K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

14 tháng 5 2018

Tôi được sinh ra từ một xướng chế tạo búp bê của công ty sản xuất đồ chơi trẻ em. Mái tóc tôi vàng óng được tết thành hai bím, đôi mắt thì tròn xoe, còn miệng luôn nở nụ cười. Tôi mặc một bộ váy màu hồng và được trưng bày trong tủ kính của một cửa hiệu bán đồ chơi. Ai đi ngang qua cũng đều ngắm nhìn tôi. Tôi cảm thấy sung sướng và hãnh diện.

Một hôm, có hai mẹ con đến cửa hiệu. Cô bé dừng lại chỗ tôi đứng và bế tôi vào lòng. Rồi tôi trở thành người bạn thân của cô, tên là Nga. Mấy ngày đầu, Nga không rời tôi. Cứ về đến nhà là Nga quấn quít bên tôi. Tối đến, chúng tôi ngủ chung giường. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng chỉ hơn một tuần, Nga bắt đầu chán. Nghịch ngợm hơn, Nga còn lột hết quần áo tôi vứt bừa bãi khắp nơi. Một lần tìm không thấy quần áo cho tôi, Nga vứt tôi lên nóc tú cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.

Đêm đến, trời trở rét, tôi lạnh quá run cầm cập và thút thít khóc làm chị Lật đật tròn xoay đang nằm ngủ bên cạnh tỉnh dậy, rồi Lỏi:

-     Sao em khóc?

-    Em không có quần áo, em rét lắm. Còn chị may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.

-    Cô ấy thật tệ. Cô ta bắt bọn mình làm trò vui nhưng chẳng bao giờ chú ý đến mình.

Tôi ấm ức và nức nở:

-     Em không muốn sống với chị ấy nữa, em đi đây!

Tôi liền tụt xuống khỏi tủ rồi leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào và nhảy ra phố cho dù chị Lật đật gọi thế nào tôi cũng không quay lại. Tôi còn nghe tiếng chị Lật đật gọi Nga dậy.

Thoát được ra ngoài phố, tôi sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, tôi không mặc quần áo nên không thể đi tiếp. Tôi thấy một đống lá khô ai đã quét vun lại bên một gốc cây to, tôi lẩn vào tránh rét và đánh một giấc -ngon lành. Sáng hôm sau, tôi vừa chui ra khỏi đống lá để sưởi nắng thì trông thấy một cô bé đứng trước mặt tôi reo lên:

-     Con búp bê xinh đẹp quá! Ai vứt ở đây thế này, hoài của.

Cô bé ôm tôi vào lòng và đi hỏi mấy người xung quanh nhưng không ai nhận là của mình. Cô liền bảo tôi:

-     Cô búp bê tội nghiệp ơi, hãy về làm bạn tôi!

Cô bé bồng tôi về nhà, cô lau chùi sạch sẽ rồi hì hục cắt may cho tôi một bộ váy màu đỏ thật đẹp. Tối đến cô ôm tôi đi ngủ. Tôi vô cùng ấm áp trong vòng tay âu yếm của cô. Tôi sung sướng và thỏ thẻ bên tai cô:

-      Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời

14 tháng 5 2018

*  Tham khảo cách kể dưới đây:

Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

-  Làm sao em khóc?

-  Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

-  Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

-  Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:


 
-  Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

-  Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

-  Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!

Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt! 

13 tháng 12 2021

Ủa mà mình nhớ là đó là trong YouTube có nhiều lắm 

13 tháng 12 2021

Bạn chỉ cần lên gg tìm là có mừ

Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

-  Làm sao em khóc?

-  Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

-  Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

-  Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:

-  Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

-  Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

-  Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!



 

22 tháng 11 2018

Trả lời: 

Tranh 1: Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.

Tranh 2: Một đêm, trời trở rét búp bê lạnh vì không có quần áo ấm để mặc, bộ váy duy nhất của búp bê đã bị Nga lột ra từ trước. Khi các đồ chơi khác an ủi thì búp bê càng tủi thân hơn, quyết định rời khỏi ngôi nhà đó.

Tranh 3: Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét.

Tranh 4: Sáng hôm sau có cô bé đi qua thấy búp bê nằm lăn lóc trong đống lá, hỏi xung quanh  lại chẳng ai nhận nên đem về nhà mình để chăm sóc

Tranh 5: Cô bé đem búp bê về tắm giặt sạch sẽ, thấy búp bê không có quần áo mặc nên hí hoáy cả buổi tối ngồi cắt may quần áo cho búp bê

Tranh 6: Cô bé ôm búp bê đi ngủ, trong vòng tay ấm áp của chủ mới, búp bê vô cùng hạnh phúc thỏ thẻ với cô bé rằng muốn ở với cô bé suốt đời.

2. Kể lại câu chuyện bằng lời kể của búp bê.

Trả lời:

Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, búp bê chỉ có độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp bê đã bị Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi:

- Sao em khóc?

- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.

- Cô ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bọn mình làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.

Búp bê nức nở:

- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.

Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được. Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: “Ai lấy búp bê của con rồi?” Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm đâu ra búp bê nữa!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét. Sáng hôm sau, có một cô bé đi ngang qua nom thấy búp bê trong đống lá, reo lên:

- Ôi con búp bê xinh quá, ai vứt đi thế này, hoài của.

Hỏi mấy nhà xung quanh không có ai nhận, cô bé ôm búp bê về, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

- Búp bê sao không có áo? Tội nghiệp, chị sẽ may váy áo cho em.

Thế rồi, ngay tối đó, cô bé hí hoáy cắt may cho búp bê một bộ váy áo rất đẹp. Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới chăn len ấm áp, búp bê vô cùng sung sướng. Nó thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

- Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời. 

3. Kể phần kết của câu chuyện với tình huống: cô chủ cũ gặp lại búp bê trên tay cô chủ mới.

Trả lời:

Lại nói về Nga, từ ngày mất đi con búp bê, Nga nghiêm túc suy nghĩ lại những chiếc mà mình đã làm với những đồ chơi của mình cảm thấy vô cùng hối hận. Em tắm giặt cho chỗ đồ chơi cũ còn trong nhà, may thêm cho chúng quần áo mới rồi đặt chúng ở một nơi sạch sẽ. Tuy vậy, trong lòng em vẫn không nguôi nhớ về con búp bê đã mất, trong lòng không tránh được cảm giác dằn vặt và lo lắng. 

Một lần, Nga tới nhà Lan chơi tình cờ phát hiện ra cô búp bê đã mất của mình thì ra đang ở bên nhà Lan. Nỗi xúc động trào lên, Nga ôm búp bê khóc thút thít và kể cho Lan nghe về lỗi lầm của mình. Lan an ủi Nga và nói muốn cùng chơi búp bê với Nga. Nga để cô búp bê được ở bên chủ mới, từ đó hai bạn Lan và Nga trở thành đôi bạn thân thiết, cùng nhau chơi và chăm sóc đồ chơi, cùng nhau cố gắng trong học tập .

29 tháng 11 2017

Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

-  Làm sao em khóc?

-  Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

-  Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

-  Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:

-  Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

-  Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

-  Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!


 

29 tháng 11 2017

1. Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

-  Làm sao em khóc?

-  Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

-  Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

-  Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:

-  Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

-  Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

-  Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!

22 tháng 10 2021

Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.

Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:

-  Làm sao em khóc?

-  Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.

Chị Lật Đật chép miệng:

-  Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.

Tôi nức nở:

-  Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!

     Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

     Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!

     Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:

-  Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!

Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:

-  Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!

    Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:

-  Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!



 

Tham khảo!!!

Tranh 1: Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.

Tranh 2: Một đêm, trời trở rét búp bê lạnh vì không có quần áo ấm để mặc, bộ váy duy nhất của búp bê đã bị Nga lột ra từ trước. Khi các đồ chơi khác an ủi thì búp bê càng tủi thân hơn, quyết định rời khỏi ngôi nhà đó.

Tranh 3: Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét.

Tranh 4: Sáng hôm sau có cô bé đi qua thấy búp bê nằm lăn lóc trong đống lá, hỏi xung quanh  lại chẳng ai nhận nên đem về nhà mình để chăm sóc

Tranh 5: Cô bé đem búp bê về tắm giặt sạch sẽ, thấy búp bê không có quần áo mặc nên hí hoáy cả buổi tối ngồi cắt may quần áo cho búp bê

Tranh 6: Cô bé ôm búp bê đi ngủ, trong vòng tay ấm áp của chủ mới, búp bê vô cùng hạnh phúc thỏ thẻ với cô bé rằng muốn ở với cô bé suốt đời.

13 tháng 10 2017

Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được. Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đặt tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: "Ai lấy búp bê của con rồi?" Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm đâu ra búp bê nữa!

30 tháng 8 2019

Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được. Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đặt tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.

Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: "Ai lấy búp bê của con rồi?" Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm đâu ra búp bê nữa!

16 tháng 10 2017

Đoạn 3 ở khúc nào thì bạn lựa nhé . Vì mình cũng quên rồi:

Bà luôn sống cô đơn trong chiếc lều rách nát, nhỏ hẹp chỉ đủ để che nắng che mưa, nhưng cũng chẳng đủ để ngăn cản những đợt gió rét lạnh khi mùa đông về. Hơn nữa bà cũng chẳng có con hay là cháu để ở bên cạnh chăm nom, đỡ đần mỗi khi trái gió trở trời hay ốm đau, bệnh tật.

Hằng ngày thì bà lão đều phải ra đồng để mò cua và bắt ốc, sau đó lại đem chúng đi đổi thành tiền để mua gạo, mua rau sống cho qua ngày.Vào một ngày nọ, trong lúc bà mải mê bắt ốc thì vô tình bắt được con ốc đẹp đẽ vô cùng. Con ốc này có vỏ màu xanh ngọc bích, cũng chỉ to hơn một chút so với ngón cái của bà lão, nhưng lại tỏa ra được những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh sáng mặt trời.

 truyen co h cho be: nang tien oc - 1

( Ảnh minh họa )

Bà lão vô cùng vui mừng, liền nâng niu nó trên đôi tay nhăn nheo, gầy guộc và chất đầy những vết chai sạn của mình. Bởi vì thương cho con ốc đẹp nên bà chẳng đem nó đi bán, bà đem nó về nhà mình và nuôi nó trong chiếc chum nước để ngay sân nhà.

Và lại như thường lệ, ngày nào bà cũng chăm chỉ, cặm cụi để làm công việc quen thuộc của mình. Mỗi ngày bà vẫn mang giỏ ra đồng để bắt ốc, mò cua. Tuy nhiên thì mỗi khi về nhà bà lại ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì sân nhà đều được quét tước sạch sẽ tươm tất, còn vườn rau ở phía sau thì được nhặt cỏ sạch sẽ, trên bàn có sẵn cơm dẻo canh ngọt tinh tươm hết cả. Dù bà lão có cố sức nghĩ nhưng cũng chẳng thể nào đoán ra được người nào lại tốt bụng mà giúp mình những công việc này.

Ngày hôm sau thì bà cũng vẫn rời nhà ra đồng, tuy nhiên thì khi giữa buổi, bà lão quyết định quay về nhà để tìm hiểu thực hư mọi chuyện ra sao. Khi đến cổng nhà thì bà bỗng nhẹ bước chân, rón ra rón rén bước tới và núp ở sau cửa, bà muốn rình xem người nào đã giúp bà dọn nhà, nấu cơm mấy ngày hôm nay.

Và bà lão đã trông thấy được từ trong chum nước, có một cô gái rất xinh đẹp bước ra ngoài, cô có làn da trắng hồng, có đôi mắt đen to tròn như là mắt của bồ câu, đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút. Cô có một mái tóc dài đen ánh và óng ả. Trên người cô khoác chiếc áo dài màu xanh ngọc bích, và dáng đi của cô thì rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Cô làm việc nhà rất thành thạo và nhanh thoăn thoắt. Từ việc dọn dẹp cửa nhà, cho tới việc quét sân hay là nhổ cỏ vườn rau, cô làm đều rất nhanh nhẹn và sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc đó thì cô bắt tay vào đong gạo để nấu cơm.

Nhìn lén đến lúc này, bà lão cũng nhận ra được mọi chuyện. Bà liền nhẹ nhàng đi tới chỗ chum nước, nhanh tay lấy cái vỏ ốc để đập vỡ ra. Khi nghe có tiếng động thì cô gái xinh đẹp vội vội vàng vàng chạy về phía chum nước định chui lại vào trong chiếc vỏ ốc của mình, nhưng mà mọi việc đã muộn rồi, chiếc vỏ ốc của cô đã bị bà lão đập bể tan tành.

Bà lão bước tới ôm chầm lấy cô gái và bảo:

– Con gái à! Con hãy ở lại với mẹ đi!

Kể từ đó về sau thì bà lão cùng với cô gái xinh đẹp sống cùng nhau vui vẻ, hạnh phúc.

16 tháng 10 2017

Ngày xưa có một bà cụ già cô đơn nghèo khổ, sống trong một túp lều. Lưng bà còng, mái tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành, phúc hậu. Bà làm nghề mò cua bắt ốc để kiếm sống.

Một hôm, bà bắt được một con ốc rất lạ, rất đẹp. vỏ ốc xanh biếc như ngọc trai. Rửa sạch bùn, bà nhẹ nhàng đặt con ốc vào lòng bàn tay, bà càng thấy con ốc xinh xắn kì lạ. Bà lão thốt lên: "Chưa bao giờ nhìn thấy một con ốc đẹp như thế!".

Bà nhẹ nhàng bỏ vào giỏ, mang về nhà.

Bà thương, bà quý con ốc ấy lắm. Bà không đem ra chợ bán. Bà thả nó vào chum nước. Ngày nào cũng vậy, từ bãi sông, cánh đồng trở về nhà, bà lại ngó vào chum nước. Lòng bà khấp khởi mừng vui khi nhìn thấy con ốc bé nhỏ, xanh biếc, óng ánh vẫn nằm tận đáy chum nước.

Bà lão ngạc nhiên lắm. Mỗi lần đi làm về, thấy nhà mình có nhiều đổi thay kì lạ Nhà cửa, sân, ngõ đều được quét dọn sạch sẽ. Đàn lợn, đàn gà được ăn no, lớn lên như thổi. Vườn rau được vun xới, chăm bón tốt tươi. Cơm nước ngày ba bữa được nấu tinh tươm, nóng sốt, ngon lành...

Thấy chuyện lạ, bà lão cố ý rình xem. Bà suýt kêu lên khi nhìn thấy một người con gái mặc áo xanh lam từ chum nước bước ra, thoăn thoắt đi lại, làm hết cône việc này đến công việc khác. Nhưng hễ nghe có tiếng động, hoặc có tiếng người, cô gái xinh đẹp lại biến mất.

Bà lão đinh ninh cô gái ấy chính là con ốc được nuồi trong chum nước nhà mình. Bà lão lại rình. Một hôm, cô gái vừa bước ra khỏi chum nước đi vào trong nhà, bà lão lén bắt con ốc lên. Bà khẽ đập, vỏ ốc vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Trước mắt bà là một nàng tiên. Cặp mắt xanh trong. Lông mày dài như lá liễu. Mặt tươi như hoa. Mái tóc dài, đen mượt. Đôi tay thon dài, trắng ngà, bàn tay xinh xắn khéo léo. Bộ áo quần nàng tiên mặc thật lộng lẫy. Bà ôm nàng tiên vào lòng. Nước mát bà ứa ra. Bà khẽ nói: "Con ơi! Con ở đây với mẹ nhé! Con ở dây với mẹ cho vui cửa vui nhà...". Nàng Tiên ốc ôm lấy bà lão, cất tiếng thì thầm: "Mẹ ơi! Con là con gái cưng của mẹ dây mà..."

Túp lều từ đó sáng bừng lên, biến thành một ngôi nhà xinh đẹp. Có một mùi hương thoang thoảng như ướp lấy ngôi nhà. Bà lão như trẻ lại. Hai mẹ con càng yêu thương nhau...



 

27 tháng 9 2017

Một buổi chiều sâm sẩm tối, mẹ bảo ra ngoài tiệm tạp hóa mua cho mẹ một ít đường. Vâng lời mẹ, em chạy ra đầu hẻm, băng qua đường để sang tiệm tạp hóa, cùng lúc ấy, em thấy một bà cụ tóc bạc phơ, lưng còng, dáng người nhỏ bé và khắc khổ đang đứng bên vệ đường. Dường như bà định băng qua đường nhưng xe đông quá bà không qua được.

Em tiến đến bên bà và hỏi :

- Bà ơi, có phải bà định sang bên kia đường không ạ ?

- Ừ, bà định sang bên ấy cháu ạ, nhưng xe đông quá ! Thế cháu đi đâu mà tối thế ?

Bà cụ trả lời rồi nhìn em hỏi.

- Dạ cháu đi mua đường cho mẹ. Bà ơi, để cháu đưa bà sang bên ấy nhé ! Tôi đưa tay mình ra, đề nghị.

Bà cụ mỉm cười, cầm lấy tay tôi. Tôi cẩn thận dẫn bà đến vạch dành cho người đi bộ, giơ tay xin đường rồi chầm chậm dẫn bà cụ qua.

Sang đến bên kia đường, lạ kì thay, tay bà cụ bỗng trở nên âm áp vô cùng, từ người bà tỏa ra một vòng ánh sáng, chói lòa, rực rỡ. Lúc đó, mọi vật trước mắt tôi như dừng hoạt động. Bà cụ tôi dẫn qua đường lúc nãy không còn nữa, dáng người khắc khổ củng không còn mà thay vào đó là một bà cụ tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu. Bà âu yếm bảo tôi :

- Cháu là đứa bé ngoan, biết giúp đỡ mẹ và người khác. Để thưởng cho cháu, ta ban cho cháu ba điều ước.

 

Sau một phút ngỡ ngàng, tôi bèn ước cho gia đình mình ai cũng được mạnh khỏe, ước cho em trai tôi mắt không còn cận thị nữa, vì em tôi còn nhỏ mà bị cận bẩm sinh, nhìn nó bé tí đã phải đeo kính, tôi thương lắm. Tôi ước cho ba của Thùy - bạn thân của tôi mau tỉnh lại và mạnh khỏe về nhà vì thứ sáu tuần trước ba bạn ấy bị tai nạn giao thông và rơi vào trạng thái hôn mê. Gia đình bạn Thùy buồn lắm, riêng bạn ấy khóc suốt.

Khi tôi ước xong, bà tiên mỉm cười nhìn tôi rồi biến mất. Quên cả mua đường, tôi chạy về nhà. Kì diệu thay, tôi không thấy cặp kính trên mắt em trai tôi nữa, thay vào đó là một đôi mắt tròn xoe, đen láy và trong veo nhìn tôi mừng rỡ. Tôi sung sướng chạy vào bếp ôm chầm lấy mẹ, mừng vui khôn xiết.

                                                                                   Tập làm văn :  Đề bài 1 :   Các bạn hãy kể một câu chuyện về Chủ tịch Hồ Chí Minh ( hay còn gọi là Bác Hồ ) có lời mở đầu bài bằng hình thức mở bài gián tiếp và kết thúc bài bằng hình thức kết bài mở rộng . Đề bài 2 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 ,...
Đọc tiếp

                                                                                   Tập làm văn : 

 Đề bài 1 :   Các bạn hãy kể một câu chuyện về Chủ tịch Hồ Chí Minh ( hay còn gọi là Bác Hồ ) có lời mở đầu bài bằng hình thức mở bài gián tiếp và kết thúc bài bằng hình thức kết bài mở rộng .

 Đề bài 2 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 , trang 55 ) bằng lời của cậu bé An - đrây - ca sao cho chi tiết nhất .

 Đề bài 3 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện " Vua tàu thủy " Bạch Thái Bưởi ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 , trang 115 ) bằng lời của một chủ tàu người Hoa hoặc bằng lời của một chủ tàu người Pháp .

 Đề bài 4 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện Vẽ trứng ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 , trang 121 ) bằng lời của nhà danh họa , nhà điêu khắc , kiến trúc sư , kĩ sư , nhà bác học lớn vào Thời đại Phục Hưng Lê - ô - nác - đô đa Vin - xi .

 Đề bài 5 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện Văn hay chữ tốt ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 , trang 129 ) bằng lời của chiến sĩ yêu nước Cao Báo Quát .

 Đề bài 6 :  Các bạn hãy kể lại câu chuyện Ông Trạng thả diều ( sách GK Tiếng Việt 4 , tập 1 , trang 104 ) bằng lời của thầy đồ sống cùng làng mà Nguyễn Hiền từng học hồi 6 tuổi .

               Các bạn nhớ viết lại , sửa chữa lại bài văn cho đúng đề rồi gửi cho mình nha . Cảm ơn các bạn nhiều !                    

Mình xin lỗi các bạn , do tại mình mới học lớp 4 nên các đề này toàn là kiến thức của học kỳ I , lớp 4 không à . Các bạn thông cảm nhé !

4
16 tháng 11 2018

Nhok ơi nhiều wá viết rak thì cả tối à!

16 tháng 11 2018

Đề 2: 

                Tham khảo bải này bạn nhé:

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

-  Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.

                                                Học tốt!