K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

29 tháng 1 2019

Mỗi năm A sinh nhật một lần. Năm nay A 17 tuổi thì có 1 ngày sinh

Thì A vẫn có 1 ngày sinh mà thôi

Vì mỗi người chỉ có 1 ngày sinh

Dù đến mấy tuổi đi chăng nữa cũng có 1 ngày sinh !!!

Bài làm

Có 6 đứa con. Vì 5 con trai của ông Tallulah là 5 anh em ruột. Mà nếu ông Tallulah có một đứa con cả hoặc một đứa con út là con gái

=> Các đứa con trai của ông Tallulah đều có một chị gái hoặc em gái 

# Chúc bạn học tốt #

29 tháng 1 2019

Ông Tallulah có 5 con trai, mỗi cậu con trai đó đều có một chị/em gái. Hỏi ông Tallulah có bao nhiêu con?

Đáp án:

Ông Tallulah có 6 con.

29 tháng 1 2019

Sau khi ăn tết, Hai người cha & 2 người con cùng đi săn, mỗi người săn được 1 con. Nhưng tổng số vịt là 3 con.Vì sao?

Đán án:

2 người cha và 2 người con tức là: ông- bố và người cháu

2 người cha và 2 người con tức là ông - cháu

21 tháng 1 2019

1.Giải thích

_Tiềm lực đất nước là sức mạnh nội tại, tiềm tàng của đất nước. Về cả nhân lực, vật lực (tài nguyên thiên nhiên, sức mạnh con người); ngoài ra còn có thể là sức mạnh phi vật thể ( giá trị văn hóa, truyền thống của đất nước trong suốt chiều dài lịch sử)

_Đánh thức tiềm lực đất nước là khơi dậy, vận dụng có hiệu quả sáng tạo những tiềm lực ấy.

2. Vì sao phải đánh thức tiềm lực đất nước?

_Đánh thức tiềm lực đất nước để đem lại hiệu quả kinh tế, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, phát triển đất nước.

_Cần phải đánh thức tiềm lực vì Việt Nam là đất nước giàu tài nguyên thiên nhiên “rừng vàng biển bạc” nhưng tài nguyên thiên nhiên chưa hiệu quả, dẫn đến tình trạng lãng phí tài nguyên đất nước.

_Đánh thức tiềm lực đất nước không phải là khai thác “vô tội vạ” các tài nguyên đất nước khoáng sản… mà phải khai thác hợp lí, có hiệu quả, khai thác đi kèm phát triển bền vững, giữ gìn và bảo vệ cho con cháu mai sau.

3. Sứ mệnh, trách nhiệm đánh thức tiềm lực đất nước của cá nhân trong thực tiễn ngày nay.

_Đó là trách nhiệm của tất cả cá nhân trong cộng đồng, không phải là trách nhiệm của riêng ai.

_Ý thức đúng đắn về tiềm lực của đất nước: không phải là vô tận để mà lãng phí.

_Giữ gìn và phát huy những giá trị truyền thống văn hóa đất nước nói chung và tài nguyên đất nước nói riêng, từ đó tạo nên “sức mạnh chân chính của một quốc gia”, đặc biệt là trong xu thế hội nhập với thế giới.

4. Phản đề

_Đất nước có nhiều tiềm lực nhưng nếu không biết khai thác, khơi dậy những tiềm lực ấy thì đất nước vẫn mãi lạc hậu, tiềm lực vẫn “ngủ yên”.

_Bản thân mỗi công dân phải có sứ mệnh đánh thức tiềm lực của đất nước và của chính mình nhưng vẫn còn không ít người sống không có lí tưởng, sống ích kỉ, làm chậm sự phát triển của đất nước.

5. Bài học hành động và liên hệ bản thân

Là thế hệ tương lai của đất nước, em đã và đang làm gì để đánh thức tiềm lực của đất nước.

20 tháng 1 2019

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

cho doạn văn bản"học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng đọc sách vẫn là một con đường quan trọng của học vấn. Bởi vì học vấn không chỉ là việc cá nhân, mà là việc của toàn nhân loại. mỗi loại học vấn đến giai đoạn hôm nay đều là thành quả của toàn nhân loại nhờ biết phân công, cố gắng tích lũy ngày đêm mà có. các thành quả đó sở dĩ không bị vùi lấp đi, đều là...
Đọc tiếp

cho doạn văn bản

"học vấn không chỉ là chuyện đọc sách, nhưng đọc sách vẫn là một con đường quan trọng của học vấn. Bởi vì học vấn không chỉ là việc cá nhân, mà là việc của toàn nhân loại. mỗi loại học vấn đến giai đoạn hôm nay đều là thành quả của toàn nhân loại nhờ biết phân công, cố gắng tích lũy ngày đêm mà có. các thành quả đó sở dĩ không bị vùi lấp đi, đều là do sách vở ghi chép, lưu truyền lại. sách là kho tàng quí báu cất giữ di sản tinh thần nhân loại, cũng có thể nói đó là những cột mốc trên con đường tiến hóa học thuật của nhân loại. nếu chúng ta mong tiến lên từ văn hóa, học thuật của giai đoạn này, thì nhất định phải lấy thành quả nhân loaijddax đạt được trong quá khứ làm điểm xuất phát. nếu xóa bỏ hết các thành quả nhân loại đã đạt được trong quá khứ, thì chưa biết chừng chúng ta đã lùi điểm xuất phát về đến mấy trăm năm, thậm chí là mấy nghìn năm trước. lúc đó, dù có tiến lên cũng chỉ là đi giật lùi, làm kẻ lạc hậu"

                                                                                                                                     (theo BÀN VỀ ĐỌC SÁCH _CHU QUANG TIỀM)

a) nêu phương thức biểu đạt chính của đoạn văn

b) nêu nội dung chính của đoạn văn

c) so sánh cặp từ "học vấn" và "học thuật" của đoạn văn trên

d) chỉ ra phép liên kết và từ ngữ có tác dụng liên kết của đoạn văn

e) từ bài văn em rút ra bài học gì cho bản thân, hãy viết một đoạn văn từ 5 đến 10 câu

2
GN
GV Ngữ Văn
Giáo viên
17 tháng 1 2019

a. Phương thức biểu đạt chính: nghị luận

b. Nội dung chính: Nói về tầm quan trọng của đọc sách.

c. Học vấn là chỉ trình độ học của một người, hiểu biết, uyên thâm đến đâu. 

Còn học thuật là những từ ngữ mang tính chất chuyên ngành, chuyên sâu về một lĩnh vực nào đó. 

d. Phép liên kết được sử dụng:

- Lặp từ "học vấn", "nếu"

- Phép thế "các thành quả đó"

- Phép nối "Bởi vì"

=> Tác dụng: khiến đoạn văn trở nên logic hơn, cùng xoay quanh một chủ đề: tầm quan trọng của đọc sách đối với học vấn của mỗi người.

d. Bài học cho bản thân: Đọc sách là việc làm có ích và không phải là việc làm thời vụ, dông dài. Học vấn được nuôi dưỡng và lớn lên mỗi ngày giống như người ta trồng và chăm sóc một cái cây. Và sách chính là những chất dinh dưỡng để nuôi lớn mầm cây học vấn. Bản thân mỗi người qua đó cần hiểu và thấy được tầm quan trọng của việc đọc sách. Từ đó, có những biện pháp và thái độ đúng đắn đối với việc học sách. Đọc sách cùng với việc phát triển các năng lực khác sẽ tạo nên con người phát triển toàn diện...

12 tháng 2 2019

a) Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn là nghị luận

b) Nội dung chính của đoạn văn là : Bất cứ loại sách nào cũng có tác dụng riêng cuả nó. Sách giúp con người nâng cao tầm hiểu biết, bồi bổ trí tuệ, nuôi dưỡng đời sống tâm hồn mỗi người. 

c) + Học vấn : Sự hiểu biết do học tập mà có.

    + Học thuật : Hệ thống kiến thức về khoa học xã hội và khoa học tự nhiên.

d) Phép liên kết và từ ngữ có tác dụng liên kết của đoạn văn : 

Lặp từ : học vấn , nếu

Phép thế : các thành quả đó

Phép nối : bởi vì

\(\Rightarrow\)Giúp con người nâng cao tầm hiểu biết, bồi bổ trí tuệ, nuôi dưỡng đời sống tâm hồn mỗi người, có sự liên kết logic

e) Từ bài văn em rút ra bài học gì cho bản thân, hãy viết một đoạn văn từ 5 đến 10 câu

         Chúng ta phải thừa nhận rằng trong cuộc sống, con người không thể thiếu sách. Một trong số đó là teen chúng ta, lứa tuổi đang cần mở mang thế giới không chỉ trên các phương tiện truyền thông hiện đại mà còn phải khám phá nhiều kiến thức hơn trong sách vở. 

Từ ngày xưa ông cha ta muốn cho con cháu mình biết được những thành quả mà họ đã tạo dựng được không bị mai mọt bởi thời gian. Chính vì thế mà họ đã cất công ghi chép và tích lũy lại để hình thành nên một cuốn sách. Một cuốn sách chính là toàn bộ công sức, kinh nghiệm sống …. Thông qua một cuốn sách chúng ta có thể biết được rất nhiều điều trong cuộc sống. 

14 tháng 1 2019

1+1=2

hok tốt nha

14 tháng 1 2019

1+1=2 nhé bạn chúc bạn học giỏi

9 tháng 1 2019

Như một câu châm ngôn nổi tiếng: “Thất bại là mẹ thành công”, không ai có thể đạt được thành công mà không phải vượt qua vũng bùn mang tên “thất bại”. Bản thân em đã gặp nhiều thất bại thành quen, sau mỗi lần vấp ngã lúc nào cũng là những nuối tiếc để từ đó em rút ra được bài học kinh nghiệm cho chính mình. Thế nhưng, mỗi khi em thất bại, không chỉ bản thân em mà những người xung quanh, đặc biệt là bố mẹ, hẳn bố mẹ em thất vọng và buồn lắm. Em muốn xin lỗi bố mẹ, vì đã chẳng đạt được những điều mà bố mẹ mong mỏi nhưng lại chẳng có đủ can đảm để nói ra, chỉ có thể gửi gắm vào từng con chữ, lời văn thay cho những điều muốn nói với bố mẹ mà thôi.

Thất bại đầu tiên có lẽ là khi em đang học lớp Hai, ngày ấy trường tổ chức cuộc thi viết chữ đẹp, em cũng hăng hái tham gia. Cả cô chủ nhiệm và mẹ, ai cũng hết sức tin tưởng vào em, nhưng trớ trêu thay, sau bao ngày chăm chỉ tập luyện, em bị loại. Khi tan học, khoảng thời gian em đợi mẹ về có lẽ không câu từ nào có thể diễn tả nổi, bao lo lắng, dằn vặt, thậm chí xen lẫn cả một chút sợ hãi khi em tự tưởng tượng ra viễn cảnh mình thông báo kết quả với mẹ, với tất cả kì vọng đó, liệu mẹ sẽ nghĩ gì? Nhưng không, mẹ không trách mắng em mà ngược lại, mẹ an ủi, động viên em tiếp tục cố gắng, dù mẹ không nói nhưng em cũng biết mẹ buồn nhiều. Và có lẽ đó chính là động lực để khi em học lớp Bốn, cũng tham gia vào cuộc thi viết chữ đẹp ngày nào nhưng lần này, em không bị loại, em đạt giải Nhì cấp quận. Khoảnh khắc nhà trường công bố giải, em cảm tưởng như mình đã đền đáp được phần nào sự mong đợi và tin tưởng của mẹ, ít ra, lần này mẹ đã có thể tự hào vì con gái mẹ.

Thất bại tiếp theo là khi em đang học lớp Năm. Sau bao ngày ôn thi miệt mài với biết bao đề cương, sách vở, em dự thi vào trường THCS Marie Curie – ngôi trường có đồng phục và trang thiết bị hiện đại nhất nhì Hà Nội thời bấy giờ, nhưng lại một lần nữa, em trượt. Em vẫn nhớ, nhớ chứ, vào hôm có kết quả thi, bố mẹ em cả ngày đi làm mệt mỏi nhưng dù đã mười một giờ kém khuya, bên ngoài thì mưa to, bầu trời đen kịt, trường lại cách nhà em rất xa, bố mẹ em vẫn lặn lội ra tận trường chỉ để xem điểm cho em. Phải biết bố mẹ hi vọng em đỗ vào trường đến mức nào. Mất một lúc lâu bố mẹ mới về nhà, mẹ nói với em: “Thiếu có 0.5 điểm thôi con ạ, không sao, thua keo này ta bày keo khác”. Quả thật lúc đấy em thất vọng về bản thân ghê gớm, chẳng biết đến bố mẹ thì còn như thế nào, thế là bao công sức dùi mài kinh sử, bao công sức mẹ không quản nắng mưa đưa em đi học, đi thi, bao mong mỏi, chờ đợi của mọi người, lại một lần nữa đổ hết xuống sông, xuống biển.

Thất bại thứ ba của em là vào năm lớp Sáu, em được mẹ định hướng cho học tiếng Anh và rồi em quyết định đi thi học sinh Giỏi môn tiếng Anh luôn. Cả nhà em ai cũng quan tâm, chăm sóc để em có tâm thế tốt nhất trước kì thi. Sáng ngày em đi thi, mẹ còn chu đáo thắp hương cầu các cụ phù hộ cho em, bố thì mua xôi đậu cho em ăn vì bố hiểu tâm lí học sinh, đứa nào mà chẳng tin vào mấy cái đấy. Mọi người mong đợi ở em nhiều thế cơ mà, nhưng cả đoàn học sinh đi thi, ai cũng có giải cầm về, riêng em trắng tay. Thế nhưng cũng chẳng ai trách mắng gì em, chỉ động viên em đừng nản chỉ mà cố gắng tiếp tục phấn đấu. Nhờ thế, năm lớp Tám em đạt giải Ba cấp quận môn tiếng Anh, năm lớp Chín đạt giải Nhì, em thấy mình coi như cũng có cố gắng, nhưng những cố gắng đó làm sao sánh được với bao tin tưởng, bao yêu thương của bố mẹ mà em đã phụ lại.

Và rồi trên con đường đời của em lại xuất hiện thêm một thất bại to lớn nữa, mới đây thôi, em thi trượt vào trường THPT chuyên Nguyễn Huệ – ngôi trường mà em đã từng khao khát, đã từng ước mơ, đã từng ấp ủ được vào học. Bố mẹ chu cấp cho em đi học thêm chuyên suốt một năm trời, kết quả nhận về vẫn là con số không tròn trĩnh. Đến em cũng chẳng thể tin nổi là mình trượt, em thiếu những 1.25 điểm, giá như em chăm chỉ hơn, giá như em hoàn thành bài thi bằng tất cả năng lực và cố gắng thì đâu đến nỗi, suy cho cùng, vẫn chỉ là hai chữ “giá như” vô nghĩa.

Em làm sao hiểu được, mãi mãi không thể hiểu được bố mẹ, thầy cô cảm thấy thế nào khi hết lần này đến lần khác, em dập tắt những kì vọng của mọi người, vậy mà mọi người vẫn luôn đặt niềm tin nơi em dù nhiều lần không được đáp lại. Thà rằng mọi người cứ trách mắng em, cứ răn đe em, em còn thấy thoải mái hơn khi mình mắc sai lầm mà luôn được bao dung như thế này.

Đúng như một câu nói mà em tâm đắc: “Muốn nhìn thấy cầu vồng, ta phải biết chịu đựng cơn mưa”, thất bại chưa phải là bước đường cùng, điều đáng sợ là chúng ta không chịu nổi thất bại mà dẫn đến bỏ cuộc. Thomas Edison đã thất bại 10.000 lần mới phát minh ra bóng đèn điện hay Henry Ford đã từng bị phá sản trước khi ông đạt đến đỉnh cao của thành công trong ngành công nghiệp ô tô. Chẳng biết tương lai sắp tới sẽ ra sao nhưng em tự thấy mình phải có trách nhiệm học thật giỏi, rèn luyện đạo đức, nhân cách con người thật tốt và quan trọng nhất là tuyệt đối không được lùi bước trước bao nhiêu thất bại đi chăng nữa. Chỉ có như vậy, em mới có thể hoàn thành ước mơ của mẹ là trở thành một giáo viên, đem những tri thức, đạo lý truyền lại cho các thế hệ sau – điều mà mẹ ấp ủ suốt bao lâu nay nhưng chưa thực hiện được. Chỉ có tự hoàn thiện mình, tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, em mới có thể khiến bố mẹ, thầy cô – những người đã cho em cả cuộc đời này, không phải thất vọng nhiều hơn nữa.

9 tháng 1 2019

Dù đi hết cuộc đời này, có lẽ bạn cũng sẽ chẳng bao giờ tìm được một ai luôn sẵn sàng yêu thương, che chở, hy sinh cho bạn vô điều kiện và tha thứ hết mọi lỗi lầm, chỉ mong bạn có thể hạnh phúc đến suốt đời như cha mẹ mình... Thật khó có từ ngữ nào nói hết được công lao nuôi dưỡng của cha, mẹ đối với mỗi chúng ta.Có thể chắc chắn một điều đó là ai cũng yêu thương bố, mẹ của mình thế nhưng không phải ai cũng đủ can đảm để đứng trước bố, mẹ nói câu: “Con yêu mẹ”, “Con yêu bố”... Đến khi có đủ dũng khí để nói những câu đó thì bố, mẹ đã không còn ở bên. Tôi - một đứa con có được gọi là bất hiếu khi chưa từng mở miệng nói với ba, với mẹ một câu đó dù chỉ một lần? Vài lần, tôi chỉ muốn chạy ngay đến bên bố mẹ, khóc thật lớn trong vòng tay ấm áp và nói thật to :"Con yêu bố mẹ rất nhiều!"

Tôi ... giống như một xô nước không có nước vậy. Chính sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ mẹ mà từng giọt nước ân tình được tích lũy, đong đầy. Hai người giống như ánh mặt trời và mặt trăng mà tôi chỉ đơn giản là một vì sao nhỏ bé mà mắt thường chẳng thể trông thấy.Vì sao đó cần được rèn rũa, nỗ lực mới có thể tỏa sáng. Có rất nhiều lời cảm ơn mà tôi muốn nói với bố mẹ, nói mãi mà cũng chẳng thể nào hết được. Hai người vẫn luôn dẫn đường chỉ lối cho tôi, mãi mãi quan tâm, bảo hộ tôi... Trên đời này có biết bao ông bố bà mẹ thì họ cũng đều như vậy cả. Họ cứ âm thầm cống hiến sức lực cho các con từng ngày từng ngày, từng mô hôi, nước mắt mà bố mẹ đã hy sinh ... có lẽ suốt đời này con cũng sẽ chẳng thể nào trả lại được.

Từ lúc cất tiếng khóc chào đời, đến khi đi học mầm non, rồi tiểu học, trung học ... Bố mẹ vẫn luôn là người bên tôi. Mẹ là người bạn đầu tiên, là người thầy đầu tiên đối với tôi. Bố, là chỗ dựa vững chắc cho tôi hơn bao giờ hết, khi tôi khóc. Nhớ năm mẫu giáo, tôi bị một anh lớn hơn bắt nạt..Lúc về nhà. tôi khóc ghê lắm. Thấy thế, bố tức hơn tôi mà liền "kiếm" anh đó "tính sổ". ĐÔi khi, tôi cứ cảm giác như bố mẹ tôi là thiên thần ... được Thần linh cử xuống chăm sóc, nâng niu cho trái tim bé bỏng của đức con chưa hiểu chuyện như tôi.

Lời cảm ơn dành cho bố mẹ có lẽ sẽ mãi mãi tôi nói không bao giờ đủ. Cảm ơn mẹ đã cho con những năm tháng tuổi thơ ngập tràn tiếng cười và sự cổ vũ. Mỗi giờ mỗi phút có mẹ bên đời là niềm hạnh phúc, là may mắn của con. Cảm ơn bố đã luôn bận rộn công việc, ngày đêm vất vả để kiếm từng đồng nuôi nấng tôi nên người.  Lửa cháy rồi cũng sẽ có lúc tàn, người sống rồi cũng sẽ già đi. Mái đầu của mẹ, nếp nhăn của bố là minh chứng xác thực nhất về sự hao tâm tổn sức của bố mẹ dành cho con. ĐÔi khi, tôi tự hỏi Sẽ còn bao nhiêu thời gian nữa mà bố mẹ sống với tôi?? Liệu rằng, có đủ để tôi trưởng thành và làm gì đó cho hai người??

Có những lần tôi làm việc sai, làm bố mẹ thất vọng. Nhưng người có lần nào từ bỏ tôi? Không,,, người vẫn luôn dang rộng vòng tay, đỡ tôi đứng lên một lần nữa... Sẵn sàng truyền dạy cho tôi những kinh nghiệm, những bài học quí giá mà hai người đã trải qua. Tôi biết ơn lắm!! Con làm được những gì và vượt qua mọi khó khăn là nhờ có bố mẹ đã tạo dựng cho con có được một khuôn phép và nghị lực trong cuộc sống.

Lúc nhỏ, tôi thường xuyên hôn lên tráng mẹ, ôm chầm lấy bố để bày tỏ tình yêu của mình dành cho người ... Nhưng lớn dần, lớn dần, những hành động thân mật ấy dường như không thường xuyên nữa ... rồi tiệt nhiên là Không. Tôi... thậm chí còn chưa bao giờ nói tôi yêu bố, mẹ. Nhiều lần muốn nói lắm chứ nhưng cứ thấy ngài ngại nên thôi ... 

Cảm ơn bố mẹ rất nhiều, vì đã cho con được xuất hiện trên cuộc đời này. Cảm ơn hai người vì đã là cha mẹ của con. Nếu có kiếp sau, con vẫn xin được làm con của cha mẹ mà thôi. Con xin thật lòng muốn nói ... Bố mẹ đừng lo lắng gì cho con nhé! Tuy rằng, cuộc sống có biết bao nhiêu khó khăn và cạm bẫy, nhưng con sẽ luôn và mãi là con chim ngoan, sẽ không bao giờ bay nhầm đường, lạc lối đâu! Con biết: bố mẹ luôn tin tưởng và kỳ vọng ở con nhiều lắm, cho nên, con sẽ không bao giờ đánh mất niềm tin yêu của bố mẹ. Con thấy hạnh phúc khi được làm con của bố mẹ! Dù đi bất cứ nơi đâu, cũng không ai tốt và thương yêu chúng con bằng bố mẹ. Con yêu bố mẹ nhiều lắm!!!!! - Hơn những gì con muốn nói ...