K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 5 2020

“You’re the cause of my euphoria”. Đó là câu hát em thích nhất trong “Euphoria” của Jungkook (thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm nhạc Hàn Quốc – BTS). Và hình ảnh Jungkook biểu diễn “Euphoria” trên sân khấu tại sân vận động Wembley đã để lại trong em nhiều ấn tượng khó phai mờ. Đó là một màn biểu diễn rất tuyệt vời và xúc động của một chàng ca sĩ trẻ tuổi giàu đam mê, nhiệt huyết, muốn cháy hết mình trên sân khấu và đem tới cho fan hâm mộ những giây phút thoải mái nhất khi tham gia concert của nhóm. Em thực sự thích màn biểu diễn đó.

Khi ánh đèn sân khấu được thắp lên, tiếng hò reo của fan hâm mộ vang thật lớn trong sân vận động rộng mênh mông, Jungkook tự tin bước ra sân khấu cùng với dàn vũ công đằng sau. “You’re the cause of my euphoria” – câu hát Jungkook cất lên bằng một chất giọng rất thanh, rất mảnh nhưng lại cao vút và đầy nội lực. Giọng hát không cần quá nhiều về kỹ thuật thanh nhạc nhưng lạ tràn đầy cảm xúc động tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim người hàng nghìn người hâm mộ trong sân vận động. Đi kèm theo hát, mà biểu diễn còn có vũ đạo. Những bước nhảy, xoay người, tay và chân của Jungkook đều kết hợp với nhau vô cùng nhịp nhàng và bắt mắt. Vũ đạo vừa ôn vừa nhu, có chút mạnh mẽ khỏe khoắn nhưng đồng thời cũng rất nhẹ nhàng và uyển chuyển. Đặc biệt, tới đoạn cao trào, Jungkookie với thiết bị dây đai vô cùng chắc chắn đã bay lên không trung bởi cậu ấy muốn được nhìn thấy nhiều fan hâm mộ hơn trong sân vận động rộng lớn này, muốn gần ARMY hơn (tên fandom của BTS). Jungkook vừa hát vừa bay trên không trung vừa hát như một chú chim đang tự do sải cánh và cất tiếng hát ngọt ngào trên bầu trời xanh thẳm. Jungkook mang âm nhạc và tiếng nói của mình tới nhiều người trên khắp thế giới hơn. Và ngay cả khi vừa bay vừa hát thì giọng của Jungkook vẫn rất vững và đúng nhịp.

Em xem hết màn biểu diễn mà phải vừa nín thở vừa xem. Màn biểu diễn của Jungkook kết thúc nhưng vẫn để lại trong em những dư âm dư ba tuyệt vời. Một màn biểu diễn xuất sắc!

Trường em được trồng rất nhiều cây,có cây bóng mát có cây ăn quả thậm chí của có để làm cảnh nữa.Nhưng có lẽ cây bàng già đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất trong những năm học tại mái trường thân yêu này.

Cây bàng này đã được các bậc phụ huynh và nhà trường chăm sóc nuôi trồng thì mới có ngày hôm nay.Khi em bước vào lớp 1 đã có cây bàng này và đến giờ cũng vậy nó vẫn rất tươi tốt và cao lớn .Cây bàng được trồng gần sân chơi bóng, có lẽ nhà trường đã tạo điều kiện để cho học sinh có một không gian thoải mái nhất khi giải lao.Cây to ơi là to.Những chiếc rễ như những con rắn khổng lồ đâm sâu xuống mặt đất để hút chất dinh dưỡng.Gốc cây phình ra,thân cây to đến nỗi ba bốn đứa chúng em ôm không xuể.Từ thân tản ra các cành to chắc,từ đó những chiếc lá bắt đầu xuất hiện,lá xanh thẫm nổi rõ các đường gân.Mùa xuân,màu lá xanh mơn mởn.Chớm hè màu lá xanh thẫm,sang thu lá ngả vàng,đầu đông,chuyển đỏ nhưng đến cuối đông những chiếc lá đã trở nên yếu ớt khiến thân mình không thể bám chắc trên chiếc cành.Cứ thế lá bàng lại rơi để lại những cành cây trơ trụi.Đến lúc quả có ,những quả bàng lấp ló trong những chiếc lá như đang chơi trốn tìm với em vậy.Hàng ngày cây bàng luôn thu hút sự để ý của các chú chim,chú từ cành này nhảy sang cành khác để bắt những con sâu tinh nghịch đang ẩn mình trong những chiếc lá.Cây bàng như chiếc ô khổng lồ che nắng cho chúng em vui chơi.Trong giờ giải lao em luôn tới chỗ cây bàng ,ngồi ở ghế đá xem các bạn đá bóng...Thật thú vị

Cũng chẳng bao xa nữa em cũng phải rời xa mái trường này hay rời xa cây bàng...Nhưng những kỉ niệm về cây bàng này thì em sẽ không bao giờ quên...

13 tháng 3 2020

Trong sân trường em có trồng rất nhiều loại cây. Trong đó em thích nhất là cây bàng ở gần cửa lớp.

Cây bàng đã lớn lắm rồi, nhìn từ xa giống như một chiếc dù khổng lồ. Gốc cây bàng bằng một vòng tay em ôm không xuể. Rễ cây to nhô lên khỏi mặt đất như những con rắn hổ mang và có những rễ cắm sâu vào lòng đất để hút chất bổ nuôi cây và giúp cho cây đứng vững. Thân cây thẳng như cái cột đình, vỏ cây màu nâu xám có nhiều vết sẹo. Cây bàng đặc biệt hơn những cây khác và chia thành nhiều tầng che mát cả một vùng đất rộng lớn, càng lên cao màu xanh của tán lá càng nhạt dần. Lá bàng hình bầu dục có màu xanh và che kín không cho ánh nắng xuyên qua sân trường. Mùa thu lá bàng chuyển từ màu xanh sang màu đỏ, mỗi khi có gió thổi nhẹ những chiếc lá đỏ lìa cành để lại những cành khẳng khiu trụi lá trông rất tội nghiệp. Đông qua xuân đến cây bàng lại đâm chồi nảy lộc xuất hiện những chiếc lá non màu nõn chuối tràn đầy sức sống. Hoa bàng màu trắng ngà kết thành từng chuỗi. Ẩn mình sau kẽ lá là những quả bàng màu xanh lục hình tròn và dẹp hai đầu. Khi già trái bàng chuyển sang màu vàng lúc ăn có vị chát. Chúng em thường quây quần bên gốc cây bàng để chơi. Trên cây những chú chim hót líu lo như vui đùa với các em. Mỗi khi trực nhật em còn tưới nước cho cây tươi tốt.

Em rất quý cây bàng vì cây cho chúng em bóng mát để vui chơi mà còn tô điểm vẻ đẹp cho trường em. Những trưa hè êm ả được ngắm hoa bàng rơi thật thích thú biết bao.

Lan là một người bạn thân của tôi. Tôi và Lan quen nhau cũng được mười một năm rồi, hai đứa thân như "thanh mai trúc mã".Lan là người duy nhất có thể lắng nghe tâm sự của tôi và thông cảm, hiểu cho tôi. Tôi và Lan đã từng là một cặp bạn thân như thế, mãi đến một ngày do hiểu nhầm tôi đã cắt đứt quan hệ bạn bè với Lan. Hai đứa cứ làm thinh vì nghĩ đối phương có lỗi. Mãi đến hôm qua, tình cơ biết Lan sắp chuyển nhà tôi mới có dịp xin lỗi bạn ấy, nhưng đã quá muộn rồi,...Tôi sẽ không bao giờ quên được Lan, một người bạn tốt bụng có đôi mắt sáng như ngọc, mũi cao, trán rộng, đôi môi chúm chím nở hình vòng cung trông rất xinh, hai má bầu bĩnh và mịn màng như má em bé.

14 tháng 3 2019

Tôi có một người bn.Người bn ấy rất xinh đẹp,dễ thương!Vừa xinh đẹp,dễ thương,bn ấy còn rất chăm ngoan.Bn ấy tên là bạn Quỳnh Như.Quỳnh Như học rất giỏi và rất chăm học.Bn ấy luôn đứng đầu lp về học tập,Tuy vậy,bn ấy ko bao giờ kiêu căng với ai,mà ngược lại,bạn rất khiêm tốn,đc nhiều người trong lớp yêu quý.Ngoài hc giỏi,bạn ấy còn rất ngoan ngoãn , lễ phép vs thầy cô,ba mẹ,hòa nhã vs bn bè.Ai cũng yêu quý bạn ấy!

31 tháng 12 2018

Cậu nhóc 11 tuổi nào cũng từng tưởng tượng ra dáng vẻ của bản thân khi 18 tuổi, một sự tưởng tượng không mang chút áp lực, đẹp đẽ đến không gì sánh bằng. Nhìn xa hơn ra về sau, đó là việc trưởng thành một cách chậm rãi và bình thản. Vậy nhưng có những mảnh đời của những cậu bé khác lại được ấn phím định trước, ví dụ như Vương Tuấn Khải.

Thuở 11 tuổi, lúc còn làm thực tập sinh, dù rằng Vương Tuấn Khải cũng có “ước mơ làm ngôi sao”, nhưng chẳng hề nghĩ đến việc mình của tuổi 18 sẽ mang dáng vẻ ra sao. Từ bé em ấy đã có ý niệm rằng “Việc gì đến thì mình sẽ làm việc đó. Đời người bảy nổi ba chìm và mang quá nhiều điều ngoài ý muốn, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Bởi vì quyết định của thuở 11 tuổi ấy, cậu thiếu niên đó đã được đẩy lên trung tâm sân khấu, nhận được sự quan tâm và vai trò vượt quá lứa tuổi của mình.

Học sinh, nghệ sĩ, cậu nhóc, người lớn…. những vai trò này lần lượt song hành, dính dáng xung quanh thân phận Vương Tuấn Khải: Một sinh viên đại học thi đỗ học viện điện ảnh Bắc Kinh đúng chuẩn, một thần tượng với lí lịch không chút khuyết điểm, một cậu bé xuất thân từ một gia đình bình dân ở Trùng Khánh.

Sắp bước sang tuổi 18, nghĩ về quá khứ, Vương Tuấn Khải muốn nói với bản thân mình của tuổi 11 rằng “Em phải kiên cường bước tiếp! Phải kiên cường bước tiếp nhé, sẽ có kết quả mà mọi người không lường trước được, thực sự không lường trước được!”

Tháng 7, tại một căn phòng làm việc trong khu Triều Dương, Bắc Kinh, Vương Tuấn Khải sử dụng phương tiện giao thông khá đặc biệt để đến gặp phóng viên của báo Thanh niên Trung Quốc, đó chính là xe đạp. Em ấy và cả người quản lí đều đeo khẩu trang che kín quá nửa gương mặt, cùng nhau đạp xe qua tầng hầm để xe của khu mua bán, đi cầu thang máy rồi vào phòng làm việc. Cậu thiếu niên ra khỏi cửa chẳng dễ dàng gì, dù có nóng hơn nữa thì cũng phải bọc cả người lại, tránh khỏi việc bị fan hâm mộ nhận ra, sẽ khiến giao thông của thủ đô gặp áp lực hơn nữa.

Áo Tshirt trắng, quần đen, mũ lưỡi trai, gương mặt không make up, một chàng trai sạch sẽ ngăn nắp ngồi trước mặt, giống như một học sinh vừa kết thúc kì thi đại học bị thầy giáo gọi lại trò chuyện. Nhưng cậu ấy là Vương Tuấn Khải.

Cuối năm ngoái, Vương Tuấn Khải nói với phóng viên của báo Thanh niên Trung Quốc rằng “Sách gối đầu của em ấy là cuốn 53 (5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng)”  – một cuốn sách là tiếng nói chung của các học sinh lớp 12. Lần này hỏi lại em ấy, câu trả lời là cuốn “Lo lắng về thân phận” của tác giả người anh Alain de Botton.

Cuối năm ngoái, Vương Tuấn Khải nói với phóng viên của báo Thanh niên Trung Quốc rằng “Sách gối đầu của em ấy là cuốn 53 (5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng)”  – một cuốn sách là tiếng nói chung của các học sinh lớp 12. Lần này hỏi lại em ấy, câu trả lời là cuốn “Lo lắng về thân phận” của tác giả người anh Alain de Botton.

Học sinh, nghệ sĩ, cậu nhóc, người lớn…. những vai trò này lần lượt song hành, dính dáng xung quanh thân phận Vương Tuấn Khải: Một sinh viên đại học thi đỗ học viện điện ảnh Bắc Kinh đúng chuẩn, một thần tượng với lí lịch không chút khuyết điểm, một cậu bé xuất thân từ một gia đình bình dân ở Trùng Khánh, chàng trai Vương Tuấn Khải sắp 18 tuổi, cậu bé hát Sổ tay rèn luyện tuổi thanh xuân trưởng thành rồi.

31 tháng 12 2018

HuHu hay tóa ....cảm động ghê..................CHO MÌNH HỎI CHÉP Ở ĐÂU ZVẬY???

5 tháng 4 2021

Nhưng thần tượng của mình ko phải thần tượng của bạn

5 tháng 4 2021

cúc tịnh y, bt ko mik tả cho

22 tháng 10 2021

lộn lớp 5 nha

4 tháng 4 2016

Mk chắc là bài đội tuyển đúng ko ??? sách giáo khoa ngữ văn 6 dở ra mà chép mấy ý tả cảnh của nhà văn còn 1 nửa bn tự nghĩ nhé !!! ( như mở bài , thân bài ).  bài đó mk làm dc nhưng nó dài quá nên ko muốn chép cho bạn.

20 tháng 3 2018

luoi vay , mk cung muon bt

4 tháng 4 2018

Hình ảnh rừng cọ đã in sâu vào kí ức tuổi thơ tôi như thế. Nghĩ về quê hương, khi nào trong tôi cũng hiện lên hình ảnh những tán lá cọ xanh rờn – những mặt trời xanh yêu dấu của tôi.

"Trên rừng xanh có muôn ngàn cây lá, con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca... Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi....", nếu có dịp gặp tác giả của bài hát rất hay ấy, tôi sẽ nói với bác rằng riêng với người dân Phú Thọ, chúng tôi có đến hơn một mặt trời: mặt trời hồng rực rỡ,nằm trên bầu trời xa và trăm ngàn mặt trời xanh tươi mát nằm trên những đồi cọ mướt màu.

Rừng cọ quê tôi đã có từ lâu lắm. Ông nội kể rằng nó có từ trước khi ông ra đời. Vậy nên, lúc lớn lên, tôi đã thấy rừng cọ bạt ngàn như vậy. Mỗi sớm mai thức dậy, chạy ào lên rừng cọ, trèo lên một cái cây thật cao mà nhìn chỉ thấy lớp lớp, từng lớp cọ trập trùng nhấp nhô nối nhau chạy đến tít tắp chân trời. Trăm ngàn lá cọ xòe tròn với rất nhiều tia lá giống hệt mặt trời. Tôi thích thú liên tưởng đến hình ảnh bao mặt trời xanh đang tỏa sáng chốn đất Tổ Hùng Vương của mình.

Nhưng phải đến rừng cọ vào một buổi trưa hè mới thấy hết cái đẹp đẽ, rực rỡ của nó. Bước vào rừng cọ ta dễ có cảm giác bước vào một ngôi nhà mái bằng rộng thênh thang: mặt đất cỏ mọc xanh rì êm mát, giống như một lớp thảm vậy; phía trên, lá cọ xếp khít nhau lá cây nọ nối lá cây kia như tạo thành một mái nhà khổng lồ. Lũ trẻ chúng tội thường chơi trò đuổi bắt ở đó. Cứ lách mình qua những thân cây mà chạy zic zăc, cứ nép mình vào những thân cây mà núp thi khó bị phát hiện lắm bởi thân cọ lâu năm đã rất to, lại được bao bọc bởi nhiều lớp bẹ lá khô dày cứng. Khi thấm mệt rồi, thả mình nằm dài trên thảm cỏ dưới những tán cọ rợp bóng mà nhìn lên trời thật thú vị! Ánh sáng được lọc qua những tán lá trở thành một thứ sắc xanh tựa ngọc bích. Chính lúc ấy, chiếc lá cọ như đang tỏa ra loại ánh sáng xanh trong để làm say lòng người. Chao ôi! Mặt trời xanh cùa quê tôi đó!

Ngày nắng đã vậy, trong ngàỵ mưa, hình ảnh lá cọ trở thành niềm an ủi của chúng tôi những lúc buồn thiu vì ẩm ướt. Đang chơi vui vẻ, chợt ào ào gió đến, lá cọ tán rộng nên bị gió quật lên đập xuống dữ dội. Ngồi núp dưới gốc cây mà nghe cái âm thanh mưa trút xuống lá đứa nào cũng sợ. Lá cọ khá cứng mà mưa rừng lại mạnh nên tiếng mưa đập xuống lá tạo thành thứ âm thanh rất đanh. Ngước lên vòm cây, nhìn những chiếc lá xoe tròn nghĩ đến hình ảnh mặt trời, lòng đứa nào cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Hình ảnh rừng cọ đã in sâu vào kí ức tuổi thơ tôi như thế. Nghĩ về quê hương, khi nào trong tôi cũng hiện lên hình ảnh những tán lá cọ xanh rờn – những mặt trời xanh yêu dấu của tôi.

4 tháng 4 2018

“Trên rừng xanh có muôn ngàn cây lá, con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca… Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi….”, nếu có dịp gặp tác giả của bài hát rất hay ấy, tôi sẽ nói với bác rằng riêng với người dân Phú Thọ, chúng tôi có đến hơn một mặt trời: mặt trời hồng rực rỡ,nằm trên bầu trời xa và trăm ngàn mặt trời xanh tươi mát nằm trên những đồi cọ mướt màu.

Rừng cọ quê tôi đã có từ lâu lắm. Ông nội kể rằng nó có từ trước khi ông ra đời. Vậy nên, lúc lớn lên, tôi đã thấy rừng cọ bạt ngàn như vậy. Mỗi sớm mai thức dậy, chạy ào lên rừng cọ, trèo lên một cái cây thật cao mà nhìn chỉ thấy lớp lớp, từng lớp cọ trập trùng nhấp nhô nối nhau chạy đến tít tắp chân trời. Trăm ngàn lá cọ xòe tròn với rất nhiều tia lá giống hệt mặt trời. Tôi thích thú liên tưởng đến hình ảnh bao mặt trời xanh đang tỏa sáng chốn đất Tổ Hùng Vương của mình.

Nhưng phải đến rừng cọ vào một buổi trưa hè mới thấy hết cái đẹp đẽ, rực rỡ của nó. Bước vào rừng cọ ta dễ có cảm giác bước vào một ngôi nhà mái bằng rộng thênh thang: mặt đất cỏ mọc xanh rì êm mát, giống như một lớp thảm vậy; phía trên, lá cọ xếp khít nhau lá cây nọ nối lá cây kia như tạo thành một mái nhà khổng lồ. Lũ trẻ chúng tội thường chơi trò đuổi bắt ở đó. Cứ lách mình qua những thân cây mà chạy zic zăc, cứ nép mình vào những thân cây mà núp thi khó bị phát hiện lắm bởi thân cọ lâu năm đã rất to, lại được bao bọc bởi nhiều lớp bẹ lá khô dày cứng. Khi thấm mệt rồi, thả mình nằm dài trên thảm cỏ dưới những tán cọ rợp bóng mà nhìn lên trời thật thú vị! Ánh sáng được lọc qua những tán lá trở thành một thứ sắc xanh tựa ngọc bích. Chính lúc ấy, chiếc lá cọ như đang tỏa ra loại ánh sáng xanh trong để làm say lòng người. Chao ôi! Mặt trời xanh cùa quê tôi đó!

Ngày nắng đã vậy, trong ngàỵ mưa, hình ảnh lá cọ trở thành niềm an ủi của chúng tôi những lúc buồn thiu vì ẩm ướt. Đang chơi vui vẻ, chợt ào ào gió đến, lá cọ tán rộng nên bị gió quật lên đập xuống dữ dội. Ngồi núp dưới gốc cây mà nghe cái âm thanh mưa trút xuống lá đứa nào cũng sợ. Lá cọ khá cứng mà mưa rừng lại mạnh nên tiếng mưa đập xuống lá tạo thành thứ âm thanh rất đanh. Ngước lên vòm cây, nhìn những chiếc lá xoe tròn nghĩ đến hình ảnh mặt trời, lòng đứa nào cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Hình ảnh rừng cọ đã in sâu vào kí ức tuổi thơ tôi như thế. Nghĩ về quê hương, khi nào trong tôi cũng hiện lên hình ảnh những tán lá cọ xanh rờn – những mặt trời xanh yêu dấu của tôi.