tới tối qua lúc em ôn bài xong đi ngủ nó vẫn còn nhé các thím). Nhưng cứ hôm nào nhà đó có người ở nhà, thì đêm đó lại không có tiếng động gì cả
Mãi rồi cũng quen, cũng không gây hại gì, có khi không nghe những tiếng đi lại ấy em mất ngủ cũng nên

Nhưng tiếng động lạ không chỉ có ở nhà trên, nó còn xuất hiện ở 2 nhà sát vách nhà em, cứ tầm 8h sáng, lúc đó thầy u em đi làm, thằng em em đi học, 1 mình em ở nhà ngủ là nó bắt đầu. Ban đầu là những tiếng động nho nhỏ rì rầm như có ai nói chuyện, nhưng em lắng nghe thì không thấy nữa, sau đấy bắt đầu tiếng động to lên, như tiếng nhà bên lấy búa gõ vào tường, em tức quá dậy quát to tiếng : làm cái gì mà sáng ra đã ồn ào thì nó chuyển hẳn thành tiếng khoan tường, nghe rin rít cứ rợn cả người
Cũng như nhà trên, em sang hỏi thì nhà bên cạnh không hề sửa chữa nhà cửa khoan đục gì cả
Sự việc đó cứ thế tiếp diễn gần 2 năm nay khiến em hay mất ngủ và giờ thì em rất dễ đau đầu, gần như ngày nào cũng đau, cho nên em không ngồi máy tính nhiều được, đó cũng là lí do vì sao em không viết dài được các thím hiểu và thông cảm nhé
Đó cũng mới chỉ là 1 chuyện khá phiền phức trong cuộc sống của em, còn 1 chuyện nữa em muốn kể cho các thím:
Đó là ở khu nhà em, không nhà nào nuôi được vật nuôi cả, trừ nhà em có nuôi được đúng 1 con mèo. Nguyên do là khu nhà em, hễ cứ ai nuôi chó hoặc mèo thì nó đều chết trong 1 đến 2 tuần . Đầu tiên là nhà bác H ở bên cạnh, con mèo nhà bác ấy nuôi được 10 ngày thì mất tích, sau thì mọi người thấy có mùi ở trong gầm cầu thang ( cầu thang khu em là cầu thang bộ , ở tầng trệt người ta tranh thủ khoảng trống đó lắp thêm cái cửa làm chỗ đặt máy bơm nước của cầu thang và chứa mấy thứ lặt vặt), mọi người mở cửa ra thì thấy xác con mèo nhà bác H trong đó, gọi bác ấy xuống dọn đi, đứa con gái của bác khóc dữ lắm
Mọi người cũng không để ý cho đến khi con phốc nhà bác Th. bị mất tích, ổng rất quý nó nên đi tìm loạn xạ cả lên, sau đó thì mọi người cũng tìm thấy xác của nó, và cũng ở trong cái gầm cầu thang kia
Mấy người lớn thì cũng không để ý, cũng gọi bác Th. dọn xác con chó đi, kẻo nó bốc mùi, nhưng em đã bắt đầu thấy lạ rồi, vì thực sự là cái gầm cầu thang đấy, chỉ có 1 lỗ rất nhỏ ở trên cửa, đủ cho con chuột chui qua thôi, làm sao con chó, con mèo chui vào đó được
Rồi thì cầu thang cũng loạn lên khi con sáo nhà bác M. biến mất, con sáo đó nói khá rõ ràng và bác ấy yêu quý nó lắm, cho nên khi con sáo biến mất, bác M kêu ầm lên như nhà mất của và chạy đi tìm, lần này thì em lấy chìa khóa của bố em mở cửa gầm cầu thang, con sáo nhà bác M chết đúng chỗ đó, còn cái lồng nhốt con sáo thì bị mở ra mặc dù bác M cam đoan là nó đã được đóng chặt. Kinh khủng hơn nữa là con sáo chết rất thảm, mắt nó mở rất to và lông thì xù hết lên nhìn rất sợ
Thế nhưng nhà em lại nuôi được 1 con mèo đấy các thím ạ, nhưng em nói cho các thím biết, nó là con mèo ma, nó bị ma nhập rồi, và giờ vẫn đang đòi ăn ở ngoài bếp

31 tháng 5 2019

Mấy hôm nay em thi liên tục, đau đầu và mệt, lại còn bị ma nó trêu, em cũng bó tay luôn
Em kể luôn về con mèo nhà em cái đã, bà chị họ em ở quê xuống mang theo con mèo vì nhà em chuột nó làm ổ trong cái trần thạch cao, đem con mèo xuống có tiếng mèo kêu nên đêm hôm đấy chuột nó cũng dọn ổ đi luôn
Mấy hôm sau bà chị em về quê, em cũng bảo đem luôn về vì khu em không nuôi được nhưng bà chị không nghe, cứ để ở nhà em, em cũng đinh ninh là vài hôm nữa thì nó chết nên cũng chưa biết làm thế nào, đành buộc nó ở bếp cho loanh quanh ở đấy thôi . Thế rồi em nuôi được 2 tuần, nó vẫn sống ăn lại còn khỏe nữa các thím ạ, em cũng hơi kinh nên ít dám tiếp xúc với nó
Thế rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra, đầu tiên là rõ ràng em đã buộc nó bằng cái dây buộc giày, buộc thắt 2 nút nhé, thế mà tối hôm đấy em đang nằm thì nghe tiếng cào cửa, chột dạ em bật đèn ra xem thì thấy nó đang ngồi cào cào vào cái cửa ra vào . Em nghĩ nó cắn đứt dây cơ, nhưng khi em tóm nó rồi định buộc vào thì hoảng hồn, vì cái dây được ai đó tháo ra chứ không phải bị cắn đứt, mà rõ ràng nhà em ngủ hết rồi, làm sao có ai dậy tháo cho nó được
Em hãi quá, buộc vội nó vào rồi đi ngủ, miên man suy nghĩ ngủ khi nào không biết. Mọi việc cũng không có gì lạ nữa tới đêm hôm sau, em tắt đèn rồi đi WC để đi ngủ, như em kể với các thím, là nhà em âm khí nặng, hay có ma nên đâm ra giác quan thứ 6 của em nó hơi linh mẫn 1 chút, em vừa mở cửa nhà WC thì có cảm giác rợn người, giống như có ai đang nhìn chằm chằm
Em quay ngay ra thì hỡi ôi con mèo, nó đang ngồi chồm hỗm và nhìn em chằm chằm, qua ánh đèn cầu thang hắt vào nhà em nhìn mặt nó cực kì đáng sợ. Không phải em thần hồn nát thần tính nhé các thím, mà mắt nó to 1 cách lạ thường , lấp ló trong ánh sáng nhập nhoạng em có cảm giác như mặt nó nhọn hoắt và dài ra 1 cách dị thường, em thực sự sợ, bật ngay điện bếp lên thì nó híp mắt vào giống như người vừa ngủ dậy bí chói mắt ấy, rồi lủi vào trong đống giẻ lau nằm ngủ
Thực sự sợ hãi, em k dám đi WC nữa mà vào nằm luôn, chốt chặt cửa phòng. Đêm hôm đó không có động tĩnh gì cả, em nằm nghe ngóng mãi rồi cũng ngủ quên mất, Sáng hôm sau cả nhà đi hết, khoảng 8 rưỡi em dậy, đi WC ra không quên tia con mèo thì thấy nó đang tiếp tục nhìn em, mắt nó mở rất to, vì em biết lúc bình thường mắt nó không to vậy đâu, em lấy hết cam đảm quát nó: “mày nhìn gì tao” thì nó ngoảnh mặt đi và nhìn đăm đăm lên trần nhà , thậm chí em ra gần chỗ nó đập đập nó cũng không có phản ứng gì cả, em mới cả gan ra che trước mặt nó thì nó nhìn thẳng vào mắt em 1 lúc rồi chui vào tổ ngủ tiếp.
Ngoài ra em còn bắt gặp nhiều lần nó nhìn chằm chằm lên trần nhà như vậy rất lâu, không cử động mà cứ ngồi đó nhìn thôi, em hãi lắm, kể qua với thằng em, định bàn với nó đem vứt con mèo đi, nhưng quên chưa dặn nó phải kín tiếng, vậy là nó nói to : em nghĩ phải vứt nó đi thật, vừa nói xong thì soạt 1 tiếng, em với thằng em chạy ra tì thấy con mèo vẫn nằm đấy, Không biết có phải nó nghe lén hay không mà sau đó thì nó tỏ ra rất bình thường, không nhìn em và trần nhà nữa, cũng không cào cấu hay kêu gì như mọi khi
Nhưng có 1 điều mà nó không thay đổi, đó là nó chỉ ăn thịt sống, không ăn thịt đã nấu dưới mọi hình thức, dù ngon đến mấy, nhưng nó chỉ ăn thịt lợn xay và cá chưa nấu, nếu không cho ăn thịt sống thì nó bỏ ăn và nữa đêm kêu la, cào cấu vào tủ sồn sột
Nhưng con mèo thì nhà em cũng giải quyết rồi, hôm qua bà chị họ em đã xuống bắt nó về, nói là cả đàn mèo nhà bà ý chết hết, giờ chuột nó dọn về nên mang về nuôi cho đỡ, em có nói qua tình hình như bà chị không tin, cũng đành chịu
Chuyện con mèo nó đến thế thôi, còn 1 chuyện em muốn kể cho các thím, là chuyện 2 anh em nhà em bị ma trêu vào buổi tối thì để lần sau nhé các thím, em phải đi ăn rồi học luôn mai em thi