K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

PHẦN 1 : TIẾNG CHIM LỢN

– Từ xa xưa , chim lợn được biết đến là loài chim mang lại điều xui xẻo cho gia chủ mỗi khi nó cất tiếng kêu tại nhà ai đó , người ta cho rằng chim lợn là sứ giả cõi âm , mỗi khi nó kêu thì chắc chắn có người chết . Cái suy nghĩ ấy ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người, đặc biệt tại các vùng nông thôn .

Quê tôi là một vùng đồng bằng Bắc Bộ , nơi tôi sinh ra và lớn lên là một cái thôn nhỏ được bao quanh bởi rừng già và sông suối , cuộc sống của bà con chủ yếu là canh tác nông nghiệp , tuy có phần nghèo khó nhưng cuộc sống nhìn chung là êm đềm và thanh bình lắm . Thôn tôi có tên là thôn Đầm , vì giữa thôn có cái đầm to lắm , chả biết nó có từ bao giờ , các cụ kể lại thì nó đã có từ khi các cụ còn nhỏ , chiến tranh bị bom đạn cày xới , không ít lần bom rơi xuống cái đầm ấy , nổ tung toé , cứ mỗi lần như thế cái đầm lại to hơn , nước lúc nào cũng đầy nhưng đặc biệt nó lại không trong mà đen sẫm một màu nhưng lại không có mùi hôi .

📷

Trưởng thôn , bác Thành , bác ấy năm nay đã ngoài 60 , bác ở một mình trong căn nhà giữa xóm , gần cái đầm nước lớn , vợ bác mất sớm , các con bác đứa lớn đi làm ở Hà Nội , đứa nhỏ mới lấy chồng tận mạn Lai Châu , không hay về nhà , bác cứ lủi thủi một mình như vậy cũng đã lâu lắm rồi . Chuyện kể ra thì cũng chẳng có gì nếu như không xảy ra cái sự lạ ngày hôm đó .
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm đó , khi mọi người còn chưa thức , bác Thành đang ngủ thì có tiếng đập cửa ình ình kèm tiếng người gọi thất thanh

– Bác Thành ơi , dậy …dậy mau đi mà xem kìa , chết người rồi , nhanh … Nhanh bác ơi !

Bác Thành vội vàng ra mở cửa , hỏi gấp
– Có chuyện gì thế , mới sáng sớm mà ầm ĩ thế cô Hoa , ai chết ? Chết ở đâu ? Sao lại chết ?
Cô Hoa lắp bắp
– Thằng Hoan , thằng Hoan chết rồi bác ạ , người ta vừa đưa về , mọi người đang ở nhà nó đông lắm , bác đến nhanh đi bác !

Không tiện hỏi gì thêm , bác Thành vớ lấy cây đèn pin mà cùng cô Hoa đi thẳng đến nhà Hoan , nhà Hoan ở cuối xóm , lúc đến đã thấy mọi người tụ tập đông lắm , người ra kẻ vào phụ giúp , cũng có kẻ đứng chỉ trỏ to nhỏ nói chuyện . Thấy bác đến mọi người bảo nhau tránh ra để bác đi vào , vào đến cửa thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt khiến bác bàng hoàng .
Trong nhà , giữa cái chiếu trải ở giữa nhà là thằng Hoan , à không , nói đúng hơn là những gì còn lại của thằng Hoan được đặt ở giữa cái chiếu trải giữa nhà . Cảnh tượng ấy hãi hùng đến mức giờ kể lại bác Thành vẫn thấy sợ . Cái thân xác nó gần như bị xẻ làm đôi , trái tim bị móc ra bị cái gì đó ăn mất, hai con ngươi lòi ra bên ngoài hốc mắt , ruột gan phèo phổi lòi cả ra , trương phình lên , bốc mùi tanh hôi , cái miệng bị xé rách đến mang tai , nhìn kinh dị lắm , vài người yếu bóng vía thì ôm miệng nôn thốc nôn tháo , có người thì ngất tại chỗ , bố mẹ thằng Hoan đang khóc ngất lên ngất xuống khi thấy con mình như thế . Vợ thằng Hoan thì ngất ngay khi thấy thân xác của chồng , đứa con gái mới 6 tuổi thì khóc nấc lên gọi bố . Nhìn cảnh tượng ấy ai cũng mủi lòng xót thương , có người không cầm được mà khóc to lên .
Nói về gia đình thằng Hoan , là một gia đình thuần nông , Hoan là anh cả , ở với bố mẹ già và vợ con , Hoan mới xin được làm bảo vệ ở một công ty trên thị trấn , hay đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho gia đình . Lúc tối anh gọi về báo cho vợ là hôm nay anh trực đêm nên gần sáng mới về , bảo vợ con ngủ trước .
Cô vợ cho con ngủ xong nhưng không tài nào ngủ được , lòng nóng như lửa đốt , tâm trạng tự nhiên bất an lo lắng , bồn chồn khó chịu , cô cảm thấy sợ hãi vì lần gần nhất cô có cảm giác này là lần bố cô bị tai nạn bất ngờ mà qua đời . Ruột gan nóng bừng cô bước xuống giường , đến bên bàn thờ gia tiên thắp nén nhang cầu xin gia tiên phù hộ , cô chưa kịp đốt nhang thì bố chồng lên tiếng
– Sao giờ con còn chưa ngủ ? Con đang định làm gì thế ?
Cô đáp :
– Bố chưa ngủ ạ ? Con thấy ruột gan nóng bừng không tài nào ngủ được nên ra đây định thắp nhang xin gia tiên phù hộ .
Ông Hoàn , bố anh Hoan lại nói
– Bố với mẹ con cũng thế , cảm thấy bất an quá , không biết có chuyện gì xảy ra không . Bố cũng đang định thắp nhang xin gia tiên phù hộ đây , thôi con đưa đây bố thắp cho.
Cô vợ đứng lùi lại cho bố chồng đốt nhang , lạ thay nén nhang vừa cắm xuống thì bùng cháy dữ dội , trong nhà , con bé con hết toáng lên gọi bố . Chị vợ chạy vào dỗ con , con bé nước mắt lăn dài nói mơ thấy bố máu me đầy mình đứng ở cửa sổ thò tay vào định ôm nó , nó sợ quá hét toáng lên thì mẹ chạy vào .
Chưa hết , ngoài cây nhãn , tiếng con chim lợn kêu to , rõ ràng từng tiếng trong cái không gian đặc quánh làm cho con người ta khó thở lại càng thêm căng thẳng . Ông Hoàn giục con đi ngủ và trấn an rằng không có chuyện gì đâu .
Cả nhà vừa tắt đèn được một lúc thì có người gọi cửa
– Bác Hoàn , chị Thoan ơi , anh Hoan … Anh Hoan chết rồi !

Câu nói ấy khiến cả nhà sửng sốt , chưa kịp định thần thì người ta khiêng anh Hoan vào đến cổng , ánh đèn vừa được bật sáng lên thì chị Thoan ngất ngay tại chỗ khi thấy cảnh tượng hãi hùng kinh khiếp ấy , con bé con cũng chạy theo ra ngoài nhìn thấy bố nó tái mặt rồi khóc ré lên . Mọi người cũng kéo đến , người thì phụ giúp ma chay , người đi gọi bác trưởng thôn . Mọi chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết .

Bác Thành vẫn đứng đờ người như chưa tin vào mắt mình , bác đứng im Như pho tượng chả thốt lên được từ nào , tiếng khóc rấm rức vẫn vang lên não nề thê lương và ảm đạm . Khi mọi người còn chưa kịp qua cơn sang chấn thì trên cây nhãn , tiếng con chim lợn lại vang lên ghê rợn , có người cầm đá ném thì nó vỗ cánh bay đi , lúc nó bay qua liếc ánh mắt nhìn mọi người mà ai cũng nổi hết da gà .
Từ trong góc nhà , không biết từ đâu xuất hiện một con mèo đen to lắm , đang từ từ tiến ra chỗ xác anh Hoan .
Bác Thành lúc ấy mới bừng tỉnh hét lớn
– Chặn con mèo đen ấy lại , không được để nó nhảy qua cái xác !
Nhưng đã muộn , con mèo lấy đà phóng vụt qua xác anh Hoan , lúc này như có một ma lực thu hút , thân xác anh Hoan với lòng mề phèo phổi còn lòng thòng nhỏ máu tong tỏng dần dần đứng dậy một cách khó khăn và kinh dị trước con mắt hốt hoảng của tất cả mọi người

Còn tiếp ……

0
Mỹ nhân cười và Tự tử cười“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình...
Đọc tiếp

Mỹ nhân cười và Tự tử cười

“Tôi chỉ muốn một tình yêu thật sự, anh biết không?” Tình yêu ư, tình yêu theo tôi là chỉ xuất hiện giữa người với người chứ đâu ai có thể yêu ma, quỷ quái? , giờ tôi chỉ còn biết nhìn và im lặng, mà cũng đúng thôi nó gì đây cơ chứ?…

“Zắc, zắc…” Vẫn cái tiếng như xương vỡ nho nhỏ vang lên trong thân thể “cô dâu”, nhưng cái áp lực vô hình không biết tới từ đâu vẫn đè nặng lên trái tim mọi người, mọi người như những bức tượng và như không thể di chuyển, ” zắc, zắc…” Nó là cái quái gì nhỉ, trong cơ thể cô ta rốt cục là cái thứ gì đang hoạt động? Tôi đang tưởng tượng như sắp có ” con gì” đó sẽ bay ra ngoài và nuốt chửng lấy tôi, ngày càng sợ tôi chỉ ước mình có thể chạy, chạy thật xa, chạy khỏi nơi quỷ quái này, nhưng ước mơ chỉ là ước mơ thôi thực tế thì tôi không thể làm gì hết ngoài nhìn đứng ” trơ trơ” mọi thứ diễn ra, cái cảm giác vô dụng như xé nát cõi lòng tôi, rốt cuộc thứ quái quỷ gì đang diễn ra đây?

” xì, xì, xì….” Cả người cô dâu như phun ra những đợt khí, những đợt khí này thành tia bay ra ngoài cô dâu, tiếng theo khung cảng trong Miếu hiện lên một bóng đen, một bóng đen hiện dõ là một vị tướng quân mặc áo giáp vàng, nhưng ngoài cái áo giáp và mũ khôi màu vàng ra thì trên khuôn mặt chỉ là những dòng khí đen sì,một khuôn mặt người hiện ra, một đôi mắt mầu tím hiện dõ và lập loè sáng tối hiện lên. Một khung cảnh ma mị tới dợn người, vị tướng quân mặc áo giáp vàng kia đứng đó mà làm cho tất cả mọi người ai cũng hoảng sợ, đôi mắt tím cứ chập chờn sáng tối nhìn chằm chằm vào 3 người, trên cái khuôn mặt là cái khí màu đen sì tạo thành kia không hề mang chút tình cảm nào, nhưng nó chợt biến mất và hiện ngay đằng sau cô Nga, cô Nga chỉ kịp hét lên một tiếng:” Á”.

Cụ Thiên thấy thế biết là chuyện chẳng lành, Cụ cắn đầu lưỡi cho máu phun ra, cơn đau làm cụ tỉnh táo lại, cụ hét lên:” Ma quỷ có đường của ma quỷ, cớ sao lại muốn tranh đường của “Người”? ” cụ vừa hét vừa ném cái Kỳ lân ấn về phía Yêu Tinh, kỳ lân ấn vừa rơi đúng chân con Yêu Tinh thì phát tiếng nổ “đoành” trầm đục, đẩy con Yêu tinh ra xa, cụ kéo lấy bố tôi và tôi định chạy ra cửa thì cả 3 người chúng tôi hoảng sợ, từ cái bậc thềm của Miếu ” mọc” lên một thứ gì đó, cứ từ từ nhô lên, cho tới khi nhô hẳn lên là một cái đầu người, đen sì, không tai, không tóc, cái đầu đen sì và trọc lóc, đôi mắt phát ra màu trắng sáng như màu xương người đang nhìn chúng tôi, cái đầu người cứ nhìn chằm chằm vào cả 3 người, cụ Thiên thấy thế biến sắc lắm, cụ dật mình hét lên:” Quỷ Vương” đúng như cái tên gọi của cái đầu người kia nó chỉ cần nhìn thôi đã làm cho người ta lạnh hết cả người rồi, cả 3 người chúng tôi như đang đứng dưới tiết trời âm 10 độ vậy, bất chợt tiếng hét của cô Nga vang lên mọi người nhìn ra thì thấy cô máu mũi, mồm chảy xuống đỏ,ướt cả tà áo trắng, toàn bộ lũ ma rừng giờ chỉ còn lại là những bãi máu với thân thể không chọn vẹn, ngay cả con quỷ núi cũng chảy máu xanh nè, con báo thành tinh thì nằm vật ra đất không dõ sống chết, trong lúc ai cũng hoảng, cô Nga làm một động tác khiến cụ Thiên hét lên:” Không…” 2 tay cô Nga khép lại như lễ phật, cô Quỳ xuống hướng xuống dòng sông kia đọc lẩm nhẩm cái gì đó xong máu mắt chảy ra, Cụ Thiên thấy thế hét lên:” Sư muội…” Nhưng cụ có kêu tới cháy cổ thì thân thể cô Nga cũng đổ ập xuống đất, ai cũng hoảng hốt, thì ngay lúc đó dưới sông hiện lên một cái vòi rồng rất lớn, nó xoáy ngay giữa sông, làm gió nổi lên và nước sông bắn tung toé hết, sau vài phút ngắn ngủi cả khúc sông bị hơi nước không biết từ đâu bay tới làm cả khúc sông và cái miếu chìm vào xương mù, sau đó một tiếng nổ “đoàng” như quả pháo cối nổ, tiếng vang chấm dứt, dưới lòng sông hiện lên 2 con rùa to như cái thúng, một con màu trắng mai vàng, con kia mai trắng mình vàng, chúng nó hiện lên thì liền bơi theo 2 hướng khác nhau, một hướng về đầu nguồn, một hướng về cuối sông, bố tôi dun dun nói: “Hà Bá” tôi cũng hốt hoảng vì cái cảnh kỳ dị trên nhưng không đợi chúng tôi kịp suy nghĩ xem chuyện gì sắp xảy ra thì từ dưới sông tôm, cua, cá, rắn, ba ba…

Theo dòng nước dâng lên mà bọn nó bơi tới gần miếu, cả ngôi miếu giờ chỉ toàn một màu trắng xoá do nước bắt đầu dâng lên chỉ sau vài phút cả ngôi miếu như một hoang đảo xung quang toàn nước là nước, nước mênh mông khắp nơi, tôm cá, cua, ốc cứ vậy mà bơi xung quang miếu, chả hiểu sao ngôi miếu như sắp sập vậy dung lên nhè nhẹ, như là 1 trận động đất vậy, bụi và mạng nhện bắt đầu rơi lung tung, chúng tôi chợt tỉnh lại thì thấy cái đầu người thụt xuống đất, cái áp lực cũng tự nhiên biến mất, 3 người không ai bảo ai chạy, nhưng vừa chạy ra tới cửa miếu thì dật mình, nơi đây toàn nước là nước, 3 người chung tôi chạy ra chỗ cô Nga xem cô thế nào đã ngất đi nhưng may thay còn thở, nhưng không hiểu sao mặt cụ Thiên vẫn toát ra vẻ lo lắng thật sự, đứng bì bõm trong nước vì giờ này nước đã ngập tới đùi, cô Nga thì được con quỷ núi ” bế” còn con báo thành tinh chắc chết rồi, nhưng chưa kịp hồi lại tinh thần, tiếng chim lợ kêu “eng éc, eng éc” vang lên, tôi nhìn bầu trời mà hốt hoảng vì lũ chim nhiều tới nỗi như có thể che kín cả bầu trời, chúng bay tới đâu thì xương mù tan tới đó, sau chúng nó đậu lên cây đa sau miếu kêu từng tiếng eng éc điếc tai không chịu được, lũ cá dưới sông như gặp được kẻ thù chúng cứ búng nước lên trời như thách thức, trong Miếu hiện ra từng đám lố nhố ” ma da người”, ” tà linh”, và 2 cô em vợ:” ma lỗ” đang đứng nhìn chúng tôi, nước vẫn dâng lên nhưng không hiểu sao không lên được tới miếu, sau miếu là cây đa cổ thụ chỉ là nhìn cái cảnh dưới gốc cây từng đám ” người” gồm:”quỷ đói”, “quỷ lùn”, ” quỷ linh nhi”, “oán hồn”…

Lổm nhổm cả đám đứng đó nhìn chúng tôi với ánh mắt thương hại thêm cái khuôn mặt chúng cười tới tận mang tai, mắt như sắp nồi ra, nhìn tới ghê người…

Bỗng từ trong Miếu một tiếng cười Lành lạnh vang lên, cô dâu đi tới nhè nhẹ bỏ cái khăn trên đầu, hiện dõ là một mỹ nhân đẹp như thiên tiên trên trời mà lần này không phải ảo giác mà là thật, cụ Thiên nói nhỏ:” Nó đã thành đạo rồi”. Xem ra việc lấy chồng chính là vì cái này, xem ra nó lấy chồng cũng như bao người phụ nữ khác đều xem sắc đẹp là tất cả, tôi lại nhớ tới câu nói của các cụ, phụ nữ đẹp đều là “Yêu Tinh” câu nói bao đời mà vẫn đúng. :(((

Cô dâu giờ này phong thái nhẹ nhành, thoát tục đưa mắt nhìn về phía tôi và đưa tay phải lên miệng cười: ” hi hi” có lẽ thằng đàn ông nào mà gặp phải cảnh này mà thú tính không nổi lên thì nó không phải đàn ông chỉ tiếc là khi nghĩ ” Mỹ nhân” này là một con yêu tinh tu luyện gần 400 trăm năm thì có lẽ có cho thêm mười lá gan cũng trả dám làm gì. Khổ nỗi lũ yêu ma đằng sau cô ta vừa nghe thấy tiếng cười như chuông bạc deo kia thì hưng phấn như được uống thuốc thích, chúng gào thét, hét lớn, khóc cười vang lên như xé tan cả vùng trời, chúng đang gào thét thì dưới sông xuất hiện những dải sương mù đen trên sông, như bóng đêm bao lấy dòng sông. ” Tích tịch, tình tang, tình tang, tình tang…” Tiếng nhạc ở trong đám sương mù đen kia phát ra, càng nghe càng có cảm giác vui vẻ và hi vọng, cụ Thiên thấy thế nói gắt với bố em và em:” Bịt tai lại” bọn em không hiểu nhưng làm theo, kỳ lạ thay lũ yêu ma đằng sau “mỹ nhân” kia giờ dại da chúng từ từ kép nhẹ hờ đôi mắt lại, mắt lim dim, cả người chúng như đờ ra nhưng trên mặt vẫn hiện lên sự hạnh phúc, nhìn tới đây thì ai cũng biết chúng đã bị thôi miên rồi, trong chốc lát, một cái quan tài hình chữ nhật trôi tới, nó nhìn rất mộc mạc, không có hoa văn hay trang chia gì hết, cứ như người ta cắt một cây gỗ ra và đẽo thành hình chữ nhật vậy, chỉ là giờ nó trông giống một chiếc thuyền độc mộc hơn vì nó đang trôi trên sông như một chiếc thuyền vậy, chỉ là tí nữa cả bố tôi và tôi suýt chút nữa hét lớn lên vì mẹ ơi, trên cái thuyền đó là một con cá “trê” nhưng lại to như một đứa bé 10 tuổi, hơn nữa còn có tóc dài qua vai lên biết đây là “phái nữ” trên người mặc quần áo vải màu vàng như người ta mặc vào người chết lúc đem chôn vậy,tay đang cầm chiếc đàn “thất tuyệt cầm” mà gảy nhìn mà ớn lạnh hét lên, tôi vì quá sợ mà hét lên một tiếng như xé cả cổ họng:” Aaaaa…” Sau tiếng hét thì tôi cảm giác như mình người mình dun lên bần bật mặt tái xanh, cụ Thiên nói:” Đừng sợ đây là “âm sai” nơi âm giới chuyên đưa hồn người chết trở về cõi u minh” tôi cố lấy lại bình tĩnh nhìn vào con “trê” cái màu trắng kia, nhưng kỳ lạ thay “chiếc thuyền” kia cứ trôi, trôi gần vào cạ miếu nhưng vẫn không dừng lại, con “trê cái” kia nhìn vào con Yêu tinh thì cười lên ” khanh khách” như bắt được vàng, con yêu tinh kia cũng trả kém phần cũng che miệng lại phát ra tiếng hi hi say lòng người.

Tôi đứng nhìn cụ Thiên xem cụ định nói gì thì cụ tự nhiên nhăn mặt lại, cụ dật mình mở to mắt nhìn sang 2 bên trái,phải. Thấy có cái gì đó trong nước từ từ nổi lên, từ dước nước “bùng cháy” lên cao tới hơn 2 mét, có khoảng 4 cột “lửa” từ dưới nước bay lên, trong cái đám lố nhố từ trong “nước và lửa “đi ra kia, cả bố tôi và tôi đều ớ người ra mà không hét lên được, trước mặt chúng tôi là những “người” khổng lồ cao tầm 2 mét to cao vạm vỡ, nhưng đáng sợ nhất là họ không có “da” hay nói đúng hơn là da của họ là những “con mắt”, bạn cứ tưởng cả bộ da trên thân thể của bạn thay thế là “những con mắt” trên thân thể toàn mắt là mắt, nếu người yếu tim thì có thể chết ngay lập tức, bọn nó chỉ có 2 người và như đi trên mặt nước nhìn thì mỏng manh dễ vỡ nhưng nhìn cái bộ da mà toàn “mắt” cái nhắm, cái mở, cái nhấp nháy kia đủ để bất cứ ai ngất rồi, nó quay lại nhìn chúng tôi và cười:” khực, khực, khực…” Xong bước nhanh phía tôi như hân hoan, như vui mừng…

Bố tôi hét lên nhắm mắt lại nhưng đã không kịp, ngay trước mắt tôi là khung cảnh cả làng tôi đưa ma, nhà ai cũng có tiếng đám ma vang lên, một bầu trời đêm nhưng nhà ai đèn cũng sáng, hoá ra trong làng người đã chết quá nửa, khi tôi lại gần những thân nhân của họ nhìn tôi đầy căm ghét, hận thù và khinh rẻ, thằng Dương chạy lại phía tôi và hét lên:” đkm m, tại mày mà cả làng nhà ai cũng chết một hai người, đềh bị lũ ma quỷ kia giết, tại mày, tại mày…” Tiếng trách móc, tiếng chửi bới cao dần, những âm thanh oán hận, la hét vang lên, tiếng chửi bới, tiếng gào thét, tiếng khóc như xé lòng vang lên… Tại tôi sao? Tại tôi sao? Tôi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn họ chửi mắng, giờ phút này, tâm chí tôi như chết lặng, nước mắt không biết từ khi nào lăn xuống, chết hết rồi, chết hết rồi, vì mày mà họ phải chết, vì mày mà tất cả họ phải đau khổ, vì mày, vì mày….

Tôi không biết đứng đó bao lâu, đã khóc bao lâu, đau lòng tới mức nào, tâm can như đau khổ, như tuyệt vọng, như chết lặng. Bỗng tôi “cười mỉm” ánh mắt như chất chứa nỗi đau cũng sự tuyệt vọng vô hạn, rồi từ từ đưa 2 tay lên tự “bóp” cổ mình, trên khuôn mặt vẫn ánh lên sự đau đớn, đôi mắt như tuyệt vọng cùng cực giống như người sắp tự tử, nhưng trên môi vẫn là nụ cười, nụ cười của kẻ sắp chết hay là kẻ đang bóp cổ mình lên thiếu khí và biến dạng? Tôi không trả lời được giờ 2 tay của tôi đã bóp cổ tới lè lưỡi ra ngoài nhưng trên khuôn mặt vẫn cười vui vẻ. Giải thoát, giải thoát rồi?.

0
ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng...
Đọc tiếp

ôi luôn tin vào thế giới của những linh hồn, thế giới bên kia dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hay gặp ma. Một phần có lẽ cái thế giới huyền bí ấy nó có phần đáng sợ đối với tôi. Một phần có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi qua các câu chuyện mà khi còn rất nhỏ bà nội tôi đã kể cho tôi nghe. Nhân vật chính trong các câu chuyện này là bà nội tôi và những người hàng xóm của bà. Nay tôi xin thuật lại một vài câu chuyện. Nếu các bạn không thích thì cũng xin bình luận có văn hóa.

📷

Trước khi bắt đầu kể chuyện, tôi xin tả sơ về khu đất nơi tôi đang sống để các bạn có thể hình dung rõ hơn bối cảnh của chuyện. Nơi tôi sống là một xóm nhỏ ở Thị Trấn Hóc Môn đoạn ở KFC Hóc Môn đi theo đường nhỏ vào ấy (các bạn có thể tìm trên google map). Xóm này đã có từ lâu đời rồi, vào cuối thời Pháp thuộc và chống Mỹ thì nơi đây khá vắng người, chủ yếu là đất vườn trầu. Lúc bấy giờ, cây cối um tùm rậm rạp lắm cho tới lúc tôi còn nhỏ vẫn khá um tùm (hơn 20 năm trước). Bà nội tôi kể rằng thời trẻ bà gặp ma hoặc bị ma ghẹo khá nhiều lần, ngoài ra những người hàng xóm cũng có nhiều lần bị ma giấu hoặc bị ghẹo. Thôi bắt đầu vào chuyện nào. Để tiện cho các bạn theo dõi tôi xin đặt tên các câu chuyện.
Chuyện 1 : Ai lếch trên đường
Bà nội tôi lúc đó là một thiếu nữ độ 14 – 15 tuổi gì đó, gia đình nội lúc này khó khăn nên bà đi phụ người ta liễn trầu kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Thường thì chiều người ta mới trả tiền công nên tới chiều mới có tiền đi đong gạo và mua dầu thấp trong nhà. Hôm đó bà nội đi liễn trầu về thì bà cố (tức mẹ của nội) cũng như thường lệ bảo nội đi ra chợ mua dầu về thắp đèn. Hôm đó trời cũng vừa nhá nhem tối, con đường đi ra chợ vắn vẻ và do cây cối um tùm nên càng làm cho khung cảnh thêm phần u ám. Nội thì trong bụng cũng sợ nên cố đi mau, ra tới đoạn qua khỏi cái ngả ba một tý thì bà bắt đầu nghe có tiếng sột soạt ở phía sau. Lúc đầu bà tưởng tiếng chổi quét nhưng giờ này đâu có ai quét sân, nghe kỹ có vẻ giống tiếng vải bố bị kéo lê trên nền đất hơn nhưng đứt quãng như người ta đang lếch. Nội dừng lại cái thứ tiếng đó cũng im bặc, nhìn quanh lại không thấy ai. Nội tiếp tục đi thì cái thứ tiếng ấy lại vang lên. Nội kể lúc đó bắt đầu sợ rồi cố chạy nhanh để ra tới chợ. Nhưng càng chạy thì cái tiếng sột soạt kia cứ càng gần càng rõ hơn. Chạy chậm thì tiếng sột sọat thưa chạy nhanh thì nó lại dầy hơn, và luôn có cảm giác nó ở sát ngay phía sau. Bà cứ cắm đầu chạy miết cho tới khi ra tới đường lớn chổ bến xe ngựa (nay là cái KFC) thì không còn nghe thấy tiếng sột soạt đó nữa. Nội run lẩy bẩy, may ở gần đó có nhà cặp vợ chồng người Hoa khá cao tuổi thấy nội vừa run vừa thở dốc, mặt lại tái xanh nên họ tới hỏi thăm dẩn vào nhà cho uống nước nóng. Lúc nội hoàn hồn lại thì bà kể mình nghe tiếng người lếch trên đường giờ sợ không dám về nhà. Hai cụ người Hoa thương tình cho ngủ nhờ, sáng hôm sau nội mới dám về nhà.
Chuyện 2 : Cây trúc kỳ lạ
Lúc này bà nội tôi đã sinh được ba và các bác của tôi rồi. Ông nội tôi vừa mất không lâu, nên bà lúc này phải tự đổ bánh bèo rồi gánh đi bán để nuôi 4 đứa con nhỏ vât vả không kể hết. Thường thì đêm lúc 2-3 giờ sáng là phải dậy chuẩn bị giống gánh rồi 4 giờ là quảy hàng ra chợ bán cho mấy người bạn hàng người ta đi chợ lấy mối hàng hóa rồi mang đi bán ở các chợ khác. Đêm hôm đó trời mưa to lại có giông nên sáng hôm sau thì con đường đất nó lầy lội trơn trượt và nhánh cây rớt đầy đường. Nội kể khoảng 4h như thường lệ nội lại gánh hàng ra chợ bán. Do sợ đường trơn nên có thắp thêm cây đèn treo ở đầu gánh để nhìn cho rõ đường (bình thường thì cứ đi không đèn đuốc gì hết tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy). Tới cái khúc cua gần ra ngã 3 qua ánh đèn thì thấy hàng trúc gần đó có mấy cây đổ rạp nằm sát đất chắn ngang đường, nội cứ nghĩ là mấy cây trúc bị gió quật hồi hôm ngã thôi nên cứ bước qua, ai dè lúc nội bước qua mấy cây trúc đó bật dậy hất đổ cái gánh của nội. Gánh hàng đổ hết cây đèn cũng tắt, thế là nội đành quay về chờ trời sáng hơn thì ra nhặt lại cái gánh. Lúc đó nhìn vào bụi trúc chả có cây nào bị gãy đổ gì ráo. Chắc các bạn cũng biết một cái cây trúc khi bị đổ nằm sát mặt đất thì phần thân ở gần gốc thường phải bị tét và chắc chắn không thể bật lên được. Ấy thế mà mấy cây trúc hôm ấy lại bật lên hất đổ được cái gánh hàng thì thật không giải thích được. Nội tôi khi kể lại chuyện này cũng không thể hiểu là tại sao mấy cây trúc lại bật lên được.
Thôi tạm kể 2 chuyện đã nếu các bạn thích thì tôi sẽ kể tiếp mấy mẩu chuyện nữa vào lần sau.

0
Xin chào mọi người, đã lâu rồi mình biết tới truyenmacothat khoảng 2-3 năm và đọc truyện ở đây. Hôm nay mạo muội gửi tới các bạn một vài truyện ma cũng không có gì kinh dị lắm, mong các bạn nhận xét bên dưới để mình rút kinh nghiệm.Mình sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nhỏ ở huyện Hoa Lư tỉnh Ninh Bình.( Chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ , ai có nhu cầu tham quan cảnh đẹp thì về đây...
Đọc tiếp

Xin chào mọi người, đã lâu rồi mình biết tới truyenmacothat khoảng 2-3 năm và đọc truyện ở đây. Hôm nay mạo muội gửi tới các bạn một vài truyện ma cũng không có gì kinh dị lắm, mong các bạn nhận xét bên dưới để mình rút kinh nghiệm.
Mình sinh ra và lớn lên ở mảnh đất nhỏ ở huyện Hoa Lư tỉnh Ninh Bình.( Chắc các bạn cũng biết rồi nhỉ , ai có nhu cầu tham quan cảnh đẹp thì về đây nhé ) từ nhỏ đến giờ mình chỉ được nghe các cụ kể lại truyện ma , mình chỉ nhớ được một vài truyện…Mình vào truyện luôn nhé
*I : Đàn lợn.
Cách đây cũng lâu rồi vào buổi đêm trời mưa khoảng năm 1998-1999 gì đấy , Bác L ( Chị dâu của mẹ mình) đang ngồi may áo thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân chạy lại phía nhà mình . Bác liền hé cửa sổ ra xem ( hé chỉ đủ nhìn ) thì thấy 1 con lợn mẹ và khoảng 8 con lợn con đang chạy, Bác tưởng là lợn nhà ai sổng chuồng nên bác lùa theo đến ngã 3 đường để đến xóm khác thì chả thấy đâu nữa( mà bác bảo nhìn mấy con lợn cứ sáng sáng như kiểu bôi sơn dạ lên ấy . ) Bác cũng biết là gặp thứ gì rồi nên tiểu ra rồi vuốt lên mặt, hớt hải chạy về và từ đó không ai ra ngoài cửa sau 9h tối nữa…….
*II : Cây tre xóm trong .
Ở xã mình thì nổi tiếng truyện ma đều bắt nguồn từ đây.Tầm khoảng năm 03-04 gì đó, Bác T đi nhậu về khoảng 11 – 12h khuya đi tới gần cổng bác thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc để qua mặt ngồi ngay dưới gốc cây tre . Bác nhìn nhầm là mấy đứa trẻ trong xóm nên ra hỏi thăm, Bác vừa hỏi là con nhà ai thì người phụ nữ ấy ngước mặt lên nhìn thì Bác T miêu tả là nhớ sơ qua là mặt trắng bệch không có mắt lưỡi lè ra xuống tận mép cằm.Rồi cười , Bác T sợ quá ngất đi khi tỉnh lại thì đang thấy trong nhà ông Q rồi . Bác nghe mọi người kể lại là vợ bác đi tìm thì thấy Bác T nằm ở giữa đường, rìu bác vào nhà cạo gió cho tỉnh ngủ rồi hỏi làm sao mà ngủ ở giữa đường thế kia . Khi bác T tỉnh dậy , vợ bác hỏi thì giọng Bác T cứ the thé như giọng phụ nữ ” trả nhà cho tao, trả nhà cho tao ” Rồi nhìn mắt không thấy lòng đen đâu. Vợ bác T sợ quá liền sang gọi thầy Q ,thầy Q sang xem thì biết bác T bị ma nhập liền gọi mấy người nữa sang kéo bác T về nhà . 4 người đàn ông lực lưỡng như thế không lôi nổi một người đang say rượu , bất lực rồi thầy Q quay về nhà khoảng 2 phút sau bác đem theo cái lọ nhỏ nhỏ rồi nói ‘ quân bay đâu lôi con kia về nhà’ rồi bác T như kiểu có người xách vai bay như không vậy . Về nhà thầy Q thì thầy hỏi ‘ mày là ai ‘ thì nó bảo rằng ‘ xưa chết đói , gia đình đem vất bên vệ đường ,đói không có gì ăn ‘ Thầy Q đi vào trong nhà đem một bịch nở ra bảo nó ăn . Bịch nở to vậy mà khoảng 5 giây đã teo khô hết . Rồi thầy Q làm phép siêu độ và bảo gia đình cúng rằm mỗi tháng cho nó , nó mới chịu yên………..
*III: Con sông.
Hồi Việt Nam mình được giải phóng, cuộc sống cũng được cải thiện nhiều . Bác đằng ngoại của bố mình thường ngày đi thuyền sang chợ để mua hàng về bán ở chợ mình , mỗi tuần mở vào sáng 3 ngày lẻ . Khoảng 2 h là bắt đầu đi vì sợ đến nơi là chả còn gì mà mua cả, mọi ngày đi thì không sao nhưng tuần 2 tuần nay đi thuyền cứ có một thuyền khác đi đằng trước . Người đó đội mũ, mặc quần áo lính ngày xưa . Bác mình tưởng rằng người quê cũng đi liền bắt chuyện nhưng người ấy không trả lời cứ đi thẳng rồi đến đoạn rẽ con sông là không thấy đâu . Mấy lần như thế rồi bác về nhà hỏi thì biết đoạn sông đấy lúc chiến tranh lính hi sinh nhiều lắm . Bác rất sợ và không đi một vài hôm. Nhưng vì cuộc sống Bác phải cứng rắn lên mới được, mỗi lần đi Bác thường treo 1 dây tỏi trước và sau mũi thuyền , từ lúc ấy mới không thấy gì nữa
*IIII: Cái cống ở đường lớn.
Cái cống mình sắp kể đây thực ra là ở con kênh giữa các thửa ruộng, sau này người ta làm đường lên trên luôn nên mình gọi là ở đường lớn . Mọi chuyện bắt đầu là … Chú A đêm hôm đi kích cá kiếm sống qua ngày, đến đoạn cái cống đó thì chú thấy một con bê nhỏ nhỏ màu trắng , chú tưởng nhà ai chăn rồi bỏ quên gì đó liền vồ đem về làm thịt. Bỗng nhiên nó nhảy như ếch xuống nước rồi mất hút . Chú A sợ quá vất cả đồ nghề ở lại ba chân bốn cẳng chạy về, chú bị sốt li bì 4 hôm liền và không đi kích nữa. Chuyện đó trong làng ai cũng biết, ai cũng sợ phải đi qua chỗ đó vào ban đêm một mình . Cũng có lái xe đêm đi qua đoạn đường đó cũng thấy con bê liền xuống bắt cũng gặp trường hợp tương tự như chú A. Nơi này ai cũng sợ, xóm gần đây không ai dám ra ngoài khi mặt trời lặn . Đi vệ sinh cũng thấy tiếng nhảy xuống nước ùm ùm đoạn đó, người ta bảo chắc là ma đói, lính chết trận nằm xuống ở đó( cũng có người chết đuối ở đây rồi mình sẽ kể sau) . Hình như họ cũng lập một cái miếu nhỏ và mọi chuyện cũng xảy ra ít đi. Mình cũng hay lượn qua lúc biết đến thì đi qua cứ có cảm giác ai nhìn ở đằng sau.

0
Quê có một cái đình từ lâu lắm rồi, những năm một nghìn chín trăm lâu lắc. Trải qua bao thăng trầm biến cố nó từng xảy ra nhiều trận giao tranh và cũng là nơi chôn cất tử sĩ sĩ thời Mỹ Ngụy. Bom đạn tàn phá nên Đình chỉ còn mỗi cái cổng, tấm bình phong và vài tượng đá, còn phần nhà đều tan nát hết. Đến năm 1973 khi giao tranh không còn diễn ra ở khu vực này nữa người ta xây chỗ...
Đọc tiếp

Quê có một cái đình từ lâu lắm rồi, những năm một nghìn chín trăm lâu lắc. Trải qua bao thăng trầm biến cố nó từng xảy ra nhiều trận giao tranh và cũng là nơi chôn cất tử sĩ sĩ thời Mỹ Ngụy. Bom đạn tàn phá nên Đình chỉ còn mỗi cái cổng, tấm bình phong và vài tượng đá, còn phần nhà đều tan nát hết. Đến năm 1973 khi giao tranh không còn diễn ra ở khu vực này nữa người ta xây chỗ này thành trường tiểu học và là mở đầu nhiều chuyện ly kỳ, em xin kể các chuyện xảy ra theo trình tự thời gian:

Lúc khởi công xây trường người ta tính đập hết cả cái cổng đình với mấy bức tượng còn xót lại luôn. Có ông trong làng (thực chất ở em không có làng mà có thôn thôi) gan lắm xung phong ra triệt hạ mấy cái di tích. Ổng đập xong tượng mãng xà (cao 2m5) thì tối về ốm liệt giường ngay, người nhà cúng xin tha tội mãi không khỏi, khoảng gần tháng thì chết. Người ta sợ quá nên không dám đập nữa, khoanh vùng xây trường không phạm vào mấy di tích.

Giai đoạn sau giải phóng, trường Đình là nơi họp ban đêm của thôn, em nghe kể lại là họp hợp tác xã gì đó, tuần nào cũng 2-3 buổi. Có một hôm nội em đi họp, thường thì 7h nhưng hôm nay họp sớm khoản nửa tiếng. Nội em đi gần trường thì thấy mọi người đã đến họp nêu ý kiến ồn ào rồi, lo bị trễ bị phạt nên nội chạy nhanh vào. Nhưng vừa qua cổng trường mọi thứ yên lặng như tờ, những bóng người tiếng nói, ánh đèn không thấy đâu mà thay bằng màn đêm tĩnh lặng gai người. Nội sợ quá chạy ngược ra lại ngoài lộ thì gặp ông trưởng thôn lững thững đi vào. Ổng mới bảo “thím làm gì ngoài đó thế, tới 7h mới họp, qua có nói người ta thông báo rồi mà”. Thế là biết ma nhát.

Trường có cái tượng cọp đá gần cổng đình (Có cái trụ cao cỡ 2m rồi có con cọp lớn ngồi trên, to giống thật chứ không phải mấy con be bé đặt ngoài mồ mả nhé). Có lần bạn em (năm đó lớp 5) tè vào tượng. Thế là hôm sau nó ốm nghỉ đến hơn cả tuần lễ mới đi học lại. Lên hỏi nó bệnh cảm hay gì thì nó nói bị sưng con c*, bố mẹ nó cúng khấn gì đó mới khỏi đi học được. Cả bọn bắt vạch ra xem thì thằng nào cũng thấy hổ thẹn, mới tí tuổi mà khẩu pháo to lớn bá đạo :))). Đùa chứ nó sưng nhìn thảm lắm, to đùng. Thế là từ đợt đó cấm có đứa nào dám béng mảng lại đó nữa.

Có chuyện này mới rùng rợn. Ở trường có 1 gia đình nghèo ở đó làm cai. Nhà này nghèo xin mảnh đất khuôn viên phía sau trường ở rồi bán bánh kẹo cho học sinh kiếm thu nhập với dọn quét trường mỗi tháng 200-300k gì đó. Nhà này nghèo cất được 2 nhà tranh vách đất kế nhau, 1 cho bà mẹ già hơn 70 tuổi ở với con út, 1 cho gia đình ông con trai lớn. Ông con trai lớn là thầu xây dựng (nhỏ thôi, xây chuồng heo, nhà cấp 4, mồ mả,..) nên hay nhậu về khuya toàn 1-2h sáng mới về. Một đềm kia, trúng ngày rằm, ổng uống say rồi đi lếch thếch vào sân trường về nhà. Bỗng nhiên ổng nghe có tiếng gầm gừ kỳ lạ sau lưng, không phải tiếng chó mèo. Ổng mới quay lại thì hỡi ôi! Dưới ánh trăng mờ ảo, con cọp đá đã nhảy xuống từ lúc nào đang gầm gừ đi qua đi lại nhìn ổng chằm chằm bằng cặp mắt đỏ như 2 hòn than nóng. Bao nhiêu bia rượu tỉnh cả, ổng chạy cắm cổ vào nhà bà mẹ già đóng cửa lại, tiếng con cọp chạy sau lưng rõ mồn một. Bà mẹ già với ông con trai nhỏ tỉnh giấc hỏi “chứ làm gì mà chạy như ma thế”. Ổng mới kêu con cọp nó nhảy xuống. Lúc này mới nghe có tiếng gầm gừ bên ngoài. Bà mẹ vội thắp nhang cắm lên bàn thờ rồi khấn vái xin ông cọp tha tội đứa con không biết phép tắc mạo phạm giờ giấc khuya. Bên ngoài còn nghe tiếng cào vào vách đất. Cả nhà lo sợ mà không biết làm sao. May sao tàn nửa cây nhang thì không nghe gì nữa. Cả nhà ngồi im thêm cả tiếng đồng hồ, thấy yên mới lục tục đi ngủ. Bà già đó là bạn của nội em nên bà ấy kể. Từ hôm đó ông này không bao giờ dám đi qua 12 giờ khuya nữa. Có người còn đồn là mấy con cọp đá này là ác thú bị trời đày phong ấn vào các trụ đá nhưng em chả tin lắm, nhưng mà có thể là thế lực siêu nhiên làm cho con cọp đá sống lại thật.

Có đêm mấy ông thầy (Ông hiệu trưởng, ông thầy thể dục với ông dạy vẽ) ở lại trường để chống lũ. Nửa đêm gió lốc mạnh làm cửa sổ gỗ tung ra (của có mấy cái ống song sắt ống tròn cắm dọc). Ông thầy vẽ nằm hướng đầu về phía cửa sổ, ổng ngửa ngược lên thì giật mình vì có “thằng ma” trăng trắng sang sáng không có tóc nhìn vào cười nhăn nhở, hai tay nó thọc vào trong song cửa sổ. Ổng sợ quá trùm mền nằm im. Cả đêm 2 ông kia không biết gì nhưng ổng không ngủ được, ổng cứ nghe giữa tiếng gió rít có tiếng bước chân với tiếng nói, cười khanh khánh. Lâu lâu còn nghe kêu “Ê, ê thằng kia, dậy chơi”… Đến lúc mệt quá ngủ lúc nào không hay. Sau đó ổng đòi đổi người, mấy ông kia thấy ổng sợ quá nên miễn bắt canh.

Cảm ơn các bác đã nghe chuyện của em nhé.

0
Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái...
Đọc tiếp

Điều gì làm bạn sợ nhất, đó không phải cảm giác nói dối bị phát hiện, không phải cảm giác đang chạy phi phi ngoài đường chợt thấy chú công an giơ tay mời chào, không phải cảm giác ai đó đang cầm một con dao hùng hổ đi về phía mình. Đó là cảm giác bạn nhận ra có ai đó luôn bên cạnh mình, ai đó luôn đi phía sau mình, và chợt nhận ra trong bóng đêm bên chiếc giường ngủ của bạn, cái bóng đen luôn ở bên cạnh ấy đang đứng phía đuôi giường nhìn bạn và cười một nụ cười ma mị.
Tôi năm đã được 23 tuổi đời, với những ước mơ hoài bão lớn lao vào làm việc với khả năng của mình. Cuộc sống vội vã nên luôn làm tôi không để ý những chuyện nhỏ nhặt xung quanh cho đến một ngày, cái ngày định mệnh đã đưa tôi vào một ngã rẻ khác, một ngã rẻ đến thế giới tâm linh, với những câu chuyện huyền bí, ma mị khó lí giải được.
Cách đây cũng được 1 tháng khi tôi vừa tròn 23 tuổi, tôi có đi cùng bạn tham gia một bữa tiệc giới thiệu CLB, tôi chợt khựng lại khi nghe tên của CLB này vì nó khá kì dị mà lại hơi tào lao-CLB Tâm linh-. Lúc tôi nhập tiệc, mọi người vẫn như bình thường cho đến khi có một người đàn ông đến bên cạnh tôi bắt chuyện, ông ấy nói với tôi ngắn gọn một câu và bỏ đi trong tích tắc khi tôi chưa hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy
“Trong vòng 3 ngày nữa, con sẽ gặp chuyện con sẽ chưa bao giờ gặp trước đây. Nếu cần gì thì cứ lại đây tìm ta”
Khi về nhà tôi thấy lạ lùng câu nói của ông ta, không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, 3 ngày nữa tôi sẽ làm sao. Nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không được bình thường nên cũng chóng quên câu nói ấy.
Vào cái ngày cuối cùng, tức tròn 3 ngày tôi gặp ông ấy. Lúc ấy là khoảng 11h, tôi có qua nhà bạn và làm vài lon bia. Nhưng không hiểu sao tối hôm ấy tôi cảm thấy hơi mệt trong người dù tửu lượng tôi không quá yếu. Tôi xin phép đi về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đến khúc cua một đoạn đường, tôi không nhớ rõ lắm vì lúc ấy không để ý. Tôi cảm thấy phía trước có một cô gái đang chạy xe đạp trên đường, nhưng xung quanh thì trời tối thui. Tôi chỉ thấy cô gái dựa vào ánh đèn xe từ chiếc Dream của mình, tuy cô ấy chạy xe đạp nhưng sao chạy nhanh thật, tôi chạy mà cứ không theo kịp. Bỗng, vừa qua khúc cua ” Rầm” “Xoẹt…xoet.” Tôi tông phải một cái gì đó và theo quán tính tôi ngã xe và lao người xòe ra xa. Chân tay trầy xước hết cả lên, tôi vừa đau vừa nghĩ tuy mệt nhưng mình đâu đến nổi không thấy đường để mà chạy cơ chứ. Quay lại xem thử mình đâm phải cái gì, thì dưới ánh đèn xe đang nằm dưới thì tôi thấy cô gái lái xe đạp đang nằm im trước mũi xe tôi. Máu từ đầu cô ta chảy ra rất nhiều, ướt đỏ cả đường. Tôi tỉnh hẳn, giật mình không biết cô ta ở đâu ra mà tôi lại đâm phải chứ. Run run bước tới, tôi gọi cô ta nhưng không nghe tiếng trả lời. Khi tôi tới lật mặt cô ta ra xem thử thì khuôn mặt be bét máu, phần bên phải bị đập xuống đường bị biến dạng, bẹp dí như bị gì cán qua vậy. Tôi hoảng sợ thả cô ta ra, trong lòng lo lắng mình đã giết người rồi. Lúc ấy với cái suy nghĩ của một thằng con trai 23t thì tôi chỉ biết cách lên xe bỏ chạy. Trong lúc tôi chạy, tôi có quay đầu lại nhìn về phía sau xem thế nào. Tuy trong ánh đèn đuôi xe mờ mờ tôi giật mình lạnh người khi ngờ ngợ nhận ra cô ta giống như đang bò theo đuôi xe tôi vậy, hai bàn tay bám chặt xuống mặt đường bò rất nhanh. Tôi run run tay lái, do đang quay lại nên không để ý tung phải cái cột mốc km ngã xuống. Tôi quay lại thì không thấy gì cả, chắc là do mình tưởng tượng mà ra. Rồi lại nhanh chóng lên xe về nhà. Tôi không hề biết rằng, hôm đó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.
Khoảng 2h sáng tôi chạy về tới nhà với vết thương trên người đã khô máu, nhanh chóng cởi đồ vào tắm rửa. Lúc tôi đang tắm, thì do bên ngoài phòng tắm có bật đèn, và cửa phòng tắm là một tấm kính đục. Nhưng qua lớp kính tôi thấy một bóng người đang đi qua lại trong phòng, tôi nghĩ thằng bạn mình nó về nên vẫn tắm tiếp. Nhưng chỉ được vài giây thì tôi đứng hình, im lặng dưới vòi nước khi nhớ ra thằng bạn tôi nó dang đi du lịch với bạn gái nó ở Đà Nẵng mất rồi. Tôi đơ người, không lẽ là trộm nhưng không nếu là trộm thì nó đã biết tôi trong phòng tắm rồi. Tại sao lại đi qua lại, và dáng đi lững thững như bị què thế kia. Tôi nghĩ đến cô gái lúc nãy chợt rùng mình, không lẽ cô ta chưa chết kiếm mình để trả thù, nhưng với vết thường như vậy cô ta dậy nổi cũng là may mắn lắm rồi. Tôi vừa sợ đối diện với pháp luật vừa sợ trả thù, nhưng một ý nghĩa vụt qua đầu tôi khi tôi chợt nghĩ rằng cô ta là ma. Một luồn sóng lạnh chạy dọc lưng tôi khiến tôi nổi cả da gà lên. Cái bóng đó vẫn đi qua lại, nhưng hình như đang tiến về phía phòng tắm. Vì tôi thấy cái bóng đen qua tấm cửa nó càng ngày càng gần. Tôi im lặng nín thở dưới vòi sen. Bây giờ chỉ còn tiếng nước với tiếng tim tôi đập liên hồi, tôi run run khi cái bóng ấy đứng trước cửa phòng tắm.
“Rầm” Tôi đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm ra, sẵn sàng chấp nhận nếu là trộm hay là ai đi nữa. Nhưng không, cái mà tôi sợ nhất đã xảy ra đó chính là không ai cả. Chỉ có đúng những bước chân hướng về phòng tắm và phía dưới cửa nhà tắm là một vủng máu khô đọng lại. Tôi hoảng sợ nhìn quoanh, suy nghĩ bấn loạn không biết làm thế nào cả, không kịp mặc quần áo tôi chụp lấy điện thoại gọi điện thoại cho thằng bạn tôi chạy qua nhà tôi gấp. Quấn đại cái khăn, tôi ngồi suy nghĩ nhưng không biết cái gì đang xảy ra với mình. Có phải cô gái tìm mình báo thù không, nhưng tại sao cô ta vào nhà được khi mình đã khóa cửa, và vũng máu ở đâu ra, cô ta đang ở đâu trong nhà. Tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện này chợt lùi lại vào góc tường ngồi nhìn xung quanh, từ cầu thang lên nhà trên cho đến cửa xuống bếp.
5p sau tôi nghe tiếng gõ cửa, quái lạ sao thằng bạn tôi đến nhanh vậy. Tôi đi ra định mở cửa chợt khựng lại khi phát hiện ra không phải thằng bạn tôi, mà qua cái khe cửa sắt đã bị lởm chởm khe tôi nhận ra có một cái bóng đen cao thù lù, cao lắm đứng phía trước. Tôi lạnh người lùi lại, bỗng “Rầm, rầm rầm” tiếng đập cửa càng lớn, tôi sợ hãi la lớn.
“Ai đó, ai đang ở ngoài đó..”
Đáp lại tôi là một khoảng không im lặng đáng sợ, bỗng sợt qua tai tôi một âm thanh khiến tôi ngồi sụp xuống run run.
” Đền..mạng…đi…”
Tôi lắp bắp không nên lời, bỗng tiếng đập cửa lại vang lên.
Tôi run run lùi lại, chụp lấy cái dù bên cạnh. Tiếng thằng bạn tôi vang lên, tôi đi từ từ tới nhận ra nó liền mở cửa lôi nó vào kể hết mọi chuyện. Nó quả quyết cô gái đó không phải là người, tôi thì cho rằng là phải vì tôi đã nhìn khuôn mặt cô ta, và tôi là người tông cô ta mà. Nhưng điều gì đang xảy ra với tôi thì tôi không biết.
Tôi chợt nhớ tới lời ông già ở bữa tiệc hôm ấy, phải kiếm ông ta cho bằng được.
Còn nữa….

0
lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có...
Đọc tiếp

lúc đầu thì tôi ở tạm trong nhà trọ tập thể của công ty nhưng về sao thấy ngột ngạt với không được tự do nên tôi muốn tìm trọ khác bên ngoài mà ở , sáng đó tôi được nghĩ nên ra ngoài uống cafe sẳn đi tìm nhà trọ , bà chủ quán cafe chỉ tôi một căn kiot giá rẻ nên tôi đến xem thử , ban đầu thì cũng không tin giá rẻ nhưng không ngờ nó rẻ thiệc , rộng hơn nhà trọ gấp hai lần , có gác , nhà vệ sinh và một chỗ để bếp gas đc xây lên khá đẹp , tôi hỏi chủ thì ông nói lúc đầu xây cho công nhân làm cao su ổng ơ , nhưng sao thì không cho ở nữa nên bỏ trống , giờ để đó ai muốn thuê thì thuê , giờ tôi mới biết vì sao căn kiot rẻ thế rồi , nó nằm trong một khu trồng cao su , đường đất kéo dài từ quốc lộ ào nhà khá bẩn khi tháng mưa , tôi nghĩ cũng gần công ty thôi mướn luôn , nhưng đúng là lợi trước mắt nó hại phía sao

📷

Tôi dọn đến trong ngày , rửa nhà lau nhà mệt vl các bác ạ (ai đi làm mà dọn phòng trọ chắc biết cảm giác đó ) tôi dọn tầm 1h trưa thì xong , tôi nằm đó bấm điện thoại thì ông chủ nhà đến bảo
“Ủa con dọn xong rồi à ”
“Có gì không chú ” tôi hỏi
“Không có gì , nhà chú gần đây , tính qua dọn phụ con nhưng mà con dọn xong rồi ”
“Dạ cảm ơn bác ”
“Ừ mà này , tối con nên ít ra nha , đây khá vắng vẻ , nghe gì cũng đừng mở cửa , nguy hiểm lăm ”
Nói rồi ông cũng chạy xe đi , tôi thấy lạ lạ nhưng cũng dạ rồi vào đóng cửa ngủ luôn , lấy tối đi ……. Chơi game (em ghiền game lăm -_- , đừng ai cmt chữi em ) tôi ngủ ly bì đâu tới tận 10h tối mà quên ăn luôn , thức dậy chạy ra đầu đường ăn tô bún rồi về luôn , mười giờ rồi mà còn đánh game chắc mai tôi nghĩ không phép thì khổ .
Nằm xuống trằn trọc không ngủ chăc vì trưa ngủ nhiều quá , mở điện thoại lên truy cập facebook và zalo chat chít tý thì ngủ quên hồi nào chả hay , đến tầm 1h thì tôi nghe tiêng lục đục bên ngoài ( có thói quen mở điện thoại lên xem giờ khi thức giấc ) nên tôi định mở cửa ra xem nhưng nhớ lại lời ông chủ trọ nên thôi chỉ lén nhìn ra ngoài theo đường cửa sổ thì không thấy gì , tôi nghĩ là do mèo chó nó phá nên thôi vào ngủ tiếp , vưa quay lưng vào thì tôi nghe tiếng mấy con mèo nó ré lên y như tiếng con nít khóc vậy , nghe rợn cả người , nhưng tôi cũng chả quan tâm đi vào ngủ tiếp , qua mấy ngày sao thì đến lược tôi đi ca đêm , hôm đó lại đúng lúc đủ hàng nên công ty cho về sớm (12h sớm trong đây la không phải làm đến sáu giờ sáng ) tôi chạy xe về nhà cũng cở 10-15p , còn khoảng 200m thì tôi nhìn thấy có ba bốn cái bóng đen to và mấy cái bóng con nít đang ngồi trước cửa nhà tôi , tôi nghĩ thầm
“Chết mẹ rồi , không lẽ cái bọn xì ke nó mò đến đây ”
Tôi dừng xe lại lấy con dao bấm ra để trong túi quần phòng thân (hông có giang hồ gì đâu , chỉ bỏ túi phòng thân thôi =.= ) lúc đos cũng khá sợ nhưng nghĩ không lẽ bỏ ngồi đợi nó giai tán mới vào nhà ngủ , thà chết còn hơn , ngồi đây muỗi nó khiên đi luôn chứ giỡn , nghĩ vậy tôi lên xe chạy chầm chậm về phía nhà nhưng đến gần nhà thì tôi chẳng thấy ai , đôi dép tôi cũng để ngay ngăn trên cái ghế ko có dấu hiệu có người , tôi nghĩ cũng lạ nhưng chắc buồn ngủ rồi thấy tào lao vậy thôi
Tôi vào nhà tắm rửa chuẩn bị ngủ thì đèn tắt ngúm đi , nhìn ra cửa sổ thì thấy mấy cái đèn đường và đèn chiếu trong khu cao su sáng , thế dell nào đien nhà mình tắt , tôi đi coi cầu chì và đường dây trong nhà thì không có gì bất thường , không nghĩ ngợi nhiều , tôi khoá cửa lại rồi …….. Đi ngủ (giờ đó có kêu ai đến sửa đc ) . Trong cơn mê ngủ tôi nghe thấy nhưng âm thanh hỗn độn , nào là tiêng cười tiếng khóc , tiếng con nít giỡn , tiếng hát , nói chung là hàng ngàn âm thanh kỳ lạ cứ văng vẳng bên tai làm tôi phải giật mình tỉnh giất , đồng hồ điểm đúng 3h sáng ,
Chuyện không có gì đáng kể nếu như đêm đó tôi không mở cửa chính ra , tôi còn nhớ rõ đêm đó khoảng 12h đêm nghe tiếng ai đó nói chuyện inh ỏi bên ngoài , tôi lại có ít hơi men cộng thêm tính cọc cằn nên mở luôn cái cửa ra định chữi thì tôi đớ lưỡi khi thấy hai người đan bà mặc áo trắng đang đứng trươc cửa nhìn tôi chằm chằm , tôi còn nhớ rõ cái khuôn mặt trắng bệt , hai mắt đen sâu ngoắm và cái nụ cười kinh hãi . Tôi sợ quá đóng xầm cửa thở hổn hển nhưng cũng tự trấn ai là do men bia làm hoa mắt , phần vì buồn ngủ nên tôi cũng ngủ luôn không thèm nghĩ ngợi nhiều .
Sự việc diễn ra không phải hai hay ba đêm , mà nó diễn ra hằng ngày à nhầm hằng đêm , tôi bực lăm nhưng chưa có thời gian đi qua nhà ông chủ nhà hỏi , nhưng có hỏi thì chắc cũng trả lời là không biết hay đại loại là vậy , đêm đó tôi găn một cái camera hành trình (ông nào hay đi phượt thì biết loại camera đó ) rồi mới đi ngủ , đêm đó cũng nghe những tiếng tương tự nhưng tôi đách thèm quan tâm mà đi ngủ luôn , khoá cửa trong rồi nên tôi nghĩ chẳng ai mà vào đuoc , nhưng tôi đã lầm , ổ khoá và cửa tôi chỉ chống được trộm không chống được những thế lực vô hình mà tôi chưa từng được thấy …….. Và đêm đó chính là đêm kinh hoàng mà tôi phải chứng kiến
P/s câu chuyện không kể theo trình tự thời gian , chỉ kể theo những ngày mà tôi ngủ ở nhà vào ban đêm , vì khi tôi làm đêm thì sáng ở nhà , mà sáng thì làm gì có chuyện gì sảy ra chứ , mà có thì tôi cũng chẳng biết vì làm đêm về tôi ngủ như chết , có khiên bỏ sông cũng không biết .
-khi tôi gắn camera và an tâm để đi ngủ thì sóng chén tôi bổng rung lên dữ dội , tôi nghĩ có chuột nên mở đèn ra định đuổi chúng đi thì không thấy bất cứ con chuột nào trong nhà , tắt đèn lên nệm nằm ngủ thì tiếng động lại phát lên dư dội làm tôi hoảng hồn đứng dậy mở đèn lên , bực quá tôi ném hết vào cái thao rửa chén ở dưới bếp cho dù chúng chưa đc sử dụng (chơi ngu sáng rửa thấy mẹ ) thế là không còn tiếng động nào phát ra nữa , tôi còn nhớ tôi nằm xuống ngủ được một thời gian thì tôi bị bóng đè , lờ mờ mở mắt để vùng dậy nhưng không được , tiếng mưa bên ngoài và tiếng gió cộng thêm đang bị đè làm tôi hoảng sợ tột độ nhưng bây giờ có la thì cũng chẳng ai đến giúp , mà cửa tôi lại khoá trái (loại cửa kéo sắt ) tôi càng cố vùng thì cái bóng càng dữ chặc , bổng tôi nhớ đến lời mẹ tôi , khi bị bóng đè cứ niệm phật hay kêu bà nội thì sẽ hết , tôi làm thữ và cái bong biến mất , tôi lừ đừ rồi ngủ luôn cho tới sáng
Đi đến công ty với tinh thần mệt mõi , nguyên ngày đó không nói chuyện hay cươi giỡn vơi ai , chỉ cấm đầu vào công việc và chỉ muốn thơi gian qua nhanh để đươc về nghĩ ngơi . Khi về đến nhà thì tôi mở cái camera gắn vào laptop coi thì chẳng thấy có ai bên ngoài , ngồi next khoảng 30p xem có gì lạ không thì bổng nhiên cái laptop tắt liệm đi , khởi động mấy lần không được cho đến khi tôi tháo dây kết nối với camera thì mới khởi động được , đang ngồi thất thân thì “reeeeeeng ” tiếng chuông điên thoại phát lên làm tôi giật mình
“Anh à , nguyên ngày nay em thấy anh lạ lắm , có bệnh không ” hoá ra là nhỏ bạn làm chung công ty , lớn hơn nó nên toàn kêu là anh , tôi bảo không sao và sẳn tiện rủ nó đi trà sữa luôn cho thư giản đầu óc , tôi ngồi kể cho nó nghe câu chuyện thì nó đòi đến thử một đêm
( bà bắn , nhỏ này nay bạo dư , hằng ngày ai lỡ chạm vào người nó là la làng y như bị cưỡng hiếp mà nay đòi ở chung , ko lẽ ko sợ nữa đêm tôi làm gì nó à )
Nhưng tôi thì không đồng ý vì nó là con gái , hai đứa mà ở chung thế nào sáng ra cũng bị đồn ầm lên , lúc đó thì chỉ có biết kiếm chỗ mà chui =.= ( tôi nhát gái bẩm sinh , lại ghét ba cái thứ đồn đại phía sau lưng)
Dắt nó đi một hồi thì tôi chở nó về phòng trọ , tôi cũng về luôn định nghĩ chủ nhật thì đi kiếm trọ mới nhưng lỡ đóng một tháng tiền nhà rồi nên khá tiếc nhưng ở thì bị tra tấn tinh thần kiểu này chắc có mà chết sớm . Đêm đó tôi ngủ với 3 cái bóng đèn mở tolet hàng ba trong nhà mở hết (nói thật chói ko ngủ được, đó giờ ngủ tối quen rồi , đèn ngủ cũng ko thèm mở ) tôi khó khăn lắm mơi chìm vào giất ngủ đuoc thì lại bị tiếng động bên ngoài làm phiền , mà lạ lăm , hễ tôi mở mắt ra thì hết , bị bóng đè thì tâm 2 3h sáng , đêm đó tôi ngủ được tầm 1h thì hết chịu được bèn lấy điện thoại gọi cứu trợ ( mell hiểu sao gọi ngay cho nhỏ ý ) tôi nói trong hoảng sợ
“Em em còn ngủ không , anh không ngủ được ”
Nó chỉ hỏi tôi vì sao , tôi nói y như mấy lúc trước , không ngờ nó kêu qua phòng nó ngủ tạm trên gác phòng nó đêm nay đi , mai không có làm vì được nghĩ thứ 7 nó dắt đi lên chùa . Chỉ đợi có vậy tôi xách xe chạy đi ngay , đến nơi đã thấy nó chờ ở trước rồi nó dắt vào phòng kêu lên gác ngủ đi , còn dặn không được đi xuống dưới (mẹ tối mắc thì đi trên gác luôn à =.=) tôi lên gác lam luôn một giấc cho đến sáng , chở nó đi ăn xong nó bảo đi lên chùa xin bùa ngãi gì đó , tôi chở đi đến chùa đó coi bói thì đuoc thầy biết là tôi đang bị người âm theo dõi , phá phá chứ người ta không có làm hại mình , cứ làm một cái miếu nhỏ để trước nhà đốt nhan khói thì không sao nữa , về nhà tôi làm theo nhưng công nhân làm gì có thời gian xây miếu thờ , tôi mua cái ly hương để trên mấy viên gạch ống cùng mâm hoa quả khấn vái một hồi thì vào nhà dán mấy cái bùa thầy đã cho , đêm đó tôi được ngủ yên lành , lâu lâu lại có những tiếng động bên ngoài nhưng tôi mặc kệ , không bị.ngta vào nhà phá là an tâm cmnr , thỉnh thoảng tôi lãnh lương cũng mua trái cây , bánh mà cúng thì không sao
Viết tới đây thôi nhé , tiếng động trươc cửa lại rầm rộ lên rồi , mai được nghĩ , nay đi chơi nguyên đêm được , rủ nhỏ đi ăn 📷 à mà quên , do đi với tôi mấy ngày nên tôi tỏ tình luôn , ai ngờ nó đồng ý , thôi đi chơi đây , chúc mấy bác buổi tối vui vẻ ấm áp cùng những người thân bạn bè nha . Nhớ đừng ra ngoài vào ban đêm nhiều quá

minh ke luyen thuyen thoi dung de y

0
Sống ở Đà Nẵng gần 3 năm , quen với nhịp sống xô bồ nhộn nhịp . tôi đã quen dần với cuộc sống với ánh điện cửa gương , xe chạy đầy đường , quen với sự vô tâm hờ hững của cuộc sống người thành thị , nhưng rồi định mệnh đưa đẩy đã giúp cho tôi thuê được một ngôi nhà gần như tách biệt hoàn toàn với nhịp sống của thành phố này. nó nằm trong một ngôi vườn khá rộng...
Đọc tiếp

Sống ở Đà Nẵng gần 3 năm , quen với nhịp sống xô bồ nhộn nhịp . tôi đã quen dần với cuộc sống với ánh điện cửa gương , xe chạy đầy đường , quen với sự vô tâm hờ hững của cuộc sống người thành thị , nhưng rồi định mệnh đưa đẩy đã giúp cho tôi thuê được một ngôi nhà gần như tách biệt hoàn toàn với nhịp sống của thành phố này. nó nằm trong một ngôi vườn khá rộng nằm trên đường lê văn hiến , có một ngôi nhà cấp 4 đã khá cũ kĩ , tôi nghĩ nó đã được xây lâu lắm rồi , trong vườn trồng đầy cây xanh với những bóng cây to che rợp cả một vùng trời , ngay cả mùa hè hay mùa đông từ ngoài nhìn vào người ta đều có một cảm nhận rằng là một khu vườn khá u ám

📷

Tôi thuê được nó với giá 1 triệu rưỡi 1 tháng , khi vừa dọn tới thì tôi thấy dường như ngôi nhà này đã lâu rồi không có người ở , khắp nơi đều là mạnh nhện và bụi bặm trong nhà chỉ có một cái bàn thờ với một bức ảnh thờ không có gì hết ngoại trừ phông nền màu đỏ như máu , cùng với một chiếc giường tre đã khá cũ kỉ cung với chiếc tủ quần áo dù hơi cũ nhưng có vẻ rất chắc , nền nhà thì được lát bằng gạch có vài chỗ đã ngã màu rêu xanh , khi vừa bước vào thì tôi có cảm tường như mình vừa bước vào một thế giới khác của cuộc sống đô thị này , nó nhẹ nhàng chậm rãi làm cho người ta có một cảm giác thư thái dễ chịu .Sau khi dọn dẹp xonng , tôi liền chạy đi mua vài một vài thứ đồ dùng cá nhân , để chuẩn bị cho cuộc sống mới này , mua đồ xong thấy còn sớm nên tôi chui đầu vào tiệm net ngồi một chút lúc ra về thì đồng hồ đã hơn 8 h tối ăn tạm cơm ngoài quán , khi về chỗ trọ thì tôi thấy hơi bất ngờ vì có ai bật đèn rồi , nhưng nghĩ lại chắc lúc nãy do dọn đồ nên bật công tắc lên thử điện , bạn nào 8x 9x đời đầu chắc còn nhớ loại bóng đèn tròn chiếu ánh sáng cam cam đó nhỉ , ngọn đèn chiếu sáng cả ngôi nhà nhưng lại làm toát lên vẻ âm u của nó , không có việc gì làm nên leo lên giường ngồi bấm điện thoại chát chít tí nhưng nằm được một lúc thì gió biển thổi qua làm vườn cây rung lên xào xạc , thấy hơi lạnh nên tôi với tay lên định đóng cái cửa sổ sát bên giường lại nhưng lúc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì tôi cảm thấy hốt hoảng khi có một cô gái đồ trắng đứng đó nhìn tôi nhưng rồi lại biến mất lập tức , nghĩ lại chắc là do vừa đọc truyện ma xong thần hồn nát thần tính , nên thôi đóng cửa sổ lại rồi ngủ , nhưng nữa đêm thấy lạnh lạnh mở mắt ra thì thấy cửa sổ mở toang hoang

– lúc nãy đóng cửa sổ rồi mà ta ????

nhưng nghĩ xong rồi cũng vươn người tới đóng cửa sổ rồi ngủ tiếp sáng mai thức dậy nhớ lại thì tôi nghĩ là chắc mình nằm mơ ,

cuộc sống có lẽ vẫn bình thường nhưng không hiểu sao lúc hơn nữa tháng nay luôn có chuyện lạ xảy ra

– do học sinh với lại con trai nên mắc bệnh lười nấu trưa ăn chiều nhưng không hiểu sao chiều về thì đồ ăn món nào cũng ôi thiu hết , ngay cả cơm cũng vậy , dù cho lúc này trời thu nên mát mẻ , rồi có đêm tôi đang ngủ thì thấy bà già mặt mày hung tợn dí sát mặt vào tôi bảo là không cho tôi ở nữa , lúc đó thì hoảng lắm có gắng cựa quậy nhưng không được người thì cứng đơ họng thì như gì bị chặn lại vậy , được một lúc thì thấy người nhẹ nhẹ bóng người đó mất đi rồi mới phát hiện nãy giờ mình nằm mơ , nhìn đồng hồ mới 1 h sáng nên thôi ngủ tiếp , nhưng khi ngủ lại mơ thấy khu vườn mình ở trên mỗi cây đầy những người mặc áo trắng nằm vắt vẻo trên cây nhìn minh đột nhiên mình nghe một tiếng cười the thé vang vọng , giật mình tỉnh dậy tưởng như đã hết thì tôi vẫn nghe thấy tiếng cười vẫn vang lên ở ngoài vườn , lúc đó tôi trùm mền thật kĩ để không nghe không thấy , được một lúc thì tiếng cười đó chấm dứt mở mắt ti hí mền ra thì tôi thấy trên bàn thờ ở đâu tự dưng ra một con mèo màu đen , buổi tối 2 mắt nó xanh lè nhìn chằm chằm vào tôi ,lúc đó sợ lắm nên tôi nằm niệm phật được một lúc thì ngủ mất không hay

sáng dậy vẫn còn ám ảnh về chuyện cũ thì ở dưới quê điện lên là dì 2 tự dưng đi đâu mất kêu con cháu về tìm kiếm giúp

nghe được tin thì tôi tính về ngay nhưng khổ nỗi là sáng đó có tiết học nên phải nán lại học cho hết tiết , lúc học xong thì tôi vội lấy xe chạy về quê , lúc tới đèo le thì đã hơn 6 h 30 tối ,lúc đó trời còn hơi mờ tối , lúc đó đang vội nên tôi chạy khá nhanh nhưng hay sao lúc đó tôi nhìn thấy một người đang cầm một cái bọc ni lông to đi lững thững lên đèo , thấy tội nên tôi ghé lại hỏi

– cô đi đâu con lên chở cho

hình như người đó không nghe tôi nói hay sao vẫn đi tiếp chạy lên một đoạn

– ôi dì 2 dì đi đâu đây ,

dì 2 tôi vẫn đi , tôi nhảy xuống xe kéo dì ấy lại nhưng không hiểu sao dì ấy mạnh ghê gớm , một người phụ nữ 52 tuổi ốm yếu mà mạnh thế tôi vội rút điện thoại ra thông báo cho mọi người còn tôi thì cứ chạy xe từ từ theo di , khoảng 5 phút sau thì rất nhiều xe từ trên đèo chạy xuống , mọi người cố gắng đưa dì 2 về , nhưng dì không chịu chống trả quyết liệt làm cho 4 người thanh niên sức dài vai rộng như chúng tôi kéo mãi không được , miệng dì thì gầm gừ lầm bầm gì đo tôi nghe không rõ , tôi nhớ rõ lúc 4 anh em tôi cố gắng giữ dì lại thì 2 mắt gì trợn tròn , lòng trắng hiện lên nhìn tôi chằm chằm , lúc đó tự dưng có thêm một chiếc xe nữa tới nhìn kĩ thì đó là dượng tôi phía sau là một bác tóc hoa râm tay cầm cây roi dâu , với cầm sợi dây xích đen như mực

vừa tới nơi bác đó vội đưa sợi dây cho chúng tôi bảo trói dì lại , không hiểu sao lúc đó dì cười sằng sặc , rồi chửi bới tùm lum , sau đó ông đó lấy cây roi quất dì vài cái , rồi dì ngất xỉu , lúc đi dọc đường về tôi có hỏi anh Long con dì thì anh ấy bảo thầy kêu dì bị ma nhập , quỷ dẫn

0
Chap 1: Lại bị ámỞ phần trước mình đã có nói mợ mình là 1 người cực kỳ yếu bóng vía, tuy chưa bao giờ bị nhập nhưng gặp ma thì thỉnh thoản, 1 năm có thể gặp 1 hoặc 2 lần gì đó đa phần là dong hiền , nhưng khi được gã về nhà ngoại mình thì có 1 chuyện xảy ra…. Mợ là gv dạy cấp 3 nên khi về nhà ngoại thì cũng phải chuyển trường để tiện đi dạy, xui thay lại chuyển ngay cái...
Đọc tiếp

Chap 1: Lại bị ám
Ở phần trước mình đã có nói mợ mình là 1 người cực kỳ yếu bóng vía, tuy chưa bao giờ bị nhập nhưng gặp ma thì thỉnh thoản, 1 năm có thể gặp 1 hoặc 2 lần gì đó đa phần là dong hiền , nhưng khi được gã về nhà ngoại mình thì có 1 chuyện xảy ra…. Mợ là gv dạy cấp 3 nên khi về nhà ngoại thì cũng phải chuyển trường để tiện đi dạy, xui thay lại chuyển ngay cái trường ở xa mà còn phải đi đò qua sông nữa chứ, nghèo còn mắc cái eo…. Thì đợt đấy có 1 gv có sinh nhật nên thầy cô trong trường tổ chức đi karaoke…. Lúc đầu mợ mình từ chối vì nhà xa lại phải qua đò nên sợ về trễ phải đi đường vòng, mà đường vòng thì trời tối lại không có đèn còn phải đi ngang qua 1 chỗ rất nhiều mã chứ ( người ta gọi là gò đồn) , cái đường zậy mà gặp ma sống hay ma chết gì thì cũng rồi đời…. Nhưng bị thuyết phục mãi thì mợ cũng phải đi dù trong lòng không muốn…. Đến tầm 7h30 thì mợ xin về trước vì đò 8h thì nghỉ (ở quê mà) , chạy được đoạn thì xe lại bị thủng lốp mợ phải dẫn xe ngược về hướng đi ca cả cây số mới còn tiệm sửa xe, đúng là có điềm…. Vá xe xong thì 8h hơn rồi nên mợ phải đi đường zòng , lúc đầu thì không sợ vì còn nhiều nhà nhưng đến gần khúc gò đồn thì không khí lạnh hẳn, tiếng im lặng xung quanh càng làm mợ ghê rợn, quyết tâm là không nhìn vào thế nhưng ma xuôi quỷ khiến thế nào lại khiến mợ vô tình liết vào 1 cái thì thấy 1 cái bóng trắng đang ngồi lên cái gì đó chắc là cái mã nhìn về phía mợ, cũng chả biết phải không, mợ chỉ có cảm giác là đang nhìn thôi…. Điến hồn mợ lên ga xe bán sông bán chết mà chạy, lại còn có cảm giác như ai đang theo sau lưng mình, cái này chắc nhiều người cũng bị thế rồi phải không? @@…. Về đến nhà thì nhẹ người rồi, mợ biết số mình hay gặp ma nên cũng không kể cho ai nghe vì sợ nhà lo, nhất là sợ chồng cằn nhằn vụ về khuya nên im…. Rồi vài ngày sau , đêm đó mợ phải thức khuya soạn bài cho đám học sinh giỏi trong trường, chắc 12h hơn rồi, cả nhà thì đã đi ngủ chỉ còn mình mợ…. Đang tập trung soạn bài thì có 1 động lực rất mạnh nào đó khiến mợ giật bắn người rồi nhanh chống nhìn ra cửa, cửa nhà ngoại lúc đó là cửa cây, ở phần dười cửa hở 1 khúc khoảng 15cm cho dễ đóng cửa, thì mợ thấy rõ ràng có 1 bàn chân người đứng đó, nó trắng bách chứ không như chân người bình thường…. Sợ quá mợ nhắm mắt lại đến khi mở ra thì không thấy nữa, lúc này đi ngủ là zừa rồi chứ thức chắc đứng tim mà chết @@…. Lại cũng vài ngày sau, hôm đó cũng xế chiều thì mợ đi dạy về, chạy cũng như bình thường 50 km/h ấy, thì đột nhiên xe mợ nghiêng có 1 bên rồi trượt bánh té lăng nhào xuống, trầy cả 2 đầu gối máu ra không nhiều nhưng bị nặng , may mà đầu có nón bảo hiểm không chắc ngủm rồi , nức cả nón mà, phải có mọi người xung quanh giúp đỡ rồi đt cậu xuống rước mợ về, chiếc wave thì trầy thôi chứ không hư… Mợ nghỉ dạy cả tuần lễ, trong thời gian nghỉ bệnh thì giữa khuya đang ngủ mợ hay bị thức giấc 1 cách kỳ lạ, thức rồi thì không buồn ngủ nữa mặc dù đang ngủ rất say, nhiều khi mợ còn nghe tiếng gõ cửa nhưng sáng hỏi lại nhà thì không biết gì…. Và rồi cái đêm kinh hoàng nhất đã tới, đêm đó cậu đi lấy thuốc trừ sâu ở xa nên sáng mới về, mợ phải ngủ 1 mình ở phòng, cũng đang ngon giấc mợ lại tỉnh giấc, kèm theo tiếng gõ cửa, rồi 1 âm thanh ghê rợn vang lên, kiu tên mợ ấy S ơi ! S ơi ! ra mở cửa cho anh anh về rồi, phát ra như thế khoảng 3 4 rồi im bặt , biết là ai rồi mợ trùm mền kín đầu đến khi ngủ lúc nào không biết…. Biết là có vong theo, mợ kể cho cả nhà nghe như lời mình kể nảy giờ thì cả nhà không tin lắm vì chưa ai biết mợ yếu bóng vía… Rồi rằm , chả biết tháng mấy mà lớn lắm, mợ cũng đi chùa mà đi buổi sáng lúc phật tử đã về gần hết, đốt nhang xong thì có 1 ông trụ trì tiến đến nói: thí chủ làm gì mà có 1 người đàn ông đi theo thế kia, lại là vong dữ, sao lại đắt tội với người ta.. Mợ tái xanh mặt ấp úng hỏi: ai thế thầy, đang đứng ở đâu, con đâu có làm gì có lỗi với ai…. Trụ trì chỉ ta ra cổng rồi nói: nó đang đứng ở đó , nhìn không phải vong tốt, có làm gì thì xin lỗi người ta , không sẽ có chuyện không hay… Mợ cảm ơn trụ trì rồi về, chạy mà lòng thấp thỏm không biết ông đó có lết theo không… Kể cho ngoại nghe, biết mợ không đùa , ngoại kiu cậu lên chùa rước trụ trì về mong làm phép giúp mợ…. Nói làm phép lớn lao, chứ thật ra cúng mâm cơm rồi thầy gọi nó lên hỏi : cô này làm tội gì ngươi mà ngươi cứ theo phá người ta… Tôi ở dưới lâu rồi, không có ai hầu hạ, nay có cô này hợp vía tôi muốn bắt xuống theo tôi, làm vợ tôi…. Sư thầy quát mắng ,hai bên nói qua nói lại zử lắm… Rồi sư thầy cầm nằm gạo ném về phía hắn ( không khí nhá) … Sau đó nói thêm gì nữa thì tên đó chịu theo buông tha mợ mà theo thầy về chùa tu… Lúc về thầy kể toàn bộ sự việc cho nhà nghe và nói số mợ lớn hôm đó mợ té xe là bị tên đó đẩy may mà có ông bà phù hộ, rồi cho mợ là bùa gì trên chùa ấy, nhưng thầy không nói tác dụng của nó chỉ nói đi đêm hôm thì cầm theo nó cho an toàn…… không hiểu sao bị ma nam ám quài không biết @@@
Part 2 : Tắm xong
Các bạn đọc câu chuyện này nên rút ra kinh nghiệm xương máu nè… Chuyện là đợt đấy con em của thằng bạn mình ( tên P lớp 5) có làm sinh nhật, mà nhà nó giàu lắm bới thế sinh nhật hơi rình rang, sinh nhật gì mà có 1 mâm con nít còn nhiêu người lớn không mới ác chớ @@… Mâm con nít ăn xong thì về, còn lại có 5 6đứa gì đó ở lại chơi, thì tụi nó rủ nhau tắm sông, nhà thằng bạn ngay sông mà… 3 thằng con trai, 2 nhỏ con gái, tính luôn con P ấy… 3 thằng kia thì mặc quần dài bên ngoài còn cái quần ngắn bên trong nên cởi ra là tắm thôi, lúc nhỏ mình cũng hay mặc thế đi học… Nhưng đứa con gái thì lại không có đồ và không biết bơi ( con H nhé) nên từ chối , nhưng bị con P rủ riết và hứa cho mượn đồ mặc nên nó cũng chịu… Lúc xuống tắm thì 4 đứa kia biết bơi nên bơi ra xa bờ riêng con H thì chỉ trong bờ , 4 đứa kia mãi mê tắm quá nên không để ý con H chốc sau quay lại thì thấy con H đã lên bờ ngồi chỉ đưa 2 chân xuống nước đá tới đá lui nói là không biết bơi nên lên ngồi chúc… 4 đưá này lại kéo nhau ra ngoài lúc sau quay lại thì chả thấy con H đâu, nghĩ là nó lạnh nên lên bờ thay quần áo, tụi nó cũng lên vì tắm cũng lâu rồi, thì lên chả thấy con H đâu, bộ đồ của nó còn ở phòng con P, hỏi thì ở trong nhà không ai thấy con H đâu, 4 đứa xanh mặt bắt đầu chạy tìm con H cứ nghĩ nó trốn tụi này… Kím mãi không thấy con P sợ quá khóc lên rồi kể người lớn nghe, mấy ông bàn nhậu nghe là biết chắc nó bị hà bá đốp rồi nên mọi người xuống mò, mò thế thôi chứ không ai muốn mò trúng nó, vì chưa biết nó có ở dưới không… Đến chiều cũng chưa tìm thấy, thì người ta gọi cha nó xuống, bảo cha nó đốt nhang rồi vái xong xuống mò thử xem có nó không, ổng vừa khóc vừa lội xuống không ngờ 5p sau ổng mò ngay chóc, gần bờ nữa thế mà trưa giờ cả đám thanh niên chả ai mò được… Mẹ nó thì khóc như bão Hayan lun ấy, tội lắm…. Vài ngày sau, sợ nó con nít chết xuống không ai lo mẹ nó mới đi bắt hồn nó hỏi thăm thì biết ra 1 số chuyện…. Mình không biết chỉ nghe mẹ nó kể thôi nha… Nó nói nó lạnh lắm, người ta la mắng nó nhiều lắm, bắt không cho nó đi đâu lun phải hầu hạ người ta… Cái này nghe mới đã nè: mẹ ơi con chưa tới tuổi chết, con chết dùm người ta… Mẹ nó hỏi chết dùm ai thì nó nói…. Con chết dùm con P, đúng ra hôm đó là nó chết, nhưng nó tắm chung 3 thằng con trai nên dương khí mạnh người ta không lôi, con mặc đồ nó nên người ta kéo con xuống, con la nhiều lắm mà không ai nghe hết…. Sau này con P có tắm sông thì con sẽ lôi nó lại để người ta thả con…. Nghe thì tội con H thật, vì thường ngày nó ở với ngoại, ba mẹ nó đi làm không lo cho nó được, nhưng trước đêm chết nó xin ngoại về ngủ với mẹ nó, ai ngờ hôm sau………. Riêng nhà con P thì nhà nó làm hàng rào xung quanh bờ sông, nói chung hướng nào xuống sông được thì rào hết,mà đâu trách gì được con P, nó đâu muốn bạn nó chết vì nó
Dài rồi bữa khác viết tiếp, có gì các bác ý kiến em sẽ khắc phục, FB ngủ ngon

0
em có sở thích là cứ đêm lại lên đây đọc truyện ma cho dễ ngủ , đọc nhiều truyện rồi em thấy có nhiều chuyện cũng hư cấu mà cũng có nhiều chuyện em đọc xong là cả đêm không ngủ được ! em từ nhỏ bà nội bảo là vía yếu nên hay bị ngườt ta vẹo ! xong đây em xin kể 1 chuyển lần đầu gặp ma mà em cả đời vẫn nhớ!chuyện cũng gần đây thôi ! hè 2015 em là sv năm nhất nên nghỉ hè...
Đọc tiếp

em có sở thích là cứ đêm lại lên đây đọc truyện ma cho dễ ngủ , đọc nhiều truyện rồi em thấy có nhiều chuyện cũng hư cấu mà cũng có nhiều chuyện em đọc xong là cả đêm không ngủ được ! em từ nhỏ bà nội bảo là vía yếu nên hay bị ngườt ta vẹo ! xong đây em xin kể 1 chuyển lần đầu gặp ma mà em cả đời vẫn nhớ!
chuyện cũng gần đây thôi ! hè 2015 em là sv năm nhất nên nghỉ hè về nhà chơi, nhà em thì ở gialai các bác ạ ! chuyện cũng không có gì đâu nếu em không nhận lời thằng bạn học cùng năm cấp 3 với em là lên trại bò chơi cùng với nó , trại bò nhà nó không làm cạnh nhà nhà đâu mà ở xa tít trong núi ! muốn vào trại nhà nó từ tp pleiku vào phải 50 cây ! hôm đây nó rủ vào nhậu rồi chơi với nó mấy ngày ! mà nói đến nhậu là em máu lắm ( vì sv mà, bác nào sv máu khoản này lắm hiha)! em rủ thêm 1 thằng bạn nữa ! nó tên là bảo ! thế là hôm đó 2 thằng xách con dream chiến lao thẳng vào vùng đồi núi để nhậu với thằng bạn , đến nơi thì thằng bạn em rủ đi tắn suối với đi ăn trộm trái cây của người đồng bào! em cũng hào hứng lắm ! thế là 3 thằng xách xe đi tắm xuối ! tắm xong thì quần áo ướt hết nên em cưởi trần đi hát trộm trái cây luôn ( em không biết mỗi vùng miền như thế nào nhưng các cụ xóm em bảo đi vào núi mà cởi áo dễ bị vong theo ) . đang đi kiếm trái cây thì thằng bảo bạn em hét lên ” ê mày có cái nhà thờ kìa ” em suy nghĩ thế éo nào lại có cái nhà thờ mọc giưa rừng núi thế này , em nhìn theo hướng chỉ tay của nó thì đúng có 1 cái nhà thờ thật ! thằng bạn e ở trại bò kêu ” thôi m đừng qua đó nhìn ghê lắm ” em thì tính tò mò liền bật lại ” ghê gì mà ghê ae mình qua khám phá tí ” . thằng bạn em cũng ầm ừ , thế là 3 thằng chạy ra chỗ nhà thờ đó , nhà thờ đó cách suối bọn em tắm tầm 500 m ! đi tới nơi thì đó thì là 1 nhà thờ cũ kĩ ! cửa chính với cửa sổ đều không còn ! rêu mọc khắp nơi , nói chung nhìn cái nhà thờ đó cũ kĩ lắm ( chắc e đạp phát là sập ) điều làm em chú ý nhất là xung quan tường đều là lỗ bạn bắn , dưới đất nhiều đầu bạn lắm ! e cũng nghĩ là nơi đây chắc hồi chiến tranh là nổ súng ác lắm đây ! tự nhiên thằng bảo kêu ” ê m hay ae làm 1 tấm kỉ niệm đi ” người ta thường kêu không nên chụp ảnh ở những nơi u ám , vậy mà cũng móc đt ra chụp mới ghê ! chụp xong 3 thằng cười inh ỏi ( giờ nghĩ lại toàn chơi ngu không ) ! nói chung là lúc đấy chúng e cũng không có gặp chuyện gì kì lạ cả .( mà mọi chuyện. bắt đầu từ khi e về nhà của em cơ , thế mới biết là nó theo mình tới tận nhà cơ ! kinh thật ) sau đó đang ngồi nhậu trong trại bò thì bố e gọi ” thằng kia hôm nay giỗ các cụ mà mày đi đâu thế ! về nhà ngay ” thế là e lật đật tốc biến về nhà ngay không thì bố em cho combo vô ảnh cước với nộ long cước thì vỡ loa đài ngay :v . câu chuyện giờ mới bắt đầu nè các bác , 2 ngày sau , khi em đang ngủ thì bị bóng đè , mà bóng đè thì em bị nhiều rồi nên thôi cũng kệ để tí rồi hết ! nhưng lần này bóng bè 1 cách là kì lạ lần đầu e bị . trong tiền thức đó e thấy mình quay lại cái nhà thờ đó , e không hiểu sao e lại quay lại nơi đó các bác ạ ! lúc đó em thấy 1 cảnh tượng mà như kiểu em là người chứng kiến ý ! e thấy 1 sợi dây thừng bộc thắt nút như thắt cổ ý treo lủng lẳng trên xà ngang ý ! nhưng trên dây có 1 nút thắt nữa như kiểu phong ấn cái dây thừng thắt cổ đó vậy ! thì lúc đó có thằng nhỏ đi qua e gặng hỏi ” dây này làm gì thế cu ” nó kêu dây thừng này hồi xưa mẹ nó thắt cổ tự tử sau đó bị ông thầy thắt nút nữa nên mẹ nó không ra được , nên nó nài nỉ e cởi thắt dùm mẹ nó ” trời ơi ! nghĩ sao lúc đó em tự nhiên lao đầu vào cởi thắt nữa chứ , mặc dù đó chỉ là trong tiềm thức em làm vậy chứ không phải ngoài đời ( như kiểu mơ vậy nhưng nó thật lắm lúc em cởi thắt nút cảm giác thật lắm ) xong chuyện gì đến rồi sẽ đến ! lúc e cởi thắt nút ra thì bỗng dưng 1 người đàn bà xuất hiện trong tay bế 1 đứa bé nhìn e cười mà e cố nhìn cũng chẳng thấy mặt người phụ nữ đó ! xong em có cảm giác như kiểu hồn em bị hút vậy ! em kêu ú ớ mà chân tay chả làm gì đc lúc đó e bất lực lắm , thì e nghe giọng bố e quát ” thằng kia đêm hôm gào cái gì thế ” thì em bật dậy ! ôi trời lúc này là cảnh thực cách bác ạ ! đập vào mặt em lúc này là 1 khuôn mặt xanh lè đang nhìn em cười ! e tức mình ( đoan này hơi tục tí , vì e nghĩ ai trong hoàn cảnh này chắc cũng như e thôi ) e chửi ” đmm” e bật dậy đạp vào cái ghế mà nó đang ngồi nhìn e , xong nó bay vụt qua cửa sổ thời gian e chửi e đạp nó bay chỉ vỏn vẹn 1 giây thôi các bác ạ ! như kiểu phản xạ á . xong lúc đó e bật điện , bật đt xen giờ thì lúc đó đúng 0h tròn các bác ạ ! lúc đó e lạnh sống lưng phải 10 p , bố mẹ vô hỏi han thì e kêu gặp ác mộng nên la làng ! lúc đó e phải làm 3,4 điếu thuốc mới bình tĩnh được , xong bật điện mở nhạc phật xuốt đêm e mới ngủ được ! sáng mai e kể với nà nội thì bà bảo m bị vonh theo rồi , nên bà e phải điện cho bên ngoài bắc quê e cúng các cụ để phòng trừ , e cũng đem chuyện này kể với thằng bảo thì nó bảo nó cũng bị như e nhưng là bị thằng nhóc dí đến nỗi nó bật dậy đấm thằng em nó ngủ cùng xịt cả máu mũi . e hỏi bà tiếp thì bà bảo hôm đấy nhà mình các cụ về nên nó không dám vào nên hù bạn con trước ! nó đợi các cụ mình đi nó mới dám vào nhà. e nghe mà kinh người nên kêu mẹ thì thầy nọ thầy kia xem ntn nào mà để tránh ! nói chung chuyện cũng qua nên e khuyên các bác tới các cơi u ám thì đừng nên cười đùa hay chụp ảnh! kẻo lại bị như e ! giờ cứ phải cầm bùa kè kè bên mình thì toi các bác ạ

1
10 tháng 4 2022

chắc bạn vi phạm nội quy nên họ không cho vào

giờ muốn vào thì cậu đăng kí tài khoản mới