K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 5 2022

- Vì trời mưa to nên chúng em không thể đi chơi.

- Mưa càng to , gió càng mạnh.

17 tháng 5 2022

- Vì trời mưa to nên chúng em không thể đi chơi.

- Mưa càng to , gió càng mạnh.

17 tháng 5 2022

Em đồng ý với ý kiến Biết hòa đồng, gần gũi mọi người, nhưng cũng phải biết giữ lấy cái riêng và tôn trọng sự khác biệt. Hòa đồng, gần gũi với mọi người thể hiện cách sống chan hòa, vui vẻ, có thiện chí, xây dựng mối quan hệ với bạn bè thể hiện sự tự tin trong giao tiếp và ứng xử của mỗi con người. Tuy nhiên cũng cần “sống thành thật với chính mình” nghĩa là “biết giữ lấy cái riêng và tôn trọng sự khác biệt”. Chính điều đó sẽ làm nên giá trị bản thân cho mỗi con người. Cũng chính nhờ việc giữ được những cái riêng sẽ càng làm cho con người hòa đồng, gần gũi với nhau nhiều hơn. 

Trong bài văn nghị luận, tác giả đã được ra lý lẽ cho ý kiến rất thuyết phục đó là: “Ai cũng cần hoà nhập, nhưng sự hoà nhập có nhiều lối chứ không phải một. Mỗi người phải được tôn trọng, với tất cả những cái khác biệt vốn có. Sự độc đáo của từng cá nhân làm cho tập thể trở nên phong phú. Nếu chỉ ao ước được giống người khác, thì làm sao ta có hi vọng đóng góp cho tập thể, cho cộng đồng một cái gì đó của chính mình. Đòi hỏi chung sức chung lòng không có nghĩa là gạt bỏ cái riêng của từng người”.

17 tháng 5 2022

Mình nghĩ từ "câu thơ " không phải câu nói, câu hỏi, câu xác định....  :)
Từ "Dòng thơ" cũng không đồng âm , tạm ẩn nghĩa dòng sông, dòng nước, dòng chảy ,  nếu ai dùng từ trong hoàn cảnh , nghe lạ, cách nói lạ ...thì tạm hiểu vậy.

Dòng thơ có thẻ chỉ dùng chỉ nhiều bài thơ của cùng một tác giả

câu thơ , có thể nói/ viết câu thơ " cả bài" " một hàng" thì tùy . cứ như một cái đĩa to thất to bạn  để 1 lát trứng nhỏ bưng ra và nói : hôm nay có món trứng ! vậy.

Có làm bạn cười không? Văn là môn " ăn không thấy món" " ngửi thì chỉ thấy mùi trong thơ"

 

16 tháng 5 2022

bn tham khảo ặ :

-Bác Ghế ơi!

Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chọt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe.

-Bác Ghế ơi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? – Giọng nói đó lại vang lên.

Một giọng nói ngái ngủ trả lời:

-Tôi đây! Có chuyện gì thế hả bác Bàn?

Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể:

-Như bác đã biết đấy. Tôi vói bác cùng ra đòi một lúc lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… – giọng bác Bàn trầm xuống – Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của trường, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây.

Nói tới đây, bác Bàn dùng lại. Ghế giục:

-Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà!

Bác Bàn cất giọng kể tiếp:

-Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. A! Cái thầy gì ấy nhỉ?… Thấy ấy luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khác tên và giây mực trên thân thể chúng ta. Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ, tôi tưởng – nào ngờ… mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, dầm thình thịch, làm gãy cả chân tôi, Thế có khổ không chứ.

Bác Ghế lắc đầu nói:

-Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mói nói ấy mà. À, ùm à! Cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm vũ khí để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vảy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng xoàng một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đấy, bác ạ!

Bác Bàn buồn rầu:

-Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi…

Bác Ghế vội vàng:

-Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm.

-Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này – bác Bàn thét lên.

-Tôi không đi với bác được đâu.

Bàn ôm mặt rầu rĩ:

-Sao tôi không chết đi cho rồi,

Ghế vội an ủi bạn:

-Thôi bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có lọi gì đâu? Nhiệm vụ của chúng ta phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!

Bàn ôm chầm lấy Ghế, vừa cảm động về tấm lòng cao thượng của Ghế, vừa ân hận về thái độ bi quan của mình. Mấy giây trôi qua, hai người bạn ấy nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghị lực: Ngày mai chúng ta sẽ đề nghị nhà trường đưa đi chữa bệnh. Chúng ta sẽ lẽn tiếng khuyên các có, cậu học sinh giữ gìn cúa công, phải có ý thức mói được. Nhất định sẽ là như vậy, sẽ là như vậy.

Vừa lúc đó, đội Sao đó của trường đi tói. Em vội báo cáo về việc Bàn và Ghế bị hư hỏng cần được đi chữa bệnh. Hình như Bàn và Ghế củng nghe được câu nói đó, quên cả đau nhảy lên vì vui sướng.

16 tháng 5 2022

danh từ bạn nhé

tick mình nha 

HT

16 tháng 5 2022

đại từ

16 tháng 5 2022

tuy đã già nhưng cụ ấy vẫn làm việc

câu chuyện không những hay mà còn bổ ích

 

16 tháng 5 2022

- Tuy nhà nghèo nhưng bạn Long học rất giỏi
- Chẳng những trời mưa mà còn rất lạnh