Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
kể chuyện
truyện ngắn
câu truyện
gây chuyện
truyện cổ tích
cốt truyện
~ học tốt ~
kể chuyện
truyện ngắn
câu chuyện
gây chuyện
truyện cổ tích
cốt truyện
HƯỚNG DẪN KỂ
Trong quang cảnh nhộn nhịp của giờ ra chơi, xuất hiện giữa sân trường một chú bộ đội. Đó là bố của Dũng. Chú tìm đến lớp con trai mình để chào thầy giáo cũ.
Gặp thầy giáo, chú bỏ mũ ra, kính cẩn chào thầy. Thầy ngạc nhiên, chưa kịp nhận ra thì chú nói:
- Thưa thầy, em là Khánh, đứa học trò năm xưa trèo cửa sổ bị thầy phạt đây ạ.
- À, Khánh… Thầy nhớ ra rồi. Nhưng hôm ấy thầy có phạt em đâu.
- Vâng. Thầy không phạt nhưng thầy buồn. Thầy nói: “Trước khi làm việc gì cần phải nghĩ chứ ! Em về đi, thầy không phạt em đâu”.
Vào lớp, Dũng theo dáng bố và nghĩ: Bố cũng có lần mắc lỗi, thầy không phạt nhưng bố vẫn nhận ra đó là hình phạt và nhớ mãi. Nhớ để không bao giờ mắc lại nữa.
Cậu bé ôm lấy cây xanh và òa khóc, cậu luôn miệng nói lời xin lỗi mẹ, cầu mong mẹ tha thứ cho sự bướng bỉnh của mình. Cây xanh ôm chặt lấy cậu, từ thân cây toát ra hơi ấm và tiếp đập của trái tim người mẹ. Bỗng chốc, cây xanh biến thành người mẹ hiền, xoa đầu cậu và cảm động nói:
- Từ nay, con nhớ phải vâng lời mẹ, không được ham chơi nữa, con nhớ không ?
Cậu bé vừa sung sướng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra vì hạnh phúc. Cậu trả lời mẹ thật to :
- Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ khiến mẹ buồn nữa.
Khí trời nóng nực, tôi ghé vào một quán cốc vỉa hè làm 1 chai sting cho mát họng. Ngồi cách tôi không xa, phía trước có 2 thanh niên đang ngồi nhâm nhi 2 chai Dr. Thanh. Bỗng từ đâu một em bán vé số lủi thủi giữa trời trưa nắng nóng ghé vào quán nước mời tôi mua. Thú thật là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ mua vé số nên cũng “Thôi anh không mua đâu.”. Em ấy bước ra ngoài mời vé số 2 thanh niên kia và cũng nhận được sự đáp trả không tốt. Thất bại, em ấy bước ra ngoài thì bỗng tiếng nhựa vang lên, 1 chai Dr. Thanh bị gã thanh niên kia ném ra ngoài đường. Em đi tới cúi lượm nó. Gã thanh niên còn lại thấy thế liền ném cả chai Dr. Thanh rỗng còn lại ra xa hơn, và em vẫn tiếp tục nhặt nó lên. Tôi đinh ninh rằng “Chắc nó lượm ve chai luôn kiếm thêm thu nhập” nhưng tôi đã lầm, em ấy mang 2 chai rỗng ấy bỏ vào sọt rác. Thấy thế tôi liền ngoắt nó vào, nó tưởng tôi mua giúp nó chăng nên nó chạy ù đến chìa xấp vé số ra mời. Tôi nói
- Anh không mua đâu em ơi, sao em không nhặt nó bán về tích trữ dần để bán ve chai?
Nó trả lời:
Cô giáo em từng dạy là không được xả rác bữa bãi.
Tôi liền hỏi:
- Thế em học lớp mấy?
- Em học lớp 5 nhưng mà em nghỉ học rồi. Em từng làm sao đỏ trong trường. Em sẽ lượm 2 chai đó về bán nếu như 2 anh đó làm rớt dưới bàn chứ không quăng ra đường như vậy. Nghèo nhưng mà em cũng có lòng tự trọng chứ anh!
Giọng nói của nó thật dễ nghe và tôi đã hiểu rõ vấn đề. Tôi liền nói với nó đưa vé số cho tôi mua ủng hộ 2 tờ, nó hỏi:
- Tại sao lúc nãy em mời anh không mua mà bây giờ anh lại mua?
Cái miệng không cân nhắc của tôi buông câu trả lời:
- Anh thấy em tội nghiệp nên anh mua ủng hộ.
Nó đứng dậy trả lời ngay:
- Em không bán cho anh đâu, em không cần anh tội nghiệp.
Nó đi vội vàng ra cửa, quẹo trái và đi nhanh hẳn. Tôi đứng nhìn theo, lòng thầm nghĩ ngợi lung tung. Tôi đã không đủ lòng tự trọng khi đối diện với nó và tôi cũng đã rút ra bài học quý giá về cách cư xử giữa con người với nhau, nhất là khi người lớn với con nít.
Sau khi kết thúc năm học, bước vào kì nghỉ hè, bố em đã đưa cả gia đình cùng đi thăm lăng Bác. Chuyến đi này vô cùng lí thú, em đã có thêm những hiểu biết mà còn thêm kính yêu vị cha già dân tộc.
Trên đường đi em đã rất háo hức và mong chờ, chỉ mong có thể nhanh chóng đặt chân đến lăng Bác, có thể nhanh chóng vào lăng thăm viếng người cha già của dân tộc Việt Nam. Xe đến nơi, mở ra trước mắt em là một không gian vô cùng rộng lớn, lại có phần trang nghiêm, thành kính. Đối diện với lăng Bác là một khoảng đất rộng, xanh mướt bởi những đám cỏ xanh. Theo lời bố em thì đó chính là quảng trường Ba Đình, nơi mà Bác Hồ của chúng ta đã đọc bản Tuyên ngôn độc lập trước quốc dân đồng bào, tuyên bố nền độc lập của dân tộc, khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.
Trước lăng là Quảng trường Ba Đình rộng lớn, có cột cờ với lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trong gió gợi cho em một cảm xúc tự hào, đây là lần đầu tiên em có cảm giác hân hoan, tự hào và yêu thương đất nước Việt Nam như vậy. Có lẽ bởi chính không gian của lịch sử, không gian hào hùng của dân tộc đã tác động đến nhận thức cũng như tình cảm của mỗi người. Và có lẽ cảm xúc hân hoan tự hào ấy không chỉ em mà tất cả những người đến thăm Lăng đều cảm nhận được.
Hai bên lăng Bác là hai rặng tre xanh thẳng tắp, hiên ngang như chính những người dân Việt Nam kiên cường ngày đêm ở bên Bác. Trước cửa dẫn vào lăng Bác có các chú bộ đội mặc cảnh phục đứng gác trang nghiêm. Sau khi xếp hàng thì cả gia đình em cũng đã có thể vào lăng viếng Bác. Trong lăng rộng và sáng, em có cảm giác thứ ánh sáng ấy không phải là những ánh điện mà do chính vầng hào quang tỏa ra từ Bác, đến gần nơi Bác yên nghỉ, em có thể nhìn rõ chân dung của Bác. Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của Bác cũng giống như những bức tranh, những tư liệu về Bác mà em từng nhìn thấy nhưng cảm giác đến gần Bác thì cảm xúc chân thực và tình cảm cũng tha thiết hơn rất nhiều.
Bác nằm đó trong giấc ngủ ngàn thu, khuôn mặt Bác yên bình, trên môi là nụ cười hiền từ rất nhẹ. Có lẽ Người cũng đã yên tâm khi dân tộc Việt Nam đã được hòa bình, mọi người được sống trong ánh sáng của hạnh phúc. Người cha già dân tộc ấy đã có thể yên tâm để yên giấc ngàn thu, tỏa rạng và luôn hướng theo từng bước đường phát triển của con người Việt Nam
Đây là một chuyến đi vô cùng lí thú, em không chỉ biết đến một địa danh mới mà em cũng nhận thức được rất nhiều điều thú vị, có sự trưởng thành hơn trong tình cảm, đó là sự kính yêu, là cảm xúc tự hào đối với vị cha già dân tộc, đối với lịch sử vẻ vang của dân tộc Việt Nam.