Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
Sắp xếp các dòng sau để hoàn thành các bước làm bài văn biểu cảm:
- Lập dàn ý: Cụ thể hóa thành phần Mở bài, thân bài, kết bài.
- Tìm hiểu đề: Xác định đối tượng và nội dung biểu cảm.
- Tìm ý: Hình dung cụ thể đối tượng biểu cảm trong mọi trường hợp và cảm nghĩ của mình về những trường hợp đó.
- Diễn đạt thành văn bản, vận dụng linh hoạt các phương pháp biểu cảm.
- Đọc lại văn bản đã viết để sửa lỗi.
Thông thường người đi xa trở lại quê nhà hay kể với bà con láng giềng chuyện lạ phương xa. Riêng tôi về làng, về xứ, lúc nào cũng thích nói đến cái đẹp, cái lớn quê mình.
Tuổi thơ tôi đã hằn sâu trong kí ức những ngọn núi trông xa lấp lánh như kim cương, lúc xanh mờ, khi xanh thẫm, lúc tím lơ, khi rực rỡ như núi ngọc màu xanh. Những năm tháng xa quê, dông tố cuộc đời tưởng chừng cuốn bay tất cả, nhưng trong tâm tư tôi những dòng sông quê mênh mông vẫn cuồn cuộn chảy, những dòng kinh biêng biếc vẫn lặng lờ trôi. Tôi yêu những cánh đồng bao la vàng rực ngày mùa, mù mù khói rạ, thơm vị mía lùi và trắng xóa sương mù sau Tết. Yêu cả tiếng chuông chùa ngân thăm thẳm canh khuya. Tôi yêu ánh nắng chiều tà trải màu vàng tái trên rẫy khoai mì, nghiêng nghiêng bên triền núi. Biết bao đêm trăn trở tôi viết bao trang về con rạch nhỏ cạn lờ chảy qua bến Miễu, cát vàng xâm xấp nước. Tôi yêu màu đá xám đen, tấm phên xác xơ che nắng cho người đập đá. Tôi nhớ ngọn cỏ phất phơ giữa đồng nước lớn, cây cà na trái nặng chùm chùm, cây gáo mồ côi, cây gáo đôi im lìm xa ngoài đồng bãi. Như con chiên ngoan mơ về "Đất Hứa", tôi da diết mong gặp lại cây đa bến Miễu, cây tre già Đá Chẹt, con đường quanh co lồi lõm trên Pháo Đài. Tôi nhớ những dòng nước lấp lánh từ triền đá cao ào ào đổ xuống, róc rách len vào khe đá rồi thong thả bò qua con đường trải đá, chảy xuống xóm làng.
An Giang từ bao đời đến bây giờ là đất nóng, là bãi chiến trường. Bờ cõi An Giang đời này sang đời khác luôn luôn bị xâm lăng và đẫm máu. Lịch sử An Giang đã viết bằng những cuộc đời lận đận, những số phận bi thương, những tâm hồn vĩ đại, bằng máu và nước mắt, bằng những lưỡi gươm và cây tầm vông vạt nhọn, bằng những mũi phi tiêu và cây súng thô sơ. Tôi thèm được leo lên Pháo Đài tìm lại phiến đá nào đã in dấu chân Hoàng Đạo Cật, cùng đồng đội của anh đánh tung trận địa pháo tầm xa của giặc. Tôi tha thiết muốn biết triền đá nào chí sĩ can trường Trương Gia Mô đã từ trên ngọn tháp lao xuống, nhất định không để sa vào tay giặc Pháp. Tôi muốn tìm lại vang bóng con người đến phút cuối đời còn làm cho giặc khiếp sợ mà nhà cách mạng Phan Bội Châu nghe tin đã khóc với những lời thơ thống thiết...
Ôi, quê mẹ nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng rực rỡ chiến tích, kì công. Từ mảnh đất quê nghèo, tôi chập chững ra đi, khi về đôi chân rắn chắc vì được luyện qua nhiều miền xa đất nước. Khi đi, từ khung cửa hẹp của ngôi nhà lá nhỏ, tôi ngơ ngác nhìn ra vùng đất rộng bên ngoài với đôi mắt khù khờ. Khi về, ánh sáng mặt trời những miền đất lạ bao la soi sáng mỗi bước tôi đi. Tôi nhìn rõ quê hương hơn, thấy được xứ sở mình đẹp hơn ngày khởi cuộc hành trình.
(Theo Tản văn Mai Văn Tạo)
Văn bản biểu đạt tình cảm gì của tác giả?
Thông thường người đi xa trở lại quê nhà hay kể với bà con láng giềng chuyện lạ phương xa. Riêng tôi về làng, về xứ, lúc nào cũng thích nói đến cái đẹp, cái lớn quê mình.
Tuổi thơ tôi đã hằn sâu trong kí ức những ngọn núi trông xa lấp lánh như kim cương, lúc xanh mờ, khi xanh thẫm, lúc tím lơ, khi rực rỡ như núi ngọc màu xanh. Những năm tháng xa quê, dông tố cuộc đời tưởng chừng cuốn bay tất cả, nhưng trong tâm tư tôi những dòng sông quê mênh mông vẫn cuồn cuộn chảy, những dòng kinh biêng biếc vẫn lặng lờ trôi. Tôi yêu những cánh đồng bao la vàng rực ngày mùa, mù mù khói rạ, thơm vị mía lùi và trắng xóa sương mù sau Tết. Yêu cả tiếng chuông chùa ngân thăm thẳm canh khuya. Tôi yêu ánh nắng chiều tà trải màu vàng tái trên rẫy khoai mì, nghiêng nghiêng bên triền núi. Biết bao đêm trăn trở tôi viết bao trang về con rạch nhỏ cạn lờ chảy qua bến Miễu, cát vàng xâm xấp nước. Tôi yêu màu đá xám đen, tấm phên xác xơ che nắng cho người đập đá. Tôi nhớ ngọn cỏ phất phơ giữa đồng nước lớn, cây cà na trái nặng chùm chùm, cây gáo mồ côi, cây gáo đôi im lìm xa ngoài đồng bãi. Như con chiên ngoan mơ về "Đất Hứa", tôi da diết mong gặp lại cây đa bến Miễu, cây tre già Đá Chẹt, con đường quanh co lồi lõm trên Pháo Đài. Tôi nhớ những dòng nước lấp lánh từ triền đá cao ào ào đổ xuống, róc rách len vào khe đá rồi thong thả bò qua con đường trải đá, chảy xuống xóm làng.
An Giang từ bao đời đến bây giờ là đất nóng, là bãi chiến trường. Bờ cõi An Giang đời này sang đời khác luôn luôn bị xâm lăng và đẫm máu. Lịch sử An Giang đã viết bằng những cuộc đời lận đận, những số phận bi thương, những tâm hồn vĩ đại, bằng máu và nước mắt, bằng những lưỡi gươm và cây tầm vông vạt nhọn, bằng những mũi phi tiêu và cây súng thô sơ. Tôi thèm được leo lên Pháo Đài tìm lại phiến đá nào đã in dấu chân Hoàng Đạo Cật, cùng đồng đội của anh đánh tung trận địa pháo tầm xa của giặc. Tôi tha thiết muốn biết triền đá nào chí sĩ can trường Trương Gia Mô đã từ trên ngọn tháp lao xuống, nhất định không để sa vào tay giặc Pháp. Tôi muốn tìm lại vang bóng con người đến phút cuối đời còn làm cho giặc khiếp sợ mà nhà cách mạng Phan Bội Châu nghe tin đã khóc với những lời thơ thống thiết...
Ôi, quê mẹ nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng rực rỡ chiến tích, kì công. Từ mảnh đất quê nghèo, tôi chập chững ra đi, khi về đôi chân rắn chắc vì được luyện qua nhiều miền xa đất nước. Khi đi, từ khung cửa hẹp của ngôi nhà lá nhỏ, tôi ngơ ngác nhìn ra vùng đất rộng bên ngoài với đôi mắt khù khờ. Khi về, ánh sáng mặt trời những miền đất lạ bao la soi sáng mỗi bước tôi đi. Tôi nhìn rõ quê hương hơn, thấy được xứ sở mình đẹp hơn ngày khởi cuộc hành trình.
(Theo Tản văn Mai Văn Tạo)
Sắp xếp các từ sau để được nhan đề phù hợp cho văn bản:
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Thông thường người đi xa trở lại quê nhà hay kể với bà con láng giềng chuyện lạ phương xa. Riêng tôi về làng, về xứ, lúc nào cũng thích nói đến cái đẹp, cái lớn quê mình.
Tuổi thơ tôi đã hằn sâu trong kí ức những ngọn núi trông xa lấp lánh như kim cương, lúc xanh mờ, khi xanh thẫm, lúc tím lơ, khi rực rỡ như núi ngọc màu xanh. Những năm tháng xa quê, dông tố cuộc đời tưởng chừng cuốn bay tất cả, nhưng trong tâm tư tôi những dòng sông quê mênh mông vẫn cuồn cuộn chảy, những dòng kinh biêng biếc vẫn lặng lờ trôi. Tôi yêu những cánh đồng bao la vàng rực ngày mùa, mù mù khói rạ, thơm vị mía lùi và trắng xóa sương mù sau Tết. Yêu cả tiếng chuông chùa ngân thăm thẳm canh khuya. Tôi yêu ánh nắng chiều tà trải màu vàng tái trên rẫy khoai mì, nghiêng nghiêng bên triền núi. Biết bao đêm trăn trở tôi viết bao trang về con rạch nhỏ cạn lờ chảy qua bến Miễu, cát vàng xâm xấp nước. Tôi yêu màu đá xám đen, tấm phên xác xơ che nắng cho người đập đá. Tôi nhớ ngọn cỏ phất phơ giữa đồng nước lớn, cây cà na trái nặng chùm chùm, cây gáo mồ côi, cây gáo đôi im lìm xa ngoài đồng bãi. Như con chiên ngoan mơ về "Đất Hứa", tôi da diết mong gặp lại cây đa bến Miễu, cây tre già Đá Chẹt, con đường quanh co lồi lõm trên Pháo Đài. Tôi nhớ những dòng nước lấp lánh từ triền đá cao ào ào đổ xuống, róc rách len vào khe đá rồi thong thả bò qua con đường trải đá, chảy xuống xóm làng.
An Giang từ bao đời đến bây giờ là đất nóng, là bãi chiến trường. Bờ cõi An Giang đời này sang đời khác luôn luôn bị xâm lăng và đẫm máu. Lịch sử An Giang đã viết bằng những cuộc đời lận đận, những số phận bi thương, những tâm hồn vĩ đại, bằng máu và nước mắt, bằng những lưỡi gươm và cây tầm vông vạt nhọn, bằng những mũi phi tiêu và cây súng thô sơ. Tôi thèm được leo lên Pháo Đài tìm lại phiến đá nào đã in dấu chân Hoàng Đạo Cật, cùng đồng đội của anh đánh tung trận địa pháo tầm xa của giặc. Tôi tha thiết muốn biết triền đá nào chí sĩ can trường Trương Gia Mô đã từ trên ngọn tháp lao xuống, nhất định không để sa vào tay giặc Pháp. Tôi muốn tìm lại vang bóng con người đến phút cuối đời còn làm cho giặc khiếp sợ mà nhà cách mạng Phan Bội Châu nghe tin đã khóc với những lời thơ thống thiết...
Ôi, quê mẹ nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng rực rỡ chiến tích, kì công. Từ mảnh đất quê nghèo, tôi chập chững ra đi, khi về đôi chân rắn chắc vì được luyện qua nhiều miền xa đất nước. Khi đi, từ khung cửa hẹp của ngôi nhà lá nhỏ, tôi ngơ ngác nhìn ra vùng đất rộng bên ngoài với đôi mắt khù khờ. Khi về, ánh sáng mặt trời những miền đất lạ bao la soi sáng mỗi bước tôi đi. Tôi nhìn rõ quê hương hơn, thấy được xứ sở mình đẹp hơn ngày khởi cuộc hành trình.
(Theo Tản văn Mai Văn Tạo)
Sắp xếp các dòng sau để hoàn thành dàn ý cho văn bản trên:
- Thân bài: Những biểu hiện tình yêu quê hương của tác giả.
- Mở bài: giới thiệu và bộc lộ tình yêu đối với quê hương An Giang.
- - Tình yêu quê hương trong chiến đấu và đối với những người anh hùng quê hương.
- - Những kỉ niệm, kí ức của tuổi thơ.
- Kết bài: Suy nghĩ và cảm nhận của người con xa quê.
Thông thường người đi xa trở lại quê nhà hay kể với bà con láng giềng chuyện lạ phương xa. Riêng tôi về làng, về xứ, lúc nào cũng thích nói đến cái đẹp, cái lớn quê mình.
Tuổi thơ tôi đã hằn sâu trong kí ức những ngọn núi trông xa lấp lánh như kim cương, lúc xanh mờ, khi xanh thẫm, lúc tím lơ, khi rực rỡ như núi ngọc màu xanh. Những năm tháng xa quê, dông tố cuộc đời tưởng chừng cuốn bay tất cả, nhưng trong tâm tư tôi những dòng sông quê mênh mông vẫn cuồn cuộn chảy, những dòng kinh biêng biếc vẫn lặng lờ trôi. Tôi yêu những cánh đồng bao la vàng rực ngày mùa, mù mù khói rạ, thơm vị mía lùi và trắng xóa sương mù sau Tết. Yêu cả tiếng chuông chùa ngân thăm thẳm canh khuya. Tôi yêu ánh nắng chiều tà trải màu vàng tái trên rẫy khoai mì, nghiêng nghiêng bên triền núi. Biết bao đêm trăn trở tôi viết bao trang về con rạch nhỏ cạn lờ chảy qua bến Miễu, cát vàng xâm xấp nước. Tôi yêu màu đá xám đen, tấm phên xác xơ che nắng cho người đập đá. Tôi nhớ ngọn cỏ phất phơ giữa đồng nước lớn, cây cà na trái nặng chùm chùm, cây gáo mồ côi, cây gáo đôi im lìm xa ngoài đồng bãi. Như con chiên ngoan mơ về "Đất Hứa", tôi da diết mong gặp lại cây đa bến Miễu, cây tre già Đá Chẹt, con đường quanh co lồi lõm trên Pháo Đài. Tôi nhớ những dòng nước lấp lánh từ triền đá cao ào ào đổ xuống, róc rách len vào khe đá rồi thong thả bò qua con đường trải đá, chảy xuống xóm làng.
An Giang từ bao đời đến bây giờ là đất nóng, là bãi chiến trường. Bờ cõi An Giang đời này sang đời khác luôn luôn bị xâm lăng và đẫm máu. Lịch sử An Giang đã viết bằng những cuộc đời lận đận, những số phận bi thương, những tâm hồn vĩ đại, bằng máu và nước mắt, bằng những lưỡi gươm và cây tầm vông vạt nhọn, bằng những mũi phi tiêu và cây súng thô sơ. Tôi thèm được leo lên Pháo Đài tìm lại phiến đá nào đã in dấu chân Hoàng Đạo Cật, cùng đồng đội của anh đánh tung trận địa pháo tầm xa của giặc. Tôi tha thiết muốn biết triền đá nào chí sĩ can trường Trương Gia Mô đã từ trên ngọn tháp lao xuống, nhất định không để sa vào tay giặc Pháp. Tôi muốn tìm lại vang bóng con người đến phút cuối đời còn làm cho giặc khiếp sợ mà nhà cách mạng Phan Bội Châu nghe tin đã khóc với những lời thơ thống thiết...
Ôi, quê mẹ nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng rực rỡ chiến tích, kì công. Từ mảnh đất quê nghèo, tôi chập chững ra đi, khi về đôi chân rắn chắc vì được luyện qua nhiều miền xa đất nước. Khi đi, từ khung cửa hẹp của ngôi nhà lá nhỏ, tôi ngơ ngác nhìn ra vùng đất rộng bên ngoài với đôi mắt khù khờ. Khi về, ánh sáng mặt trời những miền đất lạ bao la soi sáng mỗi bước tôi đi. Tôi nhìn rõ quê hương hơn, thấy được xứ sở mình đẹp hơn ngày khởi cuộc hành trình.
(Theo Tản văn Mai Văn Tạo)
Phương thức biểu cảm của bài văn là gì?
TÁO XANH HI VỌNG
Đã vào thời điểm giữa hè. Táo xanh đã được bày bán đầy ngoài chợ mà cây táo đầu ngõ nhà tôi chỉ vừa mới ra hoa. Những bông hoa nhỏ xíu, màu vàng nhạt, thơm dịu nhẹ như xua tan cả cái nắng hè gay gắt. Ngày ngày, đi về qua con ngõ ấy, đôi lúc đứng thẫn thờ dưới gốc táo, tôi lại băn khoăn tự hỏi: sao cái góc này lại thân quen đến vậy?
Đâu đó, trong kí ức tuổi thơ tôi là những buổi cả bọn mỏi mắt tìm trong tán lá xanh, lấp ló những quả táo cũng xanh một màu như chiếc lá. Có lúc, tưởng đã thấy một quả rồi, hóa ra đó chỉ là chiếc lá bị nắng chiếu sáng làm chúng tôi nhầm tưởng. Có lúc, đang thẫn thờ thất vọng, thì ngọn gió mang phép màu đẩy những cành táo đung đưa, những quả táo nhỏ lại lộ ra trong sự mừng rỡ của lũ trẻ chúng tôi. Cái trò kiếm - tìm hấp dẫn đám trẻ đến lạ kì. Những ngày cây táo vào mùa quả chín rộ, dù mẹ hái cho cả rổ, chúng tôi cũng không mừng đến vậy.
Tôi đặc biệt thích ngắm nhìn những cành táo lao xao trong nắng, gió. Màu xanh mát mắt, thi thoảng lẫn những khoảng trời xanh, sau mỗi lần ngọn gió đẩy cành lá đung đưa. Khoảng trời nhỏ với những cành trĩu quả như là những kí ức ngọt ngào nhất của tuổi thơ tôi...
Thuở bé, cây táo hấp dẫn tôi với những cành trĩu quả, như là một món quà thú vị mà thiên nhiên dành tặng.
Lớn lên, chẳng hiểu sao tôi lại càng thích ngắm nhìn những cành táo đến vậy. Không chỉ vì những kỉ niệm tuổi thơ với trò ú tim của những quả táo căng mọng. Phải chăng, một phần còn bởi những triết lí từ cây táo mà lúc thơ bé tôi chưa thể nhận ra được.
Đó là hãy luôn biết giữ niềm tin, hãy luôn biết nuôi hi vọng. Bởi đâu đó, khi mà bạn tưởng chừng như thất vọng hoàn toàn, thì cơ hội sẽ bất ngờ hiện ra, như những quả táo căng mọng vẫn chơi trò ú tim, trong kí ức tuổi thơ tôi.
(Nguyễn Trần Châu Minh)
Đoạn văn không biểu đạt tình cảm nào dưới đây?
TÁO XANH HI VỌNG
Đã vào thời điểm giữa hè. Táo xanh đã được bày bán đầy ngoài chợ mà cây táo đầu ngõ nhà tôi chỉ vừa mới ra hoa. Những bông hoa nhỏ xíu, màu vàng nhạt, thơm dịu nhẹ như xua tan cả cái nắng hè gay gắt. Ngày ngày, đi về qua con ngõ ấy, đôi lúc đứng thẫn thờ dưới gốc táo, tôi lại băn khoăn tự hỏi: sao cái góc này lại thân quen đến vậy?
Đâu đó, trong kí ức tuổi thơ tôi là những buổi cả bọn mỏi mắt tìm trong tán lá xanh, lấp ló những quả táo cũng xanh một màu như chiếc lá. Có lúc, tưởng đã thấy một quả rồi, hóa ra đó chỉ là chiếc lá bị nắng chiếu sáng làm chúng tôi nhầm tưởng. Có lúc, đang thẫn thờ thất vọng, thì ngọn gió mang phép màu đẩy những cành táo đung đưa, những quả táo nhỏ lại lộ ra trong sự mừng rỡ của lũ trẻ chúng tôi. Cái trò kiếm - tìm hấp dẫn đám trẻ đến lạ kì. Những ngày cây táo vào mùa quả chín rộ, dù mẹ hái cho cả rổ, chúng tôi cũng không mừng đến vậy.
Tôi đặc biệt thích ngắm nhìn những cành táo lao xao trong nắng, gió. Màu xanh mát mắt, thi thoảng lẫn những khoảng trời xanh, sau mỗi lần ngọn gió đẩy cành lá đung đưa. Khoảng trời nhỏ với những cành trĩu quả như là những kí ức ngọt ngào nhất của tuổi thơ tôi...
Thuở bé, cây táo hấp dẫn tôi với những cành trĩu quả, như là một món quà thú vị mà thiên nhiên dành tặng.
Lớn lên, chẳng hiểu sao tôi lại càng thích ngắm nhìn những cành táo đến vậy. Không chỉ vì những kỉ niệm tuổi thơ với trò ú tim của những quả táo căng mọng. Phải chăng, một phần còn bởi những triết lí từ cây táo mà lúc thơ bé tôi chưa thể nhận ra được.
Đó là hãy luôn biết giữ niềm tin, hãy luôn biết nuôi hi vọng. Bởi đâu đó, khi mà bạn tưởng chừng như thất vọng hoàn toàn, thì cơ hội sẽ bất ngờ hiện ra, như những quả táo căng mọng vẫn chơi trò ú tim, trong kí ức tuổi thơ tôi.
(Nguyễn Trần Châu Minh)
Tác giả bộc lộ tình cảm đối với đối tượng nào?
TÁO XANH HI VỌNG
Đã vào thời điểm giữa hè. Táo xanh đã được bày bán đầy ngoài chợ mà cây táo đầu ngõ nhà tôi chỉ vừa mới ra hoa. Những bông hoa nhỏ xíu, màu vàng nhạt, thơm dịu nhẹ như xua tan cả cái nắng hè gay gắt. Ngày ngày, đi về qua con ngõ ấy, đôi lúc đứng thẫn thờ dưới gốc táo, tôi lại băn khoăn tự hỏi: sao cái góc này lại thân quen đến vậy?
Đâu đó, trong kí ức tuổi thơ tôi là những buổi cả bọn mỏi mắt tìm trong tán lá xanh, lấp ló những quả táo cũng xanh một màu như chiếc lá. Có lúc, tưởng đã thấy một quả rồi, hóa ra đó chỉ là chiếc lá bị nắng chiếu sáng làm chúng tôi nhầm tưởng. Có lúc, đang thẫn thờ thất vọng, thì ngọn gió mang phép màu đẩy những cành táo đung đưa, những quả táo nhỏ lại lộ ra trong sự mừng rỡ của lũ trẻ chúng tôi. Cái trò kiếm - tìm hấp dẫn đám trẻ đến lạ kì. Những ngày cây táo vào mùa quả chín rộ, dù mẹ hái cho cả rổ, chúng tôi cũng không mừng đến vậy.
Tôi đặc biệt thích ngắm nhìn những cành táo lao xao trong nắng, gió. Màu xanh mát mắt, thi thoảng lẫn những khoảng trời xanh, sau mỗi lần ngọn gió đẩy cành lá đung đưa. Khoảng trời nhỏ với những cành trĩu quả như là những kí ức ngọt ngào nhất của tuổi thơ tôi...
Thuở bé, cây táo hấp dẫn tôi với những cành trĩu quả, như là một món quà thú vị mà thiên nhiên dành tặng.
Lớn lên, chẳng hiểu sao tôi lại càng thích ngắm nhìn những cành táo đến vậy. Không chỉ vì những kỉ niệm tuổi thơ với trò ú tim của những quả táo căng mọng. Phải chăng, một phần còn bởi những triết lí từ cây táo mà lúc thơ bé tôi chưa thể nhận ra được.
Đó là hãy luôn biết giữ niềm tin, hãy luôn biết nuôi hi vọng. Bởi đâu đó, khi mà bạn tưởng chừng như thất vọng hoàn toàn, thì cơ hội sẽ bất ngờ hiện ra, như những quả táo căng mọng vẫn chơi trò ú tim, trong kí ức tuổi thơ tôi.
(Nguyễn Trần Châu Minh)
Xác định bố cục của văn bản Táo xanh hi vọng:
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây