Kí ức về quê hương trong chúng ta vừa dạt dào những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ,vừa man mác về nỗi nhớ ,những hồi ức tốt đẹp về quê lại cùng nhau hùa về trong ta.Tình yêu quê hương của cô em gái trong bức thư ấy như thể hiện ra tình vẫn còn nặng lòng với vùng quê hương nhỏ ấy nhưng lại luôn giữ kín trong lòng tình cảm đó.Những bóng hình về quê hương thơ mộng ấy vẫn luôn hiện hữu trong lòng và không thể quên được.Nhưng dù có vậy,cô ấy vẫn giữ  gìn những kỉ niệm nhỏ,đẹp đẽ ấy để chúng không biến mất đi bên trong chính bản thân cô.Câu nói tượng như là để hỏi hay để nghe đều có những điều tựa như chỉ giữ trong lòng mình nhưng câu nói ấy được nói ra bên ngoài ."Em thèm một chút nắng ấm quê nhà,muốn được đi giữa phố bụi bặm,ồn ào,nhớ bến chợ xôn xao,lầy lội...".Câu nói ấy nghe có thể hiểu ra rằng cô em gái này thật sự rất yêu quê hương của mình.Quê hương là nơi mọi người được sinh ra ,nơi "chôn nhau,cắt rốn",nơi "quê cha đất tổ"của những con người ở đây.Ai cũng luôn tự hào về quê hương của mình .Quê hương như là mẹ và những đứa con là những người sống ở mảnh đất này.Lời tâm tình của quê mẹ với con về cội nguồn sinh dưỡng nuôi lớn mỗi người.Bóng hình của làng quê vẫn vậy,không thay đổi gì từ khi những người con ấy đi và trở về.Những tình cảm gần gũi ấy lại hiện lên trong tâm trí của từng con người,vẫn là những khoảng sân xi măng cũ dưới bóng cây vú sữa già, trước cửa vẫn là hàng rào bông xụp mà ngày nào vẫn hiện lại thân quen chơi cùng lũ bạn trèo lên cây đu cành sau mỗi buổi học chiều.Quê hương như một con sông mãi mãi chảy xuôi theo bốn mùa đến ,đi luân chuyển.Quê hương đi theo nhịp điệu của thời gian nên có nhiều điều khác biệt với sự dữ dội vào mùa đông,hiền hòa trong mùa hạ,êm ả với mùa thu và lênh láng ,chứa chan cả một trời xuân kỳ diệu.Vùng thôn quê cũng vậy mà trôi.Cứ mỗi một mùa đến và đi đều là thời gian mà người ở đây dựa vào mà đoán trước ,sắp xếp công việc và nếp sống của mình vào từng mùa chuyển đổi.Cũng mùa nước đổ cả những cánh đồng vàng mướt lúc lửu hạt tròn nặng đến mùa gặt hái và thu hoạch bội thu.Cũng là thời điểm nhiều trò chơi được tổ chức trên cánh đồng vàng.Đủ các loại trò chơi được bày ra nơi đó :đá banh,dàn binh tập trận lấy lúa làm kiếm ,làm chú rể,cô dâu và hai họ ...Sau những lần"lao động tích cực"như vậy,thì có lúc tâm trí được suy nghĩ và ngẫm nghĩ tự tưởng tượng ra về những điều về mai sau và cả sau này đôi lúc như vậy lại thấy ngớ ngẩn và tự cười một mình.Quê hương này đã nuôi dưỡng tâm hồn từ khi còn thơ bé ,đã ấp ủ bao ước mơ và hi vọng sau này của mình.Dù cho có khó khăn đến mấy chính bản thân lại càng muốn vượt qua khó khăn ấy.Khi mỗi lần được quay trở lại nơi ấy,chính ai đó đã bỏ lại phía sau nhiều mùa để có thể lớn dần lên sau mỗi chặng đường dài trở về .Nhưng lần nào cũng vậy ,khi đứng trên mảnh đất của mình được sinh ra nhìn những con người ở đó.Tâm hồn họ như trở lại ,nhìn lại vào khoảng không những kí ức thời quãng xa dần như một lần nữa trở lại hiện hữu trong họ lần nữa.Quê hương là người mẹ của chúng ta,lưu giữ những mảnh đời thời nhỏ tuổi để rồi trở lại ai cũng sẽ tìm thấy nó khi trở về.Hãy biết quý quê hương của mình hơn vì có thể chúng ta sẽ càng yêu quê hơn thì sao giống như cô gái trong búc thư trên khi nỗi nhớ quê liên tục thúc đẩy muốn  cô trở về.