em cảm nhận như thế nào về thời tiết trong chuyện giớ lạnh đầu mùa
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
→→ Biện pháp tu từ : Nhân hóa
→→ Từ láy : Liêu xiêu →→ láy vần " iêu"
`-> Nhân hóa : hình ảnh của cái áo nâu và nón lá biết đi về như con con người
Đoạn văn :
−- Đối với quê hương : Xây dựng quê hương thêm giàu đẹp phát triển, biết quý trọng nơi mình sinh ra và lớn lên. Quê hương cũng là những nơi thiêng liêng và chứa nhiều kỉ nieemj nhất đối với những con người chúng ta.
−- Đối với mẹ : Biết quý trọng tình cảm của mẹ dành cho chúng ta. Chúng ta phải biết kính trọng, yêu thương và biết hiếu thảo với mẹ. Chúng ta phải bồi đắp công ơn của mẹ đã vất vả sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta thành những con người có đạo đức và hiểu biết trong xã hội này
Em đồng tình với quan niệm của tác giả . Vì :
TH1: Truyện dân gian chính là nhịp cầu nối liền bao thế hệ .
TH2 : Truyện cổ dân gian kết tinh những vẻ đẹp tình cảm , tư tưởng của người xưa .
-Em có đồng tình với tác giả.Vì ẩn ý trong câu thơ là ẩn ý bao niềm nhớ nhung,và truyện cổ đã thể hiện lại tính cách của ông cha ta ngày xưa,đó là những đức tính tốt mà ông cha muốn giữ gìn,để lại cho con cháu đời sau ( phát nha)
em thấy môn HĐTN này vô cùng là bổ ích(như cức),vui(như đầu bùi).Ghi vô đi
Thể hiện Thánh Gióng là một người yêu nước ko màng danh lợi
Gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam là trang văn thể hiện thấm đẫm dư vị của tình yêu thương. Tác phẩm không cần quá nhiều cuộc đối thoại mà chỉ thông qua con chữ, độc giả đã dễ dàng thấy được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong mỗi nhân vật. Có lẽ, mỗi nhân vật đều mang một kích thước tâm hồn giống tác giả nên ở họ luôn có sự đa cảm và tinh thần lạc quan, dù những con người ấy sống trong nghịch cảnh nhưng vẫn biết tạo ra hạnh phúc cho riêng mình. Mẹ của Sơn là một người mẹ yêu thương con và có tấm lòng đôn hậu, thể hiện qua những chi tiết bà chăm sóc con mình và cho các con có tuổi thơ đầy đủ “Mẹ đưa cho Sơn một chiếc áo khoác mới, dày và ấm hơn, sau đó hai chị em cùng nhau ra chợ tìm những đứa trẻ khác trong làng để chơi.”. Về những đứa trẻ nghèo trong xóm, dù đã mấy năm trôi qua, mùa đông cứ đến rồi đi nhưng chúng nó vẫn phải mang lại mấy bộ đồ cũ, chỉ có những mảnh vá thì ngày càng nhiều thêm mà thôi. Trong số đó có Hiên, đứa trẻ duy nhất chỉ mang trên mình manh áo rách tả tơi lộ hết cả phần lưng và cánh tay, vì mẹ của em làm nghề mò cua bắt ốc, chẳng khấm khá được bao nhiêu nên cũng không có tiền mà mua lại đồ cũ hay dù chỉ vài đồng để may áo cho con. Thế rồi sự thương cảm trong chị em Sơn đã trỗi dậy, hai đứa trẻ quyết định về nhà lấy cho Hiên chiếc áo bông cũ. Hành động của Sơn chính là tình nhân ái nảy sinh từ sự tự nguyện, một tấm lòng luôn biết đồng cảm với những kiếp người nghèo khổ. Dẫu lo bị mẹ mắng nhưng em vẫn quyết định tặng chiếc áo bông cũ cho Hiên, chúng ta có thể xem hành động ấy như tình thương yêu xuất phát từ trái tim thuần khiết. Bên cạnh đó cũng không thể không nhắc đến mẹ con Hiên, dù được chị em Sơn đưa cho chiếc áo cũ nhưng họ vẫn chạy sang nhà để trả lại, tuy nghèo khổ nhưng hai con người ấy vẫn có lòng tự trọng và luôn biết ơn những ai đã quan tâm đến cuộc sống của họ. Từ đó chúng ta thấy được rằng, giữa dòng đời trôi nổi vô định này, không phải ai cũng lạnh lùng, vô cảm mà còn rất nhiều người mang trên mình tâm hồn trong sáng và nặng trĩu tình thương