Lần đầu tiên tôi “gặp” Tùng, phải nói sao nhỉ, cũng là một ngày tháng 7 như bây giờ. Và thú thực mà nói, nó cũng chẳng có đặc sắc gì mấy, khi lũ bạn tôi cứ nháo nhào về một chàng ca sĩ mới nổi tên Tùng, Sơn Tùng M-TP, mà tụi nó cứ tấm tắc khen là đẹp trai rồi lôi hết cả đống hình trong điện thoại ra khoe. Ừa thì cũng có… rung động đó, nhưng trai đẹp rồi cũng để làm gì đâu, tôi cười xoà cho qua. Rồi ngày qua ngày, khi anh chàng mang cái tên độc độc lạ lạ đó nổi lên tới mức đi đến chỗ nào cũng bật nhạc. Tôi bất ngờ khi bản thân mình lẩm nhẩm hát theo những ca khúc của anh, mà trong khi… mình còn chưa biết là bài gì. Tới lúc này, tôi mới nhận ra, mình “đổ” ảnh rồi!
Ở tuổi 14, tôi bắt đầu biết cảm nắng một người, bằng tình cảm đơn thuần nhất, không một chút vọng tưởng, không cầu đền đáp cao xa. Chỉ cần anh ấy vui, cũng tức là tôi vui. Chỉ cần từ xa nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, tức khắc trong lòng nở hoa. Vào những ngày đầu ấy, giữa những điều tiếng ra vào, tôi chọn tin tưởng anh - một người xa lạ. Phần lớn lý do chỉ có thể tóm gọn trong hai từ “ánh mắt”. Bởi theo tôi, nó là thứ không thể lừa dối. Ánh mắt mà ngày hôm nay nhìn lại, dù có chút cương nghị hơn nhưng vẫn như ngày nào.
Sơn Tùng M-TP tuổi 23, người ta có thể nghĩ anh đang ở đỉnh cao của sự giàu có, của danh vọng, tiền tài. Chỉ những người yêu mến anh như tôi mới hiểu rõ, tất cả đều có lý do của nó, cũng như mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu với rất nhiều chông chênh và khó khăn. Những vấp ngã ngày hôm qua sẽ chẳng là bao so với tương lai còn dài phía trước. Gắn cái mác fan hâm mộ, tôi nguyện lùi về sau, đồng hành cùng anh một cách thầm lặng.
Ngoài kia đầy những người công kích anh, tôi biết. Nhưng ngay cả như thế thì trước mắt tôi vẫn là một Sơn Tùng hồn nhiên khăng khăng giữ lấy cái nghệ danh có chút khoe mẽ buồn cười M-TP (Music - Tài năng - Phong cách) như một hành động nhắc nhở về nơi mình xuất thân. Một Sơn Tùng bị viêm họng nặng mà vẫn nói hát không ngừng. Tôi nhìn thấy một Sơn Tùng vừa bước vào tuổi 23 có phần trầm lặng hơn, chỉ biết vùi đầu chăm chỉ làm việc, người thì ngày một gầy đi và da thì đen nhẻm song lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi.
Cái cách anh cố chấp giữ một ốc đảo nhỏ riêng tư trong tâm hồn không ai nhìn thấu nổi đôi lúc làm tôi lại thấy chạnh lòng. Này Sơn Tùng, vốn dĩ cuộc đời nào có con đường trải thảm hoa hồng, nào có ai vỗ ngực dám nói chưa một lần vấp ngã cơ chứ. Và anh, đương nhiên có trong mình cái kiêu hãnh của một thằng con trai, vì thế tôi biết anh sẽ chẳng cần ai thương hại, đôi chân anh tự biết cách đứng lên sau những lần trượt ngã. Thế nhưng mỗi lần nhìn anh với ánh mắt đượm buồn ấy, tôi khó mà tránh khỏi những cảm xúc day dứt không tên.
" Em yêu anh rất nhiều! Chính vì thế em ghét tất cả những chị gái xinh đẹp bâu quanh anh! Em ghét chị Thiều Bảo Trâm vì em sợ chuyện anh yêu người đó là thật! Em ghét Linh Ka vì chị ta ngộ nhận, học thì không được giỏi mà đòi yêu anh Tùng, đòi làm cả chị của Sky!"
con linh ka khùng quá mà dòi làm ny Sếp Tùng á mơ khuyu đi