hãy viết một bức thư cho một người bạn thân của em để kể giấc mơ của em
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em k cs chuyện vui nên e sẽ kể chuyện buồn.:))
Bài làm
Bữa cơm chiều cứ lặng lẽ trôi qua một cách buồn tẻ. Mâm cơm đã không còn nguời ngồi ăn mà thức ăn vẫn như còn nguyên. Chẳng một ai trong gia đình tôi cảm thấy đói. Tôi lặng lẽ vào phòng mk và cảm thấy hối hận vì mk dã gây ra một chuyện buồn cko gđ- một câu chuyện mà tôi ko hề mog muốn
Bữa cơm chiều là lúc cả gđ tôi được sum họp sau 1 ngày làm việc mệt nhọc. Bố, mẹ và tôi đều phấn khởi ngồi vào mâm vừa ăn uống, vừa trò chuyện vui vẻ. Tôi không cảm thấy đói nên chỉ ăn qua quýt, gọi là. Tôi buồn bãvaf phân vân không biết nên cho bố mẹ biết hay không? Rồi tự nhiên, tôi đứng phắt dậy, đi vào phòng lấy ra một quyển vở. Tôi cầm quyển vở nhẹ nhàng buớc vào bếp. Tôi cảm thấy lo sợ rồi đứng ngây lại, không muốn làm nữa. Nhưng, bố tôi đã kịp cất tiếng hỏi:
- Con làm sao thế?
Tôi bỗng run bần bật, chậm chạp bước lại cạnh bố mẹ tôi. Khó khăn lắm tôi mới mở được quyển vở của mình ra và nói:
- Hôm nay, con...con...
Bố tôi liền cầm lấy quyển vở và mở ra xem. Bố lặng cả người khj nhìn thấy điểm 1 đỏ chói cùng lời phê của thầy giáo" Không học bài" .Mẹ tôi cũng buông rơi đũa, dựa vào ghế. Bố mẹ cảm thấy bất ngờ khj biết tjn này. Tôi sợ hãi, đứng co rúm người lại rồi lo lắng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi tưởng tượng ra một trận đòn mà bố sẽ dành cho tôi. Lúc đó, tôi sẽ khóc lóc và van xjn bố. Nhưng ko, chẳng có trận đòn nào và cũng chẳng có cảnh van xjn nào cả. Bố tôi khẽ thở dài rồi vân vê cốc rượu đang uống dở. Mẹ tôi buồn bã đứng lên khj chưa ăn gì. Bố tôi bỗng bật cười- một nụ cười đớn đau nói" Con với chả cái" , rồi uống cốc rượu 1 cách nhanh chóng. Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi uống hết cốc rượu dễ dàng như vậy. Tôi lại càng cảm thấy thêm sợ hãi. Rồi bất chợt, bố tôi lại nói:
- Xjn ý kiến hả cơn, viết gì được bây giờ? Con có thể cho bố biết không?
Tôi như chết lặng cả người khj nghe bố hỏi. Hôm qua, do mải chơi, bố đã nhắc tôi học bài mà tôi không chịu nghe. Tôi biết, lúc này cả bố lẫn mẹ tôi đều rất buồn. Nỗi buồn đó thể hiện trên khuôn mặt bố, mẹ tôi. Bố mẹ đều phải làm việc vất vả để có tiền nuôi tôi ăn học mà tôi ko chịu khó, siêng năng cố gắng học tập, lại còn chơi bời luời nhác. Chao ôi, tôi hối hận quá, giá như mà quay ngược thời gian thì tôi sẽ cố gắng chăm chỉ hơn. Nhưng mà cứ " giá như" thì có mà đến mai. Tôi liền bước vội vã vào phòng và suy ngẫm về việc đã xảy ra. Chú gấu mà bố mẹ tặng tôi nhân dịp sjnh nhật vẫn cứ mỉm cười như giễu cợt nhưng lại khuyên bảo tôi cố gắng chăm học hơn. Ngoài kia, mẹ tôi dọn mâm: buồn bã, chán chường. Bố tôi đã ngồi đọc báo nhưng vẫn còn đượm trên khuôn mặt bao nỗi thất vọng, đắng cay và vất vả mà người đã trải qua suốt cả nửa đời, rồi chính tôi bây giờ lại là người làm thêm một nếp nhăn trên khuôn mặt, một sợi tóc bạc trên mái đầu người cha yêu dấu.
Tôi thầm hứa với mình sẽ cố gắng, chuyên tâm học tập hơn nữa để trở thành một người con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với sự mong mỏi của bố mẹ.
Hay thì cho mình xjn lời cảm ơn nhá ^^
bác thang lên hỏi ông trời Ai mà biết đượccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccc
olm dùng để trao đổi về việc hok chứ ko được nhắn linh tinh
Viết thư kể về ước mơ cho một người bạn ở xa
........., ngày ..... tháng .... năm ......
... thân mến!
Thật là vui khi sáng nay, mình nhận được thư của Hồng. Qua lời bạn kể, biết mọi người đều mạnh khỏe là mình mừng lắm. Còn Hồng muốn mình kể chuyện hả? Biết kể gì đây ngoài việc học tập của mình. À, hay là mình sẽ nói về những ước mơ của mình nhé!
Hồng ơi! Sau những năm tháng học tập và được tham quan đây đó, cuối cùng mình cũng có được một ước mơ thật đẹp và hi vọng mình sẽ thực hiện được.
Số là hè vừa rồi, mình được gia đình cho đi du lịch theo cơ quan của mẹ. Vừa vên vị trên xe, mình đã làm quen với người hướng dẫn viên du lịch, đó là cô gái trẻ trông thật xinh xắn với chiếc áo dài màu mận chín. Xe bắt đầu chuyển bánh, đưa mọi người hướng về thành phố sương mù đầy mộng mơ. Tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi ở Đà Lạt nhưng mình lại biết rất rõ về thành phố này. Vì sao, bạn có biết không? Đó là nhờ cô hướng dẫn viên du lịch. Cứ đến mỗi thắng cảnh đẹp như: đồi Cù, hồ Xuân Hương, hồ Tuyền Lâm hoặc thác Cam Li, thác Đa-tăng-la... rồi hồ Than Thở hay Thung Lũng Tình Yêu, mọi thắng cảnh, cô kể rất rành mạch và cuốn hút về lịch sử hoặc sự tích của chúng cho cả đoàn nghe. Nhìn cô say sưa kể, lúc đó, tự dưng trong lòng mình nảy ra niềm mơ ước thật hay là được trở thành một hướng dẫn viên du lịch như cô ấy, được đi khắp nơi, được biết thật nhiều về quê hương, đất nước.
Hồng này, sau chuyến du lịch đó, mình đã tìm đọc những quyển sách nói về lịch sử, địa lí nước ta. Bạn biết không, những gì đã học chẳng thấm vào đâu với những gì mắt thấy tai nghe. Càng đọc, mình càng hãnh diện về đất nước, về dân tộc, về những thắng cảnh, về con người Việt Nam ta... Mình hứa sẽ cố gắng, không bao giờ lùi bước trước khó khăn.
Thôi thư cũng khá dài, ước mơ của mình đã kể cho bạn nghe. Hi vọng, bạn cũng có những ước mơ đẹp và hãy viết thư cho mình nghe với nha. Một lần nữa. Chúc gia đình bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc. Riêng Hồng hãy học thật giỏi đế cùng mình chắp cánh cho những ước mơ bay xa và bay cao hơn.