K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 11 2018

Vì một người cai ngục luôn nói thật và người kia luôn nói dôí nên khi người tù hỏi qua lần lượt hai người cai ngục đường ra thì sẽ được câu trả lời luôn sai. Vâỵ câu hỏi là: Xin ngài hãy hỏi ông kia đâu là lối ra ngoài và hãy nói cho tôi biết câu trả lời của ông ấy là gì? Người tù sẽ luôn nhận được câu trả lời sai và đi theo hướng ngược với câu trả lời.

Bài toán 5Một gia đình có ba chị em gái sinh ba giống hệt nhau. Người chị cả tên là Lan, và Lan luôn luôn nói thật. Người chị hai tên là Liên; Liên lại là người luôn nói dối. Người em út tên là Linh; Linh thì lúc này nói thật, lúc khác thì lại nói dối.Nam là người họ hàng xa của gia đình, một ngày nọ bạn ấy đến chơi nhưng không biết ai là ai, vì vậy Nam đã hỏi mỗi chị em một câu...
Đọc tiếp

Bài toán 5

Một gia đình có ba chị em gái sinh ba giống hệt nhau. Người chị cả tên là Lan, và Lan luôn luôn nói thật. Người chị hai tên là Liên; Liên lại là người luôn nói dối. Người em út tên là Linh; Linh thì lúc này nói thật, lúc khác thì lại nói dối.

Nam là người họ hàng xa của gia đình, một ngày nọ bạn ấy đến chơi nhưng không biết ai là ai, vì vậy Nam đã hỏi mỗi chị em một câu hỏi.

- Nam hỏi người ngồi bên trái “Ai là người ngồi giữa?”, và nhận được câu trả lời: “Đó là Lan.”

- Nam hỏi người ngồi giữa “Tên bạn là gì?”; Câu trả lời Nam nhận được là: “Tôi tên là Linh”.

- Nam hỏi người ngồi bên phải “Ai là người ngồi giữa vậy?”; Người ngồi bên phải trả lời: “Đó là Liên.”

Những câu trả lời này làm Nam rất bối rối, vì bạn ấy đã hỏi tên của người ngồi giữa mà nhận được câu trả lời khác nhau từ ba chị em.

Bạn hãy chỉ cho Nam tên của người ngồi bên trái, ở giữa và bên phải nhé.

0
Thơ ấu bi thương và trưởng thành đầy sẹo của sát nhân máu lạnh nhất mọi thời đại Carl Panzram Khi tuổi thơ đã quá bất hạnh thì mọi thứ đều trở nên cực đoan. "21 mạng người đã nằm xuống dưới tay tao, hàng nghìn ngôi nhà đã bị đôi tay này cướp bóc và phóng hỏa. Một điều cũng không kém quan trọng là tao đã hãm hiếp hơn 1,000 thằng đàn ông. Tất cả những thứ này, nhưng trong lòng...
Đọc tiếp

Thơ ấu bi thương và trưởng thành đầy sẹo của sát nhân máu lạnh nhất mọi thời đại Carl Panzram

Khi tuổi thơ đã quá bất hạnh thì mọi thứ đều trở nên cực đoan.

"21 mạng người đã nằm xuống dưới tay tao, hàng nghìn ngôi nhà đã bị đôi tay này cướp bóc và phóng hỏa. Một điều cũng không kém quan trọng là tao đã hãm hiếp hơn 1,000 thằng đàn ông. Tất cả những thứ này, nhưng trong lòng tao không một chút hối hận. Lương tâm tao vứt lâu rồi nên mấy thứ này không làm tao lo lắng được. Chúa và ác quỷ, không có thứ gì tồn tại cả, tao cũng chẳng tin vào lòng tốt của con người. Tao ghét mọi người, kể cả bản thân."

Carl Panzram được sinh ra vào năm 1891 ở Minnesota trong một gia đình gốc Phổ. Ngay từ nhỏ, tuổi thơ của hắn đã không có gì đáng để nhớ về: Bố thì bỏ đi từ bé, còn bản thân thì đã sớm biết mùi những thứ tệ hại nhất của con người. Khi chỉ mới là cậu bé 12 tuổi, Panzram đã thực hiện vụ cướp đầu tiên: Bánh ngọt, táo và một khẩu súng. Vụ trộm đó đã gửi cậu thẳng vào trường cải tạo Minnesota. Tại đây, Panzram có những trải nghiệm “va chạm” đầu tiên với cuộc đời khi liên tục bị đánh đập, cưỡng hiếp tập thể bởi đội ngũ cán bộ của nhà trường. Sau khi thoát khỏi hầm địa ngục này, Panzram sớm bỏ chạy khỏi nhà mình.

Giờ là một thanh niên đường phố, Panzram đi mọi tuyến tàu điện để tìm chỗ trú ngày qua ngày, nhưng cậu lại liên tục bị những người vô gia cư trên các chuyến tàu hãm hiếp. Tất cả những trải nghiệm này đã làm cho Panzram trở thành một người hoàn toàn khác: Kẻ bị hãm hiếp nay bắt đầu muốn đi hãm hiếp người khác.

Panzram tiếp tục cuộc sống tàu điện, nhưng giờ đã bắt đầu dính vào những hành vi bạo lực như phóng hỏa những tòa nhà cũ và ăn cắp nhiều hơn. Vào năm 1908, ông ta bị kết án rồi gửi đến doanh trại kỷ luật Leavenworth. Sau khi được thả ra, ông lại tiếp tục quay trở về với lối mòn đường cũ: Ăn trộm rồi phóng hỏa. Mỗi lần bị bắt, ông luôn thừa nhận chứ chưa bao giờ trốn chạy khỏi những việc làm của mình.

Vào năm 1915, Carl Panzram bị kết án 7 năm tù giam tại nhà tù bang Oregon vì tội ăn cướp. Cuộc sống ở tù cũng không hề dễ dàng gì đối với ông. Những người làm việc ở nhà tù ngay lập tức không ưa Panzram vì thái độ của ông. Hậu quả của việc đó là Panzram liên tục bị đánh đập, tra tấn và biệt giam. Những lúc ở trong buồng một mình, ông không được ăn uống gì nhiều ngoài vài con gián.

Trong năm đầu tiên ở tù, Panzram đã giúp tù nhân Otto Hooker vượt ngục. Trên đường chạy trốn, Hooker giết một viên cai ngục và khai tên Panzram là đồng bọn. Nhưng Panzram cũng đã lên kế hoạch bỏ trốn cho riêng mình. Ông thoát được nhà tù Oregon nhưng không may bị bắt lại. 1 năm sau đó, Panzram lại một lần nữa tìm cách trốn thoát và lần này ông đã thành công.

Vào năm 1920, Panzram mua một con thuyền và đặt tên nó là Akiska. Trong khoảng thời gian này, ông bắt đầu dụ những người lính say rượu ở một bar gần đó về chiếc thuyền rồi hiếp dâm họ sau đó giết và bỏ xác họ ở một cửa sông gần Đại Tây Dương. Chiếc Akiska cũng hư hại dần theo thời gian rồi cuối cùng bị chìm. Panzram sau đó hướng đến châu Phi. Ông hạ cánh ở Angola, hãm hiếp và giết một thanh niên. Về vụ việc này, ông viết rằng:

"Não thằng bé đang chảy từ từ ra khỏi tai nó khi tao bỏ đi. Nó không thể nào chết được hơn như vậy nữa đâu."

Nhưng Panzram vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn muốn nhiều máu hơn, nhiều cái chết hơn, nhiều sự đau buồn hơn. Vài ngày sau sự việc với cậu bé châu Phi, ông giết 6 hướng dẫn viên địa phương khi họ đang chuẩn bị dẫn ông đi xem cá sấu. Ông ném xác của họ cho lũ cá sấu ăn trong thích thú.

Ở lại cũng đã lâu, Panzram bắt đầu chán châu Phi và đang tìm một địa điểm mới để tiếp tục hoành hành. Lần này, con tim gọi ông đến Lisbon. Tuy nhiên, cảnh sát ở Bồ Đào Nha đã biết về những vụ án ở châu Phi và đang tích cực tìm ông. Cảm thấy gò bó, Carl Panzram quay trở về với đất Mỹ thân yêu.

Tự nhiên như ở nhà, Panzram tiếp tục con đường hãm hiếp và giết hại thanh niên. Toàn bộ cuộc đời đã rèn luyện Panzram trở thành một con người cực kỳ khỏe mạnh, từ trai trẻ đến những lực sĩ khỏe mạnh, ông không hề ngán một ai cả. Nhưng như chúng ta đã biết, có thể Panzram giỏi việc giết người, nhưng trộm cắp hoàn toàn không phải sở trường của ông.

Vào năm 1928, Carl Panzram bị bắt vị tội ăn cướp và được gửi đến nhà tù liên bang Leavenworth. Lần này, án tù lên đến 25 năm vì ông đã thừa nhận giết 2 thanh niên.

Nhà tù không phải là nơi yêu thích của Carl Panzram, đặc biệt là cái tên Leavenworth. Ông đã cố gắng bỏ trốn nhưng không thành công. Có lần, những cai ngục đánh Panzram đến bất tỉnh. Với tất cả những nỗi hận thù này trong người, ông giết nhân viên giặt đồ ở đó bằng một thanh sắt. Và điều này đã khiến Panzram nhận án tử hình.

Đối với những tên tội phạm khác, án tử hình có nghĩa là họ sẽ không bao giờ có thể tiếp tục hành trình gây án của mình. Nhưng đối với Panzram, đây lại là một ước mơ thành hiện thực. Khi những nhà hoạt động nhân quyền cố gắng giành quyền sống cho ông, ông chửi mắng họ và nói rằng ước gì ông có thể giết cả lũ.

Trong khi đợi lên giàn, Panzram bằng cách nào đã có được một người bạn, cai ngục Henry Lesser. Lesser cảm thấy tiếc cho Panzram nên đã cho ông 1 USD để mua thuốc lá, và cả hai đã trở thành bạn bè.

Lesser thường đưa giấy bút cho Panzram và bảo ông hãy kể lại câu chuyện đời mình, và Panzram đã làm vậy, viết ra toàn bộ câu chuyện đời mình bằng mực đen giấy trắng, không chừa ra một chi tiết nào. Lesser đã xuất bản toàn bộ mọi thứ dưới dạng một cuốn sách tên Panzram: A Journal of Murder. Những chi tiết trong cuốn sách thật sự rất khó để đọc.

Lời cuối cùng Panzram buông ra trước khi lãnh án?

"Nhanh lên hộ. Tao đã có thể giết cả tá người trong lúc chờ lũ lề mề chúng mày rồi."

Nguồn bài: tổng hợp

~ mn đọc vui vẻ ~ ^.^

0
Kook xinh đẹp, con nhà giàu. Người yêu Kook là Suga, một hot boy bóng rổ. Họ là cặp đôi nổi tiếng ở trường. Cả hai người cùng có một cuộc tình đẹp. Cho đến một ngày nọ Kook cùng Hope đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Lúc về Kook vô tình thấy Suga đang cùng Min thân mật với nhau rồi bỗng trái tim Kook như ngàn mũi dao đâm vào họ đang hôn nhau. Sáng hôm sau Kook tức giận đến tìm Suga:"...
Đọc tiếp


Kook xinh đẹp, con nhà giàu. Người yêu Kook là Suga, một hot boy bóng rổ. Họ là cặp đôi nổi tiếng ở trường. Cả hai người cùng có một cuộc tình đẹp. Cho đến một ngày nọ Kook cùng Hope đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng. Lúc về Kook vô tình thấy Suga đang cùng Min thân mật với nhau rồi bỗng trái tim Kook như ngàn mũi dao đâm vào họ đang hôn nhau.
Sáng hôm sau Kook tức giận đến tìm Suga:
" Tại sao anh lại làm như vậy với em. Anh nói anh và Min chỉ là bạn thế tối qua hai người đã làm gì ờ nhà hàng?"
Suga nhìn Kook " Em đã thấy."
Kook nói không cần suy nghĩ. " Đúng vậy. Nếu em không thấy thì không biết anh sẽ giấu em đến khi nào."
Suga nhún vài cười khinh miệt " Anh chỉ hôn có một cái thôi mà em muốn nghĩ sao cũng được."
[BÉP] Kook tát mạnh vào mặt Suga rồi bỏ đi. Vài ngày đầu Kook rất đau đớn, Kook đến tìm Hope tâm sự. Hope đã chỉ cách cho Kook:
"Mày cứ buồn thế này không phải là cách. Bây giờ mày phải quen một anh trưởng thành."
Nghe lời Hope, tối đó Kook quyết định đến quán Bar. Ở đó Kook đã gặp Vuy một tay ăn chơi, lại đẹp trai con nhà giàu. Vuy là người đầu tiên lọt vào mắt Kook, Kook đến gần Vuy hơn và Vuy cũng vậy thấy em nào xinh gai là tán tỉnh.
" Chào em, em có thể giới thiệu cho anh một loại cocktail nào ngon ngon không?" Vuy mở lời
Hai người làm quen với nhau và thế là đêm đó Vuy đưa Kook về nhà riêng của mình. Hai người cùng vào phòng cửa đóng kín [ Lục đục nội bộ nha &^%$#~@$&&%^%^%$^%$&^ ] thỉnh thoảng có vài tiếng rênnn khẽ vọng ra.
Sáng hôm sau, Kook nằm trên giường xem lại clip tối qua. Vuy trừng mắt:
" Em quay lại làm gì?"
Kook cười hồn nhiên " Vì là lần đầu tiên nên em muốn có kỉ niệm." Vuy nhướn mày nhìn Kook ngạc nhiên, Kook biết Vuy đang nghĩ gì nói tiếp " Em còn đi học mà." Vuy há mồm trợn mắt, mặt nhăn nhó:
" Em chưa 18. "
" Vâng " Kook đáp.
Vuy chạy về nhà hỏi Mon. Vuy kể đầu đuôi cho Mon nghe
" Kì này mày ở tù rục xương nha con" Mon nói. Vuy chạy về nhà trầm mặt nói với Kook:
"Phải làm gì để em xóa clip này?" Kook đá mắt về phía Vuy
"Lịch làm người yêu em, em đã né hết ngày anh đi làm ra rồi còn lại anh là của em. Nếu không muốn đi tù thì đừng dở chứng với em"
Từ đó hai người luôn bên nhau. Tình cảm qua đêm bây giờ đã thành tình cảm xuất phát từ trái tim của hai người. Thấy hai người hạnh phúc Suga muốn dành lại Kook. Suga quyết định thách đấu với Vuy.
1. Đấu sắc đẹp. ( Cả hai đều đẹp nhưng Vuy cao hơn) Vuy thắng.
2. Đấu võ ( Về phấn này Suga thắng chắc nhưng Vuy quyết không buôn tha) Vuy thắng.
Biết mình thất bại Suga đến tìm Kook xin lỗi. Kook từ chối Suga
" Sao em lại không tha thứ cho anh, chẳng phải em quen Vuy là để trả thù anh hay sao?"
Vuy nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Suga đi khỏi Vuy mới đi vào mặt tối sầm
" Anh sợ con người em rồi đó."
" Em có lý do riêng của em mà. Nhưng bây giờ em yêu anh là thật lòng." Kook khóc lóc giải thích. Kook lại buồn rầu không ăn không uống, nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Thấy Kook hành hạ mình như vậy Jin đau lòng. Jin đến tìm Vuy giải thích mọi chuyện. Tối đó Vuy đến nhà Kook để xin lỗi.
Và hai người lại vui vẻ bên nhau như trước kia. Hai người chung sống cho đến khi Kook tốt nghiệp một đám cưới hoành tráng được diễn ra và cô dâu chú rể không ai khác là Vuy và Kook. Họ sống bên nhau trọn đời

10
4 tháng 5 2019

hay

4 tháng 5 2019

hay🙃 🙃 🙃

Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:– Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói:– Anh có kìm không?– Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.– Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải...
Đọc tiếp

Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:

– Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.

Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói:

– Anh có kìm không?

– Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.

– Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm.

Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa:

– Anh có cái cờ lê to không?

– Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợtôi?

– À… không sao, nhưng tôi cần một cái cờlê.

Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két… két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát:

– Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậm thì không kịp mất!

Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa… và hòm dụng cụ chưa mở được.

0
Chap 7 : Yukito sang nhà Touya...- Trà hai người đây ạ. Sakura mang trà ra.- Cảm ơn em - Yukito cười - phiền em rồi.- K....k....k....k....KHÔNG CÓ CHI !!!! Sakura đỏ mặt chạy lên lầu.Sakura vào phòng,mở cửa một cách thật nhanh,thật mạnh. Đúng lúc Kero định ra khỏi phòng nên lại gần cửa,bị Sakura mở cửa đập vào mặt Kero.- Ô.....ô ....ô mai....chuối - Kero ngã lăn xuống sàn.- Ố...Kero - chan! Kero - chan,cậu...
Đọc tiếp

Chap 7 :

Yukito sang nhà Touya...

- Trà hai người đây ạ.

Sakura mang trà ra.

- Cảm ơn em - Yukito cười - phiền em rồi.

- K....k....k....k....KHÔNG CÓ CHI !!!! Sakura đỏ mặt chạy lên lầu.

Sakura vào phòng,mở cửa một cách thật nhanh,thật mạnh. Đúng lúc Kero định ra khỏi phòng nên lại gần cửa,bị Sakura mở cửa đập vào mặt Kero.

- Ô.....ô ....ô mai....chuối - Kero ngã lăn xuống sàn.

- Ố...Kero - chan! Kero - chan,cậu có sao không?

- Bộ không thấy hả? Bị đập một cú ghê gớm thế này mà không sao mới lạ.

- Xin lỗi,xin lỗi mà. Hì hì.

Lúc đó....

Yukito hớp một ngụm trà :

- Cậu nghe tin gì gì trên báo chưa Touya?

Touya cầm tách lên...

- Biết rồi,vụ 6 học sinh lớp của con bé Sakura gặp chuyện chứ gì. Rồi Touya từ từ đặt tách lên miệng.

- Đúng,vụ đó thật là lạ,không biết ai có thể tàn nhẫn như thế chứ.

Touya uống tí trà rồi nói

- Yuki! Thủ phạm sẽ không bao giờ được tìm ra.

- Hể?

- Thủ phạm của vụ giết người này... sẽ khó mà tìm ra được.

- Sao cậu biết.

Touya nói tỉnh queo

- Thì Cảnh sát hoặc thám tử cũng đâu có tìm ra tung tích gì. Nhét thằng Conan vô chắc ít nhất sẽ tìm ra gì đó hoặc mò ra cả thủ phạm.

- Ha ha,thật viễn tưởng,Conan chỉ là truyện mà thôi.

- Chúng ta cũng là truyện còn gì. Cái bộ truyện Cardcaptor Sakura này chỉ có đa số nói con bé thu phục mấy lá bài màu mè kích cỡ to như cái điện thoại thôi. ZHaizz. ( T/G : NANI????SAO MI DÁM SỈ NHỤC BỘ TRUYỆN TA YÊU THÍCH THẾ HẢ???!!!!)

- Ha...haha.

Nói thì làm như không biết ai là thủ phạm,chứ cái năng lực khủng bố của Touya thì sẽ tìm ra thủ phạm trong giây lát. ( Touya : Khỏi nói nhiều,ta tìm ra rồi. T/g: Mi sẽ tố cáo Sakura chứ? Touya : Tạm thời là không và tôi sẽ nói gì đó với nó nếu có thể.)

Tomoyo ở trong nhà biết đc tin 6 hs lp mk đã lên báo,cô còn lo sợ,lo không biết bên cảnh sát có tìm ra Sakura là thủ phạm hay không,cô lo lắng lắm. Còn về phần Eri và Syao luôn đc người nhà nhắc nhở tỉ mỉ cẩn thận khi ra ngoài.

Từ hôm đó về sau và về sau mãi mãi,vụ giết người đó vẫn bí ẩn,không một cảnh sát nào có thể tìm ra chân tướng vụ việc này...

@@@@@@@@@@@@@ Còn @@@@@@@@@@@@@

2
17 tháng 2 2019

Ừm... mk nghĩ bn nên cho Tomoyo lạnh lùng đi một tí, hoặc là có tính cách điềm đạm hơn, suy nghĩ cái gì cx ko biểu hiện qua nét mặt, nếu ko sẽ lm liên lụy tới Sakura. Cụ thể là ở chi tiết" Tomoyo ở trong nhà biết đc tin 6 hs lp mk đã lên báo,cô còn lo sợ,lo không biết bên cảnh sát có tìm ra Sakura là thủ phạm hay không,cô lo lắng lắm", đặc biệt là ở chi tiết " Tomoyo cắn răng,lấm lét nhìn sang phía Sakura", như vậy ko đúng vs tính cách của một tiểu thư nhà giàu bậc nhất thế giới, lại còn là bn thân của một người nha Sakura.~ Mk chỉ góp ý vậy thôi, nếu bn thấy ko phù hợp thì cx ko cần tiếp thu đâu, ^^ nau ra chap ms nha!

17 tháng 2 2019

uk mk sẽ cẩn thận.

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ...
Đọc tiếp

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.

Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.

Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ được một bông hoa, một đôi tất thì lớn lên tôi đã có thể tặng mẹ một bộ mĩ phẩm tốt, một chiếc váy đẹp, một cái túi xách. Nhưng tấm thiệp kèm theo ấy thì ngày một ngắn đi. Cho tới năm gần đây nhất vào ngày 8/3 cũng chỉ còn vẻn vẹn một dòng: “Chúc mẹ ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ”

Tôi không biết làm thế nào mà con người chúng ta càng ngày càng ngại thổ lộ tình cảm của mình như thế, nhất là khi đối với những người đặc biệt đã sinh thành và dạy dỗ chúng ta.

Khi chúng ta bước ra ngoài xã hội, rồi có một cậu bạn trai, hoặc một cô bạn gái, hay thậm chí là một người bạn thân thiết, chúng ta dễ dàng nói cảm ơn, xin lỗi, và càng không ngại buông một lời yêu thương, trân trọng.

Nhưng với ba mẹ, chúng ta lại không làm thế, hoặc rất ít.

Tất nhiên, thi thoảng chúng ta vẫn thường chọn cách dễ dàng hơn như ghi vào thiệp, hay gửi tin nhắn. Nhưng tôi luôn tin rằng, việc trực tiếp thổ lộ lời yêu thương với một ai đó luôn là điều đặc biệt thiêng liêng. Bạn đứng trước mặt họ, nhìn vào mặt họ bằng tất cả sự trân thành, kính trọng, biết ơn, rồi nói với họ rằng bạn yêu họ nhiều như thế nào.

Chúng ta không phải là những đứa trẻ nữa. Bạn có biết về những đứa trẻ không, trước khi ba mẹ cho chúng kẹo, hoặc một món đồ chơi, họ thường đặt câu hỏi vui rằng “Con có yêu ba/mẹ không? Con yêu ai hơn?”

Tất nhiên vì để có được thứ mình muốn, chúng sẽ không ngần ngại nói ra lời yêu thương. “Con yêu ba/mẹ nhất”

Những đứa trẻ không giống chúng ta.

Hoặc phải chăng tất cả chúng ta cũng đã từng là đứa trẻ như thế. Nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành, bạn sẽ dần nhận thức ra được bạn yêu ba mẹ mình, ngay cả khi họ không cho bạn kẹo hay đồ chơi. Chỉ bởi đơn giản, bạn rõ ràng biết được thứ họ đã cho bạn là cả cuộc đời của họ. Sự sinh thành và nuôi dưỡng,bảo vệ và dạy dỗ.

Vậy tại sao bạn lại không còn nói yêu họ nữa?

Bạn không nói không phải là không yêu, mà chỉ vì cảm thấy điều đó thật khó khăn và ngại ngùng, thậm chí có chút kì cục, nên mãi chẳng thành lời.

Một giải pháp cho bạn, lúc này thì nên sống như là một đứa trẻ. Tất nhiên, đứa trẻ hay nói yêu ba mẹ mình để được cho quà, nhưng cũng chính những đứa trẻ sẵn sàng chạy tới ôm cổ mẹ, ôm chân ba, cười toe toét và nói yêu họ mà chẳng vì lý do gì.

Chẳng ai lại có ý kiến khi nghe một lời yêu thương từ người khác giành cho mình cả đâu, nhất là khi đó còn là ba mẹ của bạn.

Bạn biết cuộc sống này rồi đấy, chúng ta đang sống nhưng lại chẳng biết đâu sẽ là ngày cuối cùng còn được hít thở, tại sao bạn không thể nói lời yêu vào hôm nay?

Và một người không thể biết bạn yêu họ nếu như bạn không nói cho họ biết rằng bạn yêu họ như thế nào.

Tôi yêu bạn. Thế thôi.

---

“Có việc gì mà gọi giờ này thế con?”

“Dạ không có gì, con chỉ muốn nói…”

“Hả sao đấy?”

“Con chỉ muốn nói con yêu mẹ thôi. Hí hí.”

“Ơ. Con bé này hâm nhỉ.”

“Thôi con đi làm nha, muộn làm rồi.”

“Mà…”
“Dạ?”
“Mẹ cũng yêu và nhớ con nhiều. Cố gắng lên con nhé”

“Vâng. Yêu mẹ.”

Họ có thể hơi bất ngờ, họ có thể cảm thấy kì lạ, nhưng chắc chắn một điều rằng, họ thậm chí còn yêu bạn nhiều hơn bạn yêu họ rất rất nhiều. Và hẳn là, họ cũng đã chờ đợi lời nói ấy của con mình từ lâu.

Korea.

27.04.2019.

Nguồn: Sưu tầm

__Đôi lời muốn nói: Tôi thấy bài viết kia rất đứng thực tế mà ta đang trải qua. Vậy bạn có suy nghĩ gì khi đọc bài này?

0
❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️ -Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương. -Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....-Là...
Đọc tiếp

❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️

-Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.

-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương.

-Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....
-Là con gái hãy sống như một đoá hoa.. Không vì ai mà nở rộ.. Cũng chẳng vì ai mà lụi tàn

-Trong lòng bây giờ toàn là cả một trời tâm sự... Chẳng biết nói cùng ai

-Với tôi một mình không phải là cô đơn, một mình để tìm những khoảng lặng của riêng mình hay một chút bình yên trong đó có bạn....

-Tình yêu không cần đúng sai, không cần thắng thua hay nắm buông. Quan trọng là có vì nhau mà níu giữ hay không !
-" Đôi khi bạn cười không phải vì bạn vui. Mà là bạn muốn cho người ta thấy bạn ổn "

-Khéo ăn nói sẽ có được thiên hạ

-Ghen tị làm gì, trong khi người ta còn không phải là của mình.

-Chưa biết rõ lòng mình, thì làm sao xác định được tâm ý người ta?

-Một cô gái thông minh sẽ chọn lựa cuộc sống độc thân thay vì bị lừa dối, phản bội và đối xử vô tâm....
-Tự dưng yêu, cũng có thể tự dưng hết yêu, có gì mà khó hiểu?

-Xã hội đòi hỏi đủ thứ, nhưng thật ra chỉ cần đối xử tốt với bản thân mình là đủ.
-Em chẳng thích anh nữa . Chẳng vì gì cả chỉ là mệt mỏi quá thôi....

-Thất tình thật đáng sợ. Nó làm con người mệt mỏi biết bao nhiêu....
-Muốn gặp ai đó ngay lúc này...
-Muốn được yêu ai đó cả cuộc đời

0
1. Sự hiểu lầmTại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.Một hôm...
Đọc tiếp

1. Sự hiểu lầm
Tại Alaska có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn. Đến thời kỳ người vợ sinh nở nhưng do sinh khó nên đã qua đời để lại đứa con.
Người cha vì cuộc sống bận rộn, nên con không có ai chăm sóc. Vì vậy người cha đã đào tạo một con chó. Con chó này rất thông minh và biết nghe lời, có thể chăm sóc em bé được. Nó còn mang được bình sữa mang đến cho em bé uống.
Một hôm người cha để con chó ở nhà trông chừng đứa bé, khi ông trở về nhà bỗng thấy khắp miệng con chó toàn là máu, nguyên nhân là vì….
Người đàn ông ra ngoài có việc, để con chó ở nhà trông đứa bé. Khi ông trở về, nhìn thấy khắp sàn nhà toàn là máu, nhưng lại không thấy đứa bé đâu cả. Còn con chó thì vừa liếm máu tươi ở khóe miệng, vừa vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhìn ông.
Người đàn ông nổi giận, liền rút con dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó kêu thảm một tiếng, làm cho đứa trẻ đang ngủ say dưới tấm thảm loang lổ vết máu giật mình tỉnh dậy.
Lúc này, người đàn ông kia mới phát hiện xác chết của một con cho sói đang nằm bên cạnh góc tường.
Cảm ngộ: Có rất nhiều sự việc mà bạn nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã đúng như những gì bạn nghĩ. Trong việc đối nhân xử thế, chúng ta hãy cố gắng học cách lắng nghe, nên cho người khác có cơ hội để giải thích. Có như vậy, mới giúp chúng ta tránh được nhiều điều khiến ta phải hối tiếc sau này.
Ngược lại nếu chúng ta không hỏi, không nói, không giải thích mà đã vội vã hành động hay phán xét thì đây không phải là thể hiện sự mạnh mẽ, cá tính mà nó chính là sự bất công, không có trách nhiệm với chính mình và những người khác.
2. Sự nóng giận
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng:
“Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.
Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác.
Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy.
Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”
Cảm ngộ: Con người khi cáu giận thường trút giận dữ lên những người thân yêu ở quanh mình, bởi vì họ biết những người thân yêu của chúng ta sẽ luôn bao dung và tha thứ cho chúng ta.
Nhưng những lời nói khi tức giận luôn giống như những chiếc đinh làm tổn thương người khác. Có thể bạn chỉ là vô tâm nhưng vết thương đó cũng giống như lỗ hổng trên hàng rào vậy, nó đã tạo thành những vết thương nghiêm trọng. Vì vậy nhất định đừng lãng phí tình yêu thương mà những người thân yêu dành cho bạn, bởi vì điều này đối với họ lại là một sự tổn thương lớn.
3. Sự khoan dung
Câu chuyện kể về một người lính Mỹ, cuối cùng đã được trở về nhà sau trận chiến đấu vô cùng ác liệt ở Việt Nam.
Từ San Francisco, anh gọi điện cho cha mẹ mình: “Ba mẹ ơi, con đã trở về nhà này, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ. Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con”.
“Chắc chắn rồi, con trai yêu quý“, cha mẹ anh vui vẻ trả lời: “Ba mẹ rất muốn gặp bạn con”.
“Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ”, chàng trai tiếp tục, “anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí và còn bị mất một cánh tay và một chân. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta…
“Ồ, ba mẹ xin lỗi con, con trai… Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống…”
“Không, ba mẹ ơi, con muốn anh ấy tới sống với chúng ta”.
“Con à“, người cha nói, “con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ, ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi. Anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi…”
Lúc đó, người con trai gác điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa. Song, một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco. Con trai của họ đã qua đời sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống, cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng đó là một vụ tự sát.
Cha mẹ người lính, trong đau đớn tột cùng, đã vội vã bay tới San Francisco và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh, người con trai yêu quý của mình. Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết, đó là con trai của họ chỉ còn một cánh tay và một chân.
Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Cảm ngộ: Đừng bao giờ đối xử phân biệt với người khác, bạn sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai? Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình!. Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ như cho chính người thân của mình, thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
Bởi vì với sự từ bi, bao dung chúng ta sẽ đủ sức mài mòn bất kỳ hòn đá vô tri vô giác nào để trở thành một viên ngọc lung linh tỏa sáng, đủ sức biến điều khó khăn trở nên dễ dàng, đủ sức biến một người tầm thường hay tàn khuyết thành một vĩ nhân.
Nguồn: sưu tầm ( diendan.hocmai.vn)

0
Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu