Mình vừa mói viết một đoạn thơ mà vẫn chưa ưng ý các bạn có thể sửa lại giúp đc ko ạ
Ôi chiếc cầu mộc mạc
Toát lên màu ánh kim
Đã bao lần gặp nạn
Cầu ta vẫn đứng đó
Giúp bao người qua sông.
Dưới chiếc cầu giản dị
Là sông Son mến yêu
Như một dải lụa đào
Ôm ấp con đò nhỏ.
Bên Con sông xanh ngắt
Là lũy tre đầu làng
Tre gầy guộc khẳng khiu
Mà nên lũy nên thành
Bao nhiêu mùa ngồi ngắm
Vẫn không phai nỗi lòng.
Không thể thiếu cánh đồng
Vàng đượm mùa lúa chín
Nơi hạt gạo ra đời
Cội nguồn của tuổi thơ.
Thân thuộc hơn tất cả
Là nẻo đường quanh co
Uốn lượn như dòng suối
Con đường nhỏ mà hẹp
Nhưng bao nhiêu kỉ niệm
Đã ra đời nơi đây.
Thơ là phải có vần vèo đâu ra đó đàng hoàng. Hơn nữa, bố cục còn lộn xộn, chưa hợp lý.
Ôi cây cầu mộc mạc
Vẫn nguyên màu ánh kim
Mình nghĩ như vậy sẽ hợp lí hơn, bởi vì bạn nói "Đã bao lần gặp nạn" có nghĩa là cây cầu đã có tuổi đời khá cao rồi.
"Chở bao người qua sông" thay vì "Giúp bao người qua sông"
@Nghệ Mạt
#cua