Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống của chúng ta có những lúc vui, buồn, giận dữ, đau buồn,... nhưng đó là nhứng trạng thái tâm lý bình thường. Nhưng chúng ta nên kìm chế những trạng thái đó vì nó không những khiến bạn và những người xung quanh bạn bị tổn thương. Dù những cây dinh đó đã được rút ra thì trong tâm hồn người đó vẫn in sâu dấu vết không thể nào xóa nhòa đi được. Chúng ta không nên trút những cơn giận dữ, những nỗi bực tức của mình nên người khác, đặc biệt là những người thân của mình. Vì đó sẽ gây những tổn thương sâu sắc.
Em rút ra bài học là mình phải kiềm chế lại cơn tức giận vì nó vừa có hại cho sức khỏe, mình sẽ rất ít bạn và ngừa ta sẽ luôn nói xấu mình.
"Mùa hè đến rồi,thích quá thôi!Vậy là được nghỉ học rồi",em reo lên trên đường về nhà.Đến nơi,mẹ bày mâm cơm lên bàn ăn.Ôi,món canh mồng tơi,đậu phụ chiên cùng với mấy miếng thịt,lại thêm cả món kem ốc quế nữa thì đây là bữa ăn trưa hè tuyệt vời quá còn gì!Chén xong phần ăn của mình và sau khi rửa bát,em ra vườn,mắc võng vào hai gốc cây xoan giữa vườn nằm nghỉ trưa.Gió thổi lướt qua mát rượi.Nhưng sao trưa hè im ắng thế nhỉ?Cô mái mơ cùng bầy bé gà con đâu rồi,chú cún con,chị vịt bầu,chú gà trống?Không tiếng chim hót,lá cũng buồn không bay.Vắng quá.Đang mơ màng,chợt em nghe tiếng thở dài của ai đó gần bên.Em liếc xung quanh nhưng không thấy ai cả."Ủa,cháu còn thức à?",một tiếng nói khàn khàn của một ông già vang lên,phá tan bầu không khí tĩnh mịch."Ai đấy ạ?",em hỏi."Ta đây,cạnh sát cháu đó",em liếc cạnh em và thấy bác bụi tre già."Cháu chào bác ạ.Xin lỗi vì đã vô lễ",em gãi tai nói."Không sao",bác tre già cười,"Chỉ là nhìn cảnh này,bác lại nhớ ngày xưa quá".Tôi thắc mắc và gặng hỏi bác tre.Nhìn em,bác mỉm cười và kể:
-Hồi cái ngày xưa ấy,bác nhớ như in cái hồi Pháp đến xâm lược nước ta.Nước ta lúc ấy đã nghèo khó,mà tụi nó lấn sang làm ta thêm khó muôn phần.Nhà tan cửa nát,chúng nó lộng hành cả đất nước mình.Trâu bò,gà vịt đều bị chúng giết thịt,lúa thóc thì bị cướp đi.Người dân đang ăn cũng bị chúng nó thình lình xông vào bắn chết.Thây chất cao như núi,máu chảy đỏ dòng sông.Ấy thế,chúng còn giết người như giết vật.Nhiều đứa bé chưa kịp chào đời thì cũng bị chúng nó biến thành đồ chơi.Thật là,bọn quân ác ôn mất lòng người.Bao nhiêu ông vua triều Huế lúc ấy sợ tụi nó như cọp,răm rắp nghe lời như nô lệ.Mấy tên vua bù nhìn ấy đã sợ sệt chia cắt nước ta cho chúng liền mấy tỉnh,ấy thế còn ra lịnh bãi binh.Nhưng,con người Việt ta nào chịu thua?Đã là cây tre,một trong những người bạn lâu đời thắm thiết của nhân dân nước Nam,ta đã được họ trọng dụng làm ra tên,vũ khí.Các tướng lĩnh,nguyên soái cùng toàn thể nhân dân và quân lính đã hò reo,đồng loạt đánh trống,người thì tay cầm búa rìu,người thì gươm đao,giáo mác...Tất cả đều trên dưới đồng tâm diệt bọn quân đô hộ.Lúc đầu,quân ta không địch được nổi chúng và nhiều tướng giỏi tài đã hy sinh cho đến khi Bác chỉ huy,tất cả đều theo một trật tự nhất định nên đã tiêu diệt được giặc.Nhưng,trong kháng chiến,bao giờ cũng phải có người hy sinh,trong đó có Vừ A Dính,anh Kim Đồng,...Ra đi,nhưng họ vẫn sống mãi trong tim của mỗi người con Việt.Cháu cũng là người Việt,nên phải biết noi gương họ bằng cách học giỏi,chăm ngoan để sau này giúp ích cho đất nước.Ta đã chứng khiến được những trận chiến đấu anh dũng ấy,thật là có phúc khi được sống trong kiếp của cây tre.
Nghe câu chuyện của bác tre già,em cảm thấy thấm thía biết bao.Đất nước ta có được sự bình yên cho đến ngày hôm nay là do sự hy sinh của bao người trong nhiều thời đại khác nhau,từ lúc đất nước được thành lập đến nay.
- Các sự việc trên liên quan chặt chẽ với nhau, sự việc này dẫn đến sự việc kia, tạo thành chuỗi sự việc liền mạch cho văn bản.
- Nếu không có sự kiện (c) thì sẽ không có sự kiện (d) vì có hành động cho áo Hiên của hai chị em thì mới ó sự việc mẹ Hiên mang áo đến trả lại.
Em nhớ rằng đã có 1 lần em làm được việc tốt.Lần đó khiến em rất vui.Câu chuyện như sau:
Hôm ấy là Chủ Nhật,em đi chơi cùng với các bạn.Sau một hồi chơi thỏa thích,em và các bạn về nhà.Trên đường,em vừa đi vừa hóng gió cho mát.Không để ý,em đá vào vật gì đó.Nhìn xuống dưới,em ngạc nhiên:"Trời!Một cái ví tiền!"Em nhặt lên và chạy nhanh về nhà.Em cầm cái ví suốt 2 ngày liền mà vẫn không có người đi tìm.Đến 1 hôm,em định ra chỗ chú công an phường để nhờ tìm chủ của cái ví.Nhưng khi ra đó thì em bị lạc đường.Em phụng phịu khóc thì đột nhiên thấy có bóng người chạy tới.Ồ!Bác Minh hàng xóm đây mà.Em liền chạy đến chỗ của bác rồi nhờ bác dẫn về nhà.Bác đồng ý ngay.Về đến nhà em,để cảm ơn bác nên cả nhà em đã mời bác ở lại ăn cơm.vừa ngồi ăn bác vừa kể:"Tôi vụng về quá.Đang đi công tác mà lại làm rơi cái ví tiền ở đâu không biết.Trong đó còn có tiền đóng học cho con tôi nữa mà!"Trông bác có vẻ rất buồn.Bỗng em chợt nhớ ra rằng em có nhặt được cái ví.Em nhanh nhảu đi lấy cái ví rồi đưa cho bác Minh và nói:"Bác ơi,có phải cái này không ạ?"Bác Mình nhìn thấy thì nói đúng rồi.Bác có vẻ rất vui khi thấy ví của mình.Cả nhà em ai cũng rất vui.
Sau lần đó,em được bố mẹ khen rất nhiều.Em rất muốn giúp đỡ người khác vì công việc đó rất vui.Em mong rằng sẽ có nhiều người hay đi giúp đỡ để xã hội ngày càng phát triển.