Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời."
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh... mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, ... qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần... Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to: "Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa!" Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ...
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con ... con tha thứ cho mẹ, nghe con." Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: "Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi". Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa... việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị... là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: "Con yêu mẹ!" thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: "Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con''.
Dù hơi muộn tí nhưng bạn thông cảm nhé :
Tôi gọi người thân thiết nhất của tôi là mẹ, mẹ là chỗ dựa cho tôi những lúc vui buồn, hay khi có một cảm giác bất chợt nào đó, người mà tôi nghĩ đến đầu tiên luôn luôn là mẹ.
Mẹ tôi năm nay ngoài bốn mươi tuổi, dáng người mẹ gầy mảnh dẻ, nước da hơi mai mái và mái tóc đã điểm sương. Khuôn mặt mẹ đã dần hằn những vết nhăn, dấu vết của một thời khó nhọc. Tôi thương biết mấy đôi mắt buồn xa xăm, hơi mờ đục của mẹ, càng thương thêm gánh hàng rong mẹ gánh mỗi chiều về khi hoàng hôn chập chững ở đầu cửa và giọt mồ hôi ướt thẫm trên lưng người.
Tôi vẫn thường nghe mấy đứa bạn kể về mẹ, chúng miêu tả mẹ chúng hệt như một bà tiên, hiền từ và rất chiều chuộng. Mẹ tôi thì ngược lại, người không bao giờ cho phép tôi mua gì đó trừ khi thật cần thiết, nhiều lúc tôi tủi thân, hay đem mình ra so sánh với bọn bạn và ngồi khóc, nhưng nào tôi có hiểu cho nỗi vất vả của mẹ đâu ... Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe mẹ kể rằng, hồi còn trẻ mẹ là cô gái đẹp nhất làng, có bao nhiều chàng trai hào hoa phong nhã, phong lưu đến cầu hôn, nhưng rồi, mẹ lại chấp nhận làm vợ cha tôi, một anh chàng hiền lành, ít nói. Hồi đó nhà ông bà tôi nghèo lắm, cha tôi phải làm quần quần suốt ngày để nuôi mấy đứa em khôn lớn. Về làm dâu nhà nội, mẹ khổ từ đó, cái quần thụng và yếm đào thay bằng quần ống quét đất, làm công nuôi gia đình ... Thời gian trôi đi, cô gái yếm đào lưng ong ấy nay đã trở thành một người đàn bà đứng tuổi, ngày ngày gánh hai gánh hàng rong đi bán, với khó khăn cực nhọc thế, cha tôi rơm rớm nước mắt khi nhìn đôi bàn tay đã chai sần của mẹ. Nhưng bù lại, mẹ tôi có một giọng hát rất hay,mỗi tối, anh em chúng tôi đều ngồi quây quần nghe mẹ hát những bài dân ca, quan họ.Điều đó có lẽ là niềm vui duy nhất bù đắp cho mẹ sau một ngày làm việc vất vả.
Lớn lên , tôi bắt đầu thêm yêu những câu hát về mẹ :
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Cảm ơn mẹ vì tất cả, từ công sinh dưỡng mẹ đều chăm lo cho chúng tôi đầy đủ, hơn thế, mẹ còn là chỗ dựa tinh thần, để nâng đỡ mỗi bước chân tôi đi...
Nguồn : Tự làm
d,Ý kiến cho hai câu đầu của bài thơ thuần tuý tả cảnh, hai câu sau của bài thơ thuần tuý tả tình là chưa chính xác, bởi:
Ta hãy chú ý đến chữ “sàng” trong câu thơ thứ nhất (sàng ở đây có nghĩa là giường). Như thế chữ sàng gợi cho ta nghĩ rằng nhà thơ đang nằm mà không ngủ được. Và cũng vì nằm trên giường không ngủ thì mới thấy ánh trăng xuyên qua cửa. Hơn thế nữa chắc chắn phải có một chủ thể trữ tình ở đây thì mới có cái sự “nghi” (Ngỡ mặt đất phủ sương) được. Nhân vật trữ tình rất có thể là chưa ngủ, hoặc ngủ rồi nhưng tỉnh dậy và không ngủ được nữa. Trong trạng thái mơ màng ấy mới có cái sự nghi ngờ rất đẹp (trăng sáng mà ngỡ là sương). Như thế dù không trực tiếp tả người, câu thơ vẫn gợi lên được trạng thái và tình cảm của con người.
- Hai câu thơ sau cũng vậy. Thực ra chỉ có đúng ba chữ trực tiếp tả tình, đó là: tư cố hương (nhớ về quê cũ), còn lại đều tả cảnh, tả người. Hay nói chính xác hơn cảnh được tả để chuyển tải cái tình quê hương da diết.
Như thế, từ đây có thể rút ra kết luận: trong bài thơ này (và cả một số bài thơ Đường khác nữa), hai câu đầu (hoặc nửa trên) thường thiên về tả cảnh (trong cảnh có tình), ngược lại hai câu sau thiên về tả tình (trong tình có cảnh).
/hoi-dap/question/108228.html
ấn theo link này là có câu trả lờiHạnh phúc không nằm ở những điều cao sang vượt xa tầm với con người mà hạnh phúc đến từ những điều bình dị. Mỗi ngày trôi qua đối với tôi là một ngày hạnh phúc, bởi khi đó tôi có thêm một ngày để yêu thương, để sống trọn vẹn kiếp người bé mọn. Có thể với bạn, hạnh phúc là một bữa cơm gia đình quây quần ấm cúng, là được đi công viên, sở thú mỗi cuối tuần,…Nhưng đối với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi giờ học tập mệt mỏi căng thẳng ở trường, trở về nhà, ôm con mèo cưng của tôi vào lòng rồi ngủ một giấc thật say. Có bé mèo, cuộc sống của tôi mới thực sự thú vị và nhiều màu sắc. Xem thêm [Văn 7] Cảm nghĩ về thầy cô, người đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai (bài viết số 3) [Văn 7] Biểu cảm về vườn nhà em (bài viết số 3) [Văn 7] Nêu cảm nghĩ về thầy/cô giáo mà em quý mến (biểu cảm cô giáo) [Văn 7] Nêu cảm nghĩ về người bạn của em [Văn 7] Nêu cảm nghĩ về một món quà tuổi thơ (quyển truyện) Chú mèo ấy là món quà của một người bà con xa tặng tôi vào mùa hè năm trước. Đó là một con mèo mướp với bộ lông mềm như nhung, mịn như tơ màu vàng cam trông thật yểu điệu. Tôi gọi nó là Mướp như cách gọi của dân gian và gắn thêm một từ thể hiện nét cá tính tiêu biểu của nó, đó là Mướp Lười. Lúc mới đem về nuôi, Mướp chỉ là một chú mèo còi cọc, ốm yếu, hai bên mạn sườn in hằn lên da trông chẳng còn tí sức sống. Được tặng món quà dễ thương này tôi đã không mấy vui vẻ khi đón nhận, lúc ấy, tôi là một đứa trẻ trầm cảm nhẹ và luôn tỏ ra sợ hãi trước mọi thứ xung quanh. Thời gian cứ thế trôi qua, lâu dần, lâu dần… Được mẹ tôi chăm sóc tử tế, Mướp lớn nhanh như thổi và trở nên béo ục. Nếu những con mèo khác thích đi săn chuột thì Mướp của tôi thích nằm ườn ra sân tắm nắng. Nếu những con mèo khác hay lục lạo đồ ăn thì Mướp của tôi hiền đến lạ, mẹ tôi cho ăn gì sẽ ăn đó, tuyệt nhiên không bén mảng đến gần đồ ăn thức uống trong nhà. Có lẽ vì vậy mà cả gia đình tôi ai cũng thương con Mướp Lười. Lúc này, tôi bắt đầu để ý đến nó nhiều hơn và cùng nhau làm quen, trò chuyện. Tôi tâm sự với Mướp tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi, nào là bị điểm kém môn Văn, bị các bạn trong lớp trêu chọc là thằng đần,…Tôi thường ôm con Mướp thiếp đi sau khi trò chuyện chán chê những chuyện mà tôi chưa bao giờ kể với cha mẹ hay bất cứ một người nào khác…Mướp dường như thấu hiểu những lời tôi nói, cảm nhận được những rắc rối tôi đang gặp phải trong cuộc sống và đồng cảm với tôi nên thường cuộn tròn nằm im trong vòng tay tôi dụi dụi đầu như muốn nói: “Mình hiểu cả! Không sao đâu! Bạn còn có mình đây!”. Sau khoảng thời gian chung sống, Mướp trở nên quen thuộc với tôi và trở thành một người bạn không thể thiếu chia sẻ cùng tôi mọi buồn vui trong cuộc sống. Giờ đây, căn bệnh trầm cảm của tôi đã không còn, tôi đã trở nên hoạt bát hơn và hòa nhập được với mọi người. Công lớn nhất chắc phải dành phần cho Mướp. Những ngày rỗi rãnh không phải đến trường, tôi thường trốn trong phòng riêng đọc sách, Mướp lúc nào cũng nằm bên chân tôi, chờ đợi…Đến khi cảm thấy không thể đợi được nữa, Mướp Lười uể oải đứng lên “Meo. Meo…” mấy tiếng như thể bảo rằng: “Bạn ơi! Ra ngoài thôi! Vận động một tí đi nào!”. Khi ấy, bất giác tôi sẽ đứng lên và theo chân bạn Mướp ra khỏi phòng…Mướp đi loanh quanh trong vườn vờn hoa, bắt bướm, nó tỏ ra khá thích thú khi nhìn thấy một chú bướm cứ vờn quanh cái đuôi dài ngoằng lúc nào cũng uốn éo của nó. Những lúc như thế, bất giác tôi mỉm cười…Tôi cảm thấy rằng cuộc sống quanh mình mới đẹp làm sao! Tại sao mình không thử mở lòng ra và sống một cuộc đời khác? Vậy là tôi bắt đầu quan tâm xung quanh nhiều hơn, tôi trò chuyện nhiều hơn với mẹ, đến lớp tôi thường giúp bạn tưới cây, lau bảng…Dần dần, tôi cũng trút bỏ được cái vỏ bọc ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài bấy lâu. Cảm ơn bạn Mướp Lười nhiều lắm! Cuộc sống của bạn sẽ trở nên tẻ nhạt biết bao nếu không có những “người bạn” đặc biệt như thế! Giờ đây tôi đã hiểu vì sao các gia đình có trẻ em thì được khuyến khích nên có một con vật nuôi trong nhà. Con vật nuôi ấy sẽ giúp cho các bạn nhỏ phát triển toàn diện, đặc biệt là về khía cạnh tâm lý, tình cảm. Tôi yêu Mướp của tôi nhiều lắm! Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt và chăm sóc Mướp thật cẩn thận để chú mèo đặc biệt ấy sẽ mãi bên cạnh tôi, tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài đến vô tận. Còn “người bạn” của bạn thế nào? Hãy chia sẻ với tôi nhé!
Câu 2
“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là người như vậy đó.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”
Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao chai sạn, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà… thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.
Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.
Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.
Người cho bạn thiên chức được sống như ngày nay chính là mẹ. Người mà ở đó ta không bao giờ thấy thiếu vắng hơi ấm, không bao giò thua lỗ về tình thương, không bao giờ bị lừa dối bởi tình cảm... Trên đời chỉ có mẹ là người ta đáng tin nhất. Ai cũng có một người mẹ như thế. Và bản thân tôi cũng vậy, cũng có một người mẹ tuyệt vời biết bao.
Năm nay mẹ tôi đã 38 tuổi, cũng còn khá trẻ nhưng lại hằn rõ những dấu vết tần tảo thời gian. Thay vì có một làn da trắng sáng thì da mẹ sạm sạm nắng do những hôm đứng đồng vào những trưa hè nóng oi bức tưởng như ngộp thở. Khuôn mặt mẹ vẫn nhỏ nhắn hình trái xoan, gò má mẹ cao, gầy gầy trông rất đáng thương. Bàn tay bàn chân mẹ xương xương, các đường gân tay nổi rõ lên cùng đó là những vết chai sạn to lấm tấm. đôi bàn tay ấy đã phải sớm hôm dãi nắng, sớm ngày đầu tắt mặt tối lo cho gia đình tôi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xương xương ấy là đôi môi lúc nào cũng nở tươi nụ cười lạc quan với đời. Dù chưa bước qua tuổi tứ tuần nhưng mẹ già nhanh hơn tuổi, cũng chỉ bởi những đứa con như tôi. Dù mẹ không đẹp như bao người ngoài kia nhưng trong tôi, mẹ lại là người phụ nữ, là thánh nữ trong lòng tôi.Mẹ hiền lành, dịu dàng, luôn mang một phong thái rất đoan trang đằm thắm khiến mọi người khi tiếp xúc đều cảm thấy rất nhẹ nhàng mà gần gũi. Mẹ thường xuyên giúp đỡ mọi người, hàng xóm nếu như cần thiết. Mẹ sẵn sàng xắn tay xắn quần để giúp đỡ mà không nề hà hay toan tình. Rồi những lúc rảnh rỗi mẹ vẫn tích cực tham gia các hoạt động của làng xã. Đó cũng chính là lí do ai ai cũng quý mến mẹ, một người phụ nữa phúc hậu tốt bụng.
Tôi vẫn còn nhớ hè năm ngoái, khi chuẩn bị vào lớp 6. Là dấu mốc chuyển cấp của tôi. Để đủ tiền trang bị tiền sách, bộ quần áo đồng phục mới thì mẹ con tôi đã phải chất cả một xe rau thật nặng đi ra chợ trên con đường làng ngoằn ngoèo. Chân đất mẹ cứ thoăn thoắt đẩy xe to như vậy, dù mệt nhưng mẹ vẫn mặc cả từng đồng để có tiền mua từng chiếc bút quyển vở cho tôi. Tôi thấy thương mẹ xiết bao.
Đời này, dẫu có ra sao, đi đâu về đâu thì mẹ luôn là người tôi nghĩ đến đầu tiên. . Mẹ luôn dạy bảo, mang cho tôi những câu chuyện đầy tính giáo dục bởi mẹ khát khao chị em tôi nên người như nào. Mẹ thường dạy: ra ngoài phải mạnh mẽ nếu không đời sẽ quật ngã các con. Vâng lời mẹ, nhưng mẹ à khi trở về bên mẹ thì con mãi chỉ là đứa con bé nhỏ xiết bao trước vòng tay yêu thương rộng lớn của mẹ.Tình thương,sự hi sinh của mẹ chắc cả đời này tôi cũng không trả sao cho hết. Chỉ biết cố gắng chăm chỉ học hành để không phụ lòng mẹ. Con yêu mẹ!
Vậy còn tuổi thơ của mẹ đâu luong nguyen? mình có ghi trong gợi ý mà