CHIỀU BẰNG LĂNG
Thời học sinh nó yêu hoa tím.Yêu nhất bằng lăng.Phía sau trường nó học có một cây bằng lăng mọc lặng lẽ,trơ trụi cạnh bờ sông.Cũng chẳng biết có phải tại ai chẳng để ý hay chẳng ai yêu hoa bằng lăng mà chỉ có mỗi mình nó,thích ra ngồi dưới gốc cây bằng lăng và chỉ mỗi mình nó biết điều đó.
Mùa hoa bằng lăng nở.Giờ ra chơi,nó lặng lẽ bước ra khỏi lớp.Chẳng ai hỏi nó đi đâu?Không phải vì tiếc lời mà vì ai cũng biết nó vốn trầm lặng và ít nói...
Nó thích ngồi bên bờ sông hóng gió và sở thích này cũng đã trở thành thói quen của nó.Mà nó cũng chẳng biết thói quen này có từ khi nào nữa.Nó ngồi một mình dưới gốc cây bằng lăng,lắng nghe tiếng gió xì xào,rỉ vào ai nó những âm thanh thỏ thẻ,nó ngỡ như ai đang trò chuyện với nó.Thỉnh thoảng gió vẫn thổi lướt qua,nhè nhẹ vén mái tóc con trên trán nó về một phía,nghe thật mát mẻ và thoải mái.Dưới dòng sông,từng đợt sóng vỗ nhè nhẹ,những con sóng vỗ rờn rờn như một trò chơi rượt đuổi của trẻ con,phía xa xa vài vạt lục bình trổ hoa tím trôi bồng bềnh trên sông,bỗng dưng nó chạnh lòng,đôi mắt nhìn về phía chân trời xa và tự hỏi:"Chúng cứ bồng bềnh trôi mãi,liệu sẽ ra sao?Và đâu sẽ là bến dừng?"Nó vừa nghĩ về mình,và chợt hoài nghi cho số phận. (còn tiếp)
Tiếp đii bạn <3
tiep di ban