Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú nông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Đoạn đối thoại trên có mấy nhân vật?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Hai nhân vật chính trong đoạn đối thoại trên là ai?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Người Phú nông xin Trần Thủ Độ cho làm chức quan nào?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Sắp xếp đoạn đối thoại sau theo thứ tự cho đúng:
- Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
- Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
- Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
- Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
- Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
- Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
- Phú nông: Bẩm, vâng!
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Điền từ thích hợp vào chỗ trống:
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe nói ngươi muốn xin chức , đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy là bắt ạ.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Trần Thủ Độ đồng ý cho người phú nông làm chức câu đương với điều kiện gì?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Sắp xếp đoạn đối thoại sau theo thứ tự:
- Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
- Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
- Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
- Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
- Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
- Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
- Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
- Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Tên Phú nông định bắt tội phạm theo cách nào?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Đâu là lời căn dặn của Trần Thủ Độ dành cho người phú nông?
XIN THÁI SƯ THA CHO
Nhân vật: Trần Thủ Độ; một phú ông muốn xin làm chức câu đương; mấy anh lính hầu.
Cảnh trí: Công đường có một án thư lớn. Trên án thư có hộp bút, vài cuốn sách, một chiếc quạt. Trần Thủ Độ đang ngồi viết bên án thư. Hai bên có mấy người lính đứng cung kính.
Thời gian: Buổi sáng
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: (vui vẻ mừng) Dạ! Đội ơn Đức Ông! Xin Đức Ông giúp con được thỏa nguyện ước!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.
Trần Thủ Độ: Thì ra ngươi hiểu chức phận thế đấy! Thôi được, nể tình phu nhân, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Có điều, chức câu đương của ngươi là do phu nhân ta xin cho, nên không thể ví như những câu đương khác. Vì vậy, phải chặt một ngón chân của ngươi để phân biệt.
Phú nông: (hoảng hốt, cuống cuồng) Ấy chết! Sao ạ? Đức Ông bảo gì cơ ạ?
Trần Thủ Độ: Ngươi tưởng phép nước là chuyện đùa chăng?
Phú nông: (van xin) Con biết tội con rồi! Xin Đức Ông nể tình thân tha cho con!
Trần Thủ Độ: (kiên quyết) Ta đã nể tình phu nhân mà cho ngươi làm câu đương đấy thôi. Chặt một ngón chân chỉ là để phân biệt chức câu đương xin của ngươi thôi mà.
Phú nông: (vội vã) Con không dám xin chức này nữa. Xin Thái sư tha tội cho! Xin Thái sư tha tội cho!
Trần Thủ Độ: Ngươi đã biết tội thì được. Hãy về lo mà làm ăn, làm một người dân tốt.
Phú nông: Đa tạ Đức Ông ! Đa tạ Đức Ông!
(Tất cả cùng đi vào. Hạ màn)
Vì sao tên phú nông không dám nhận chức câu đương?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây