Ke ve mot ban trong lop em duoc moi nguoi yeu quy
Minh cam on cac ban.Mong cac ban thanh cong trong moi linh vuc.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mình kể về người thân nha bạn
Bài làm
"Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru yêu thương con tha thiết".
Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan trọng nhất trong tâm trí tôi.
Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ vì mẹ đã luôn dành riêng cho tổ ấm này một tình thương bao la, không sao tả xiết. Thân hình nhỏ bé chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu nhất đôi bàn tay hằng ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm nóng hổi rồi về đêm khi ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ và từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào mà tha thiết, đậm đà tình thương bao la cửa người mẹ dành cho những đứa con.
Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tôi làm, nếu có việc gì không vừa lòng mẹ liền trách và phân tích rõ cho tôi hiểu vì sao tôi không nên làm như vậy, tuy vậy tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Trong gia đình là thế nhưng ngoài xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lòng mọi người.
Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con của mẹ.Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mẹ
Sao ko có kể về bạn thân đi, sao ko có tả ông già ăn xin!!!!!
Luyện mãi thành tài, miệt mài tất giỏi.
Học ăn học nói, học gói học mở.
Học hay cày biết.
Học một biết mười.
Học thầy chẳng tầy học bạn.
Học thầy học bạn, vô vạn phong lưu.
Ăn vóc học hay.
Bảy mươi còn học bảy mươi mốt.
Có cày có thóc, có học có chữ.
Có học, có khôn.
Dao có mài mới sắc, người có học mới nên.
Dẫu rằng thông hoạt, chẳng học cũng hư đời, tài chí bằng trời, chẳng học cũng là phải khổ.
Dốt đặc còn hơn hay chữ lỏng.
Dốt đến đâu học lâu cũng biết.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Hay học thì sang, hay làm thì có.
Học để làm người.
Học hành vất vả kết quả ngọt bùi.
Học khôn đến chết, học nết đến già.
Có đi có lại mới toại lòng nhau
Kính lão đắc thọ
Thuốc đắng dã tật
Sự thật mất lòng
Lời nói, gói vàng.
Lời chào cao hơn mâm cỗ
Kính trên, nhường dưới
Một lời nói dối, sám hối bảy ngày.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Bán anh em xa mua láng giềng gần.
Đi hỏi già,về nhà hỏi trẻ
Một điều nhịn, chín điều lành
Sang sông phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu mến thầy
Đất tốt trồng cây rườm rà
Những người thanh lịch nói ra dịu dàng.
Người thanh tiếng nói cũng thanh
Chuông kêu, khẽ gõ bên thành cũng kêu.
Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
Vàng thì thử lửa, thử than
Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời...
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau
Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe
Sảy chân, gượng lại còn vừa,
Sảy miệng, biết nói làm sao bây giờ.
Vàng sa xuống giếng, khôn tìm,
Người sa lời nói, như chim sổ lồng
Nói người, chẳng nghĩ đến ta,
Thử sờ lên gáy, xem xa hay gần
Ngày thường chả mất nén hương
Đến khi gặp chuyện ôm lưng thầy chùa
Cười người chớ vội cười lâu
Cười người hôm trước hôm sau người cười
Ăn ngay nói thật, mọi tật mọi lành.
Ăn có nhai, nói có nghĩ.
Ăn bớt bát, nói bớt lời.
Rượu nhạt, uống lắm cũng say,
Người khôn nói lắm, dẫu hay cũng nhàm.
Ăn lắm, thì hết miếng ngon,
Nói lắm, thì hết lời khôn hóa rồ.
- Giặc đến nhà , đàn bà cũng đánh .
- Gan vàng dạ sắt
- Vào sinh ra tử
Quê em là miền Trung đầy nắng và gió, mùa nắng thì nứt nẻ chân chim còn mùa mưa thì mưa dầm mưa dề, không chỉ vậy mỗi năm nơi này còn hứng chịu nhiều trận bão lũ lớn nhất cả nước để lại nhiều thiệt hại không chỉ về tài sản mà cả tính mạng. Vừa qua, em đã được chứng kiến toàn bộ một trận bão lụt kinh hoàng.
Trước khi đài báo bão, cả gia đình hối hả đi giá cố chằng chống nhà cửa, bố em thì đi chặt những cành cây lớn xung quanh nhà, chèn bao cát lên mái nhà, mẹ em đi thu gom gia cầm. Công việc diễn ra rất hối hả vì ai cũng dự đoán cơn báo này rất lớn.
Cơn báo ập đến bầu trời trở nên u tối đến lạ thường, bầu trời tối đen như mực đứng ở gần nhau cũng không thấy rõ mặt. Bên ngoài gió thổi những cành cây tả tơi, gió rít mạnh. Sau những cơn gió là mưa đổ xuống, xối xả trên mái nhà. Trận này chưa hết trận khác đã kéo đến, mưa to liên tiếp 2,3 ngày liền.
Lượng mưa đổ xuống quá nhiều nước sông đang dâng lên và mỗi lúc ngày càng nhiều hơn, màu nước đục ngầu và đôi khi có xoáy nước. Nước từ các con sông lớn tràn vào thôn xóm, ở đâu thấp nước ngập trước tiên, nước lênh láng khắp xung quanh nhà, nhìn thật đáng sợ hệt như thiên nhiên đang nổi giận.
Tình hình bão lụt vẫn đang rất phức tạp, con người vẫn đang ra sức hạn chế thiệt hại, trong làng hàng chục người vẫn dùng bao đất và cọc tre hạn chế dòng sông dâng lên, ngăn đê làng không bị vỡ. Tiếng gió, tiếng mưa hoài với tiếng hô hào của con người đang ra sức chống chọi lại dòng nước dữ.Trên bờ những thiệt hại đã nhìn thấy dần dần, cây cối ngã đổ, nhiều ngôi nhà bị tốc mái. Có những ngôi nhà nặng hơn bị phá hủy hoàn toàn như bị sập chỉ còn là đống gạch vụ. Những nơi kiên cố hơn như trường học, bệnh viện đều thiệt hại nhưng không đáng kể. Đường sá xói mòn, phá hủy nhiều tuyến đường. Rất may là không có thiệt hại về người.
Chỉ vừa mới một cơn bão đi qua mà quê em đã chịu thiệt hại nặng nề về tài sản, không còn nhận ra khung cảnh làng quê yên bình và thơ mộng chỉ còn lại sự ngổn ngang, bừa bộn và hoang tàn.
Người dân nơi đây năm nào cũng phải hứng chịu hàng chục cơn bão, áp thấp nhiệt đới vào tàn phá, nhưng bằng sự kiên cường, kinh nghiệm chống chọi với thiên nhiên mà năm nào quê em đều không có thiệt hại về người. Mọi người gây dựng lại cuộc sống bằng chính đôi tay của mình.
Số nhóm chia được nhiều nhất à số bạn nam trong mỗi nhóm đều như nhau, số nữ trong mỗi nhóm đều như nhau là ƯCLN(18;24)
Ta có: 18 = 2.32
24= 23.3
→ ƯCLN(18;24)=2.3=6
→ Số nhóm chia được nhiều nhất là 6 nhóm
Số bạn nữ trong mỗi nhóm là: 24 : 6 =4(bạn)
Số bạn nam trong mỗi nhóm là: 18 : 6 =3(bạn)
Vậy có thể chia nhiều nhất 6 nhóm. Mỗi nhóm có 4 bạn nữ' 3 bạn nam
Trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta chắc hẳn luôn có những người bạn giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và kề bên mỗi khi gặp chuyện vui cũng như chuyện buồn. Em cũng không phải là ngoại lệ, cũng có một người bạn thân luôn sẻ chia và giúp đỡ mỗi khi em gặp khó khăn. Ngọc Trinh – đó là tên đứa bạn thân nhất của em.
Ngọc Trinh năm nay bằng tuổi em, cũng là mười tuổi. Ngọc Trinh có nước da trắng như trứng gà bóc cùng dáng người thanh mảnh. Lúc nào đến lớp bạn cũng gọn gàng trong bộ đồng phục áo trắng quần đen, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy. Ngọc Trinh có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt biết nói. Đôi mắt bạn to tròn lấp lánh ánh cười luôn cong cong như vầng trăng khuyết, nó như biết nói biết cười, biết sẻ chia mỗi khi em buồn và cổ vũ mỗi khi em gặp chuyện vui. Giọng nói của Ngọc Trinh trong trẻo như tiếng chim vàng oanh mỗi sáng, bạn đừng lầm tưởng rằng giọng nói ấy sẽ chua ngoa nhé. Bởi vì giọng nói ấy rất truyền cảm và vô cùng thu hút. Ngọc Trinh thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện ma mà bạn ấy biết, với chất giọng ly kì hấp dẫn, nó luôn làm chúng em hét toáng mỗi khi đến đoạn cao trào. Đổi lấy một tiếng cười vang nhí nhảnh của nó là bộ mặt hoảng hồn của mấy đứa chúng em.
Thú thật lúc đầu em cũng không thích Ngọc Trinh bởi vì người đâu mà vừa học giỏi vừa xinh lại còn hát hay nữa. Không những thế ba mẹ lại rất hay lôi Ngọc Trinh ra để so sánh với em làm em cảm thấy rất bực bội cùng tủi thân bởi chẳng một đứa trẻ nào thích bị bố mẹ so sánh với bạn bè đâu, đặc biệt là trong khi đứa trẻ ấy còn không thích cô bạn kia nữa. Và có lẽ em vẫn sẽ ghét Ngọc Trinh như vậy nếu không có chuyện xảy ra lần đó.
Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió bấc rít gào bên ô cửa sổ khiến em run lên. Chẳng hiểu sao chiều hôm trước em còn khỏe mạnh, chạy từ đầu sân đến cuối sân chơi trò đuổi bắt với anh trai mà ngày hôm sau đã ốm đến không dậy nổi. Em mệt mỏi mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời xám đen bên ngoài ô cửa, lòng nghĩ thầm cách để đến lớp mà không làm phiền ai. Mùa đông đến, em biến thành con sâu lười ham ngủ, chính vì vậy mà em luôn là người ngủ dậy muộn nhất nhà. Ba mẹ thường cùng anh trai em ăn sáng rồi đi học, đi làm em dậy sau nên sẽ ăn sáng sau rồi tự đi học. Nếu không phải hôm nay trường anh em tổ chức làm tình nguyện nên phải đi từ sớm thì nếu không anh sẽ không để em như thế này mà đến trường. Em đang đau đầu định bước xuống giường thì nghe thấy tiếng của Ngọc Trinh vọng từ bên ngoài vào:
- Lan ơi, cậu không đi bây giờ là cậu muộn học đấy!
Em muốn nói thật to cho nó rằng tớ đang bị ốm nhưng lời nói chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Chờ mãi không thấy ai trả lời, lại thấy đèn nhà em đang sáng, nó tò mò bước vào nhà không quên kèm theo câu: “Cháu xin phép ạ.”. Vào đến phòng em nó hoảng hốt chạy vào, hết sờ mặt lại sờ đến trán:
- Cậu sốt rồi, sao không gọi tớ vào, bố mẹ cậu đâu, anh trai cậu đâu sao cậu ở nhà một mình thế?
- Bố…mẹ…tớ…đi làm. Còn… còn anh tớ đi tình nguyện rồi…khụ..
- Cậu đã ăn sáng chưa? Rồi còn nhà cậu có thuốc không, để đâu chỉ tớ, tớ đi lấy.
Nhìn bộ dạng lo sốt vó của nó mà em ngỡ ngàng, bấy lâu nay em nghĩ Ngọc Trinh cũng chẳng ưa em vậy mà khi em ốm bạn liền lo lắng đến như vậy. Tự nhiên em cảm thấy mình đúng là một đứa bạn tồi, không nhận ra Ngọc Trinh tốt như thế nào mà chỉ theo suy nghĩ riêng của mình mà ghét bạn. Em ngại ngùng đón nhận sự giúp đỡ từ bạn mà vui sướng khi có một người bạn tốt như Ngọc Trinh. Sau khi nấu cháo cho em ăn, bạn còn giúp em uống thuốc và gọi điện xin phép cho cả hai chúng em cùng nghỉ bởi vì chăm sóc em đã khiến bạn muộn giờ học.
Từ hôm ấy ngày nào Ngọc Trinh cũng qua nhà giảng bài cho em, nhờ vậy mà em đã theo kịp bạn bè khi đi học trở lại mà không cần đến sự giúp đỡ của gia sư hay thầy cô phụ đạo thêm. Dù trước đây luôn ham chơi bỏ bê bài tập nhưng sau kỉ niệm lần ấy em đã chú ý hơn và nâng cao được điểm số khiến thầy cô và bố mẹ rất vui lòng. Tất cả là nhờ có sự tận tâm giúp đỡ của Ngọc Trinh, cuối học kì I vừa rồi chúng em đã đứng trong top 10 của lớp và được các thầy cô tuyên dương là đôi bạn cùng tiến đấy!
Em rất yêu quý cô bạn thân của mình và mong muốn tình bạn của chúng em cũng sẽ bển chặt qua thời gian để em có thể lưu lại được những kí ức tuổi học trò khi ở bên bạn bè và gia đình.
Trong lớp, tôi có nhiều bạn. Mỗi bạn đều có tính nết khác nhau. Anh thì siêng năng, anh lại biếng nhác; anh ưa nghiêm trang, anh lại thích đùa nghịch… Nhưng chỉ có Nhã Nam là học giỏi, được nhiều người quý mến nhất và cũng là người bạn thân nhất của tôi.
Năm nay, Nhã Nam mười hai tuổi. Dáng người ốm hơi cao. Nước da không trắng lắm, nhưng hồng hào khoẻ mạnh. Vầng trán rộng và cao biểu lộ sự thông minh. Đặc sắc nhất là đôi mắt bạn sáng và đen láy. Chiếc mũi thẳng và cao làm tôn thêm khuôn mặt vuông vức cương nghị. Có duyên nhất vẫn là cái miệng luôn luôn nở nụ cười của bạn khiến cho mọi người dễ mến. Mỗi khi bạn cười, môi lại nhếch lên để lộ hàm ràng trắng đều.
Nhã Nam vui tính, hay hát, đôi khi tinh nghịch. Làm việc gì bạn cũng nhanh nhẹn, gọn gàng, thích đùa. Có bạn là có tiếng nói cười ríu rít. Ít khi thấy bạn đi học với bộ quần áo nhăn nheo nhàu nát. Nhã Nam đi đứng khoan thai không hấp tấp cũng không chậm chạp. Nói năng hoà nhã với mọi người.
Bạn bè ai nấy cũng đều yêu mến vì tính xởi lởi, chan hoà của bạn. Không những chỉ vui tính mà Nhã Nam lại còn hay giúp đỡ bè bạn. Trong học tập, ai không hiểu điều chi nhờ đến, bạn cũng đều chỉ dẫn tận tình. Ai thiếu đồ dùng chi bạn cũng đều vui vẻ cho mượn cả.
Trong lớp, Nhã Nam luôn chăm chú nghe thầy giảng bài. Bài tập ở nhà, bạn đều làm đầy đủ và chu đáo. Nhờ đó, Nhã Nam học giỏi. Nhiều lần thầy khen ngợi và đem bạn ra làm gương cho cả lớp, được như vậy nhưng Nhã Nam vẫn một mực khiêm nhường, từ tốn, nhường nhịn mọi người. Chưa lần nào thấy bạn cãi cọ với ai. Tuy vậy, bạn lại tỏ ra rất can đảm mỗi khi bị người hiếp đáp mình hay hiếp đáp bạn mình.
Cũng như bè bạn trong lớp, em rất quý mến Nhã Nam. Chơi thân với bạn, em hiểu được mọi người quý mến là một hạnh phúc. Vì vậy, em thầm hứa sẽ noi gương bạn.