viết đoạn văn từ 150 đến 200 chữ Kể lại một trải nghiệm của bản thân
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo đoạn văn sau:
Sáng nay, em háo hức thức dậy từ sớm, để theo bà đi phiên chợ Tết họp ở đầu làng. Hôm nay đã là 23 tháng Chạp rồi, nên thời tiết rất là “xuân”. Trong cái không khí lạnh lẽo, là những đợt mưa xuân thỉnh thoảng vương qua vai áo. Ánh nắng mặt trời ấm áp thì chỉ le lói mà thôi. Chỉ thoáng cái, lại bị mây mù che đi. Khi em và bà đến nơi, phiên chợ đã đông lắm rồi. Cả một vùng đê rộng lớn đã phủ đầy những gian hàng rực rỡ. Người kĩ thì đến sớm dựng chòi, người hào sảng thì chỉ cần trải bạt ra rồi bày hàng lên là được. Về hàng hóa thì đa dạng vô cùng, nhưng đều có điểm chung là dùng cho ngày Tết. Từ thịt cá, rau củ, đến hoa quả, áo quần, giày dép. Rồi cả đủ thứ vật dụng trong nhà cho mọi người sắm sửa như dao thớt, chăn gối, tủ chậu… Cùng các món đồ dành riêng cho bàn thờ tổ tiên như vàng mã, lư hương, cát trắng… Cái gì cũng có, cũng nhiều. Hấp dẫn và đông vui nhất, vẫn cứ là các gian hàng bày bán đồ phụ kiện trang trí cho ngày Tết. Dù giàu nghèo hay bao nhiêu tuổi, người ta vẫn say sưa với cái gọi là đón Tết. Ai ai đến chợ cũng ghé qua các quầy này, mua đôi câu đối, đĩnh vàng, đòn bánh chưng nhỏ về treo lên cửa, cành đào, cành mai cho có không khí xuân.
Ultr, bạn phải tự kể đc trải nghiệm đáng nhớ của bạn chứ. Đó là trải nghiệm của bạn chứ đâu phải là của người khác. Họ có biết trải nghiệm đáng nhớ của bạn là j đâu mà kể cho bạn đc. Bạn bảo ko cop trên mạng nhưng bạn cũng nhờ người khác làm xong cop từ trên mạng về thành bài của mình còn j 😐
tham khảo:
Kì nghỉ hè năm nay, tôi được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Và tôi đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi cùng với ông nội đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Tôi cũng được thưởng thức bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Hay được dạo chơi cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá ngoài đồng. Những trải nghiệm mới mẻ mà tôi chưa từng làm trong đời.
Nhưng trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi không chỉ có vậy. Tôi còn nhớ, buổi chiều hôm đó, chúng tôi rủ nhau ra bờ sông chơi. Tôi cùng anh Tùng - anh trai của tôi thì ngồi câu cá. Mấy bạn khác lại rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau. Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá nhưng vẫn nghĩ về trận đấu cách đó không xa. Cuối cùng, tôi quyết định chạy lại tham gia cùng nhóm bạn. Cả nhóm hào hứng đồng ý ngay.
Sơn - trọng tài của cuộc thi hô to để bắt đầu hiệp đấu. Tôi và Hoàng sẽ thi đấu với nhau. Trong tư thế chuẩn bị, chúng đã nhanh chóng vào cuộc đua. Hoàng đưa mắt nhìn tôi đầy thách thức. Trước đó, cậu đã thắng được phần lớn những người tham gia thi đấu. Nên cậu tự tin có thể đánh bại tôi. Còn tôi thì tự tin mình có thể giành chiến thắng. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Chúng tôi là những đối thủ ngang sức, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Hoàng bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Hoàng bị chuột rút rồi”. Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Hoàng. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, bợi thật nhanh đến cứu Hoàng.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Khi tôi đưa Hoàng lên bờ, mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì đã cứu được Hoàng. Riêng Hoàng, cậu đã nói cảm ơn với tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy vui hơn cả việc giành được chiến thắng.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.
Đề 1 thì theo mình bạn nên tham khảo ở đây: Viết một bài văn khoảng 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân (hoatieu.vn)
Đề 2 thì theo mình bạn nên tham khảo ở đây: Viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về bài thơ lục bát hoặc bài ca dao đã học (doctailieu.com)
Tham khảo:
Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tôi nhớ nhất có một lần.....
Đó là buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:
- Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?
Bé Nhi nói:
- Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
Nghe nó nói tôi khựng lại, lòng chợt buồn theo. Thương nó, tôi cùng nó đi hái những lá tre nghẹ thật to để gập thuyền lá thả trôi sông. Nhưng con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:
- Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!
Tôi vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Tôi nhẹ vỗ vai và bảo nó:
- Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thoả thích trên sông.
Sau hôm đó, bố mẹ nó hoà giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả. Nhưng chiếc thuyền đã không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông...
Mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm. Từ những kỉ niệm vui, buồn hay kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ đúng không? Tôi cũng vậy. Tôi nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học của tôi. Kỉ niệm đó chẳng thế nào quên được.Đó là ngày đầu tiên tôi đến trường. Mẹ đã dắt tay tôi từng bước một đi trên con đường đó. Lúc ấy tôi có cảm giác rất sợ và lo lắng nữa. Trên vai tôi là chiếc cặp mà mẹ đã mua cho tôi vào hôm qua. Cùng với những cuốn sách và tập vở mới tinh. Tôi nhìn xung quanh và cũng thấy rất nhiều bạn học mới. Có bạn thì tung tăng vui đùa bên cha, mẹ mình. Có bạn thì lại mếu máo khóc sướt mướt vì không muốn rời xa người thân. Khi đứng trước cổng trường, tôi đã sững sờ và đứng lại một giây vì mọi thứ đều quá bất ngờ và lạ mắt. Ngôi trường ấy rất cao, to…Tất cả đều được phủ một lớp màu xanh nên trông rất mát mẻ. Vào bên trong trường tôi càng bất ngờ hơn, với hàng ngàn các bạn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn. Ai cũng đều khoác trên người bộ quần áo mới và trắng tinh cùng với cái logo in hình biểu tượng của ngôi trường. Xung quanh ngôi trường đều là những hàng cây cổ thụ cao to. Chúng như đang vẫy tay đứng chào các bạn học sinh mới vào trường. Còn các thầy cô đều đứng rất nghiêm túc và luôm mỉm cười với các bạn học sinh.
Các thầy thì mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen trông rất nghiêm trang và lịch sự. Các cô thì mặc những bộ áo dài truyền thống đủ màu sắc, hoa văn trông rất đẹp và nữ tính. Sau đó có một thầy cầm chiếc loa và nói to: “Kính mời quý phụ huynh ra về để các em vào lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm”. Mẹ tôi nghe vậy liền quay sang nói với tôi: “Mẹ về đây, con ở lại phải học thật chăm chỉ và luôn hòa đồng với các bạn nhé”. Mẹ nở nụ cười hiền hậu nhìn tôi rồi dần bước ra cổng trường đi về. Khi đó, tôi như sắp khóc vì không muốn xa mẹ mình. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén được ảm xúc của mình và hứa rằng sẽ không được khóc, nhưng chẳng biết sao nước mắt cứ rơi liên tục. Sau đó, tôi lên lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm của tôi. Cô rất xinh đẹp và hiền hậu nữa. Cô bắt đầu giới thiệu. Buổi sinh hoạt của ngày đầu tiên của tôi kết thúc.
Ngày đầu tiên đi học là như thế đó. Tôi hứa với lòng mình sẽ luôn học thật giỏi không phụ lòng cô và cha mẹ của mình. Tôi cùng sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm đẹp này.
TK
Vào dịp lễ Tết đến, em lại có rất nhiều trải nghiệm đáng nhớ cùng với gia đình. Những trải nghiệm đó đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của em.
Những ngày giáp Tết, đường phố lúc nào cũng tấp nập. Các khu chợ luôn đông đúc. Rất nhiều mặt hàng được bày bán gồm có thịt cá, rau củ, bánh kẹo, mứt tết… Người mua, người bán thật khiến cho bầu không khí thật vui tươi, rộn ràng. Gia đình của em đã cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Mỗi người một việc, tuy có mệt mỏi nhưng lại thật vui vẻ.
Tết năm nay, em đã có một trải nghiệm thú vị. Lần đầu tiên, em được học gói bánh chưng - một món ăn truyền thống không thể thiếu trong dịp Tết cổ truyền của người dân Việt Nam. Hai mươi tám Tết, mẹ đã đi chợ để mua các nguyên liệu gói bánh gồm có: lá dong, gạo nếp, đỗ xanh và thịt mỡ. Sau khi mua về, lá dong, gạo nếp, đỗ xanh được rửa sạch sẽ, để vào rổ cho ráo nước. Còn thịt mỡ cũng được đem đi rửa sạch, thái thành miếng nhỏ, rồi mẹ còn cho thêm một ít muối và hà tiêu. Chiều hôm đó, cả nhà cùng nhau gói bánh chưng.
Các nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng trên chiếu. Ông nội, bố và mẹ đều đang gói bánh. Em chạy lại chỗ ông nội để nhờ ông dạy gói. Ông làm từng bước rất chậm để em quan sát và làm theo. Những chiếc lá dong đã được ông cắt gọn gàng. Em lấy hai chiếc lá xếp vào khuôn theo sự hướng dẫn của ông. Sau đó, lần lượt cho các nguyên liệu là một lớp gạo nếp, đỗ và vài miếng thịt rồi lại tiếp tục phủ một lớp đỗ, gạo nếp lên. Khó nhất vẫn là công đoạn gói bánh, phải gói sao cho chiếc bánh vuông vức mới đạt yêu cầu. Bước cuối cùng là lấy lạt tre buộc lại những cần cẩn thận tránh làm rách lớp lá bên ngoài.
Sau một khoảng thời gian khá lâu, em mới gói xong chiếc bánh của mình. Sản phẩm tuy không được đẹp như những chiếc bánh của ông và bố mẹ, nhưng em cảm thấy rất hài lòng. Ông nội đã dành cho em một lời khen ngợi nữa. Điều đó khiến em vô cùng hạnh phúc. Đây quả là một trải nghiệm thú vị và bổ ích.
Nhờ có trải nghiệm này, em đã có những giây phút vui vẻ, ấm áp bên gia đình. Tết năm nay thật ý nghĩa, và đáng nhớ đối với riêng em.
Tham khảo;
Trong cuộc sống không có gì đáng giá bằng sự trải nghiệm. Tôi luôn nhớ về trải nghiệm làm tình nguyện viên của mình. Năm đó tôi học lớp 11. Vì chưa phải bận rộn thi cử nên tôi quyết định tham gia vận động hiến máu cùng với các anh chị. Địa điểm cách nhà của tôi 20 km. Ngày đó đối với tôi quãng đường đó là cả một sự thử thách. Tôi đã vượt qua những lo lắng của bản thân để đến địa điểm tập trung. Trước đây tôi chưa từng đi quãng đường xa như thế. Tôi cùng mọi người đi phát tờ rơi và vận động những du khách cùng tham gia sự kiện hiến máu nhâu đạo của chúng tôi. Tôi được chị đội trưởng khen ngợi và vinh danh là một trong những thành viên xuất sắc nhất. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được công nhận và thật nổi bật. Từ lần đó, tôi đã thêm yêu thích những hành động nhân đạo, tôi luôn cố gắng làm thật nhiều việc tốt để trở nên vui vẻ. Cùng nhờ có trải nghiệm đó mà tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.