EM HÃY KỂ LẠI VỀ CUỘC CHIA TAY CỦA NHỮNG CON BÚC BÊ NHA LÊN NHE MÌNH ĐANG CẦN GẤP
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1, Mở bài
Nụ cười mẹ hiền hậu bao bọc con khỏi những trận đòn roi của bố, nụ cười mẹ khoan dung trước những lỗi lầm của con, nụ cười mẹ mãn nguyện mỗi lần con đạt được mục tiêu của mình,… Nụ cười ấy đã cùng con lớn lên, âm thầm đứng sau làm điểm tựa tinh thần cho mỗi bước chân con tiến lên trên đường đời. Với em, nụ cười mẹ đã in sâu trong tâm khảm, trở thành nguồn động viên cũng như động lực dìu dắt em qua bao tháng ngày. Đường đời dù có trải đầy hoa hồng hay sỏi đá thì em tin mẹ vẫn ở đấy, với nụ cười thường trực, dõi theo và sẵn sàng nâng em từ vấp ngã.
2, Thân bài
Năm nay tính ra mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi. Ở cái độ tuổi tứ tuần, sự khắc nghiệt của thời gian hiện rõ trên gương mặt mẹ: những sợi tóc trắng lốm đốm, những vết nhăn nơi khóe mắt, và cả những chấm đồi mồi trên gò má dãi dầu nắng mưa,… Vậy mà nụ cười mẹ trong kí ức tuổi thơ tôi so với bây giờ không hề thay đổi: vẫn đằm thắm, dịu dàng, hiền hậu tựa thuở nào. Mỗi lần mẹ cười là những vết nhăn mờ quanh mắt lại nheo lại, làm nụ cười thêm rạng rỡ. Hàm răng trắng sáng cứ tỏa ra cùng nụ cười ấy. Nụ cười mẹ thật thần kì, như liều thuốc chữa bách bệnh của các bà tiên trong cổ tích. Nó có thể an ủi, động viên chồng con dù với bất cứ khó khăn nào. Dường như mẹ lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào ấy, dường như mẹ không biết mệt mỏi, hoặc chăng, mẹ giấu sự vất vả ấy lại, không để con cái nhìn thấy:
“Ngày tôi chập chững vào đời
Rời xa mẹ đến phương trời xa xăm
Mẹ tôi mòn mỏi tháng năm
Vẫn cười, chỉ khóc lặng thầm trong đêm”
Thân hình mẹ bé nhỏ, gầy gò nhưng sao tấm lòng mẹ lại cao cả, vĩ đại đến thế? Câu hỏi ấy cứ theo tôi bao mùa nắng mưa, vậy mà tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Nụ cười ấy tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng lại có vai trò cực kì lớn đối với cả gia đình, thậm chí là những người khác. Khi bố thấy bất lực với công việc ngổn ngang, nụ cười mẹ sẽ giúp bố tiếp lại năng lượng để sắp xếp lại tất cả; khi mọi thành viên trong gia đình vì quá bận rộn với việc của bản thân mà khiến không khí gia đình chợt lắng xuống, nụ cười mẹ sẽ lại khiến bầu không khí ấy trở nên ấm cúng lại. Khi gặp gỡ bạn bè, bà con lối xóm thì ai cũng khen mẹ có nụ cười đẹp, khiến họ có thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên. Hơn tất thảy, nụ cười ấy là biểu hiện cho tình yêu thương chồng con vô bờ bến. Có lần em từng sà vào lòng mẹ mà thủ thỉ rằng: “Mẹ ơi, tại sao mẹ hay cười vậy?” Mẹ xoa đầu em nói rằng: “Khi cuộc đời cho con hàng trăm lí do để khóc, hãy chứng minh rằng con có hàng nghìn lí do để cười.” Thì ra mẹ còn coi nụ cười là vũ khí đắc lực nhất để đánh tan bao giông bão ngoài kia, mang lại ấm êm cho gia đình nhỏ của mình. Lời dạy đó cho đến nay vẫn hằn sâu vào tâm trí em, giúp em đủ mạnh mẽ và can đảm đương đầu với những thử thách, khó khăn. Hạnh phúc của em chính là mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của mẹ. Và chắc chắn, em sẽ phải cố gắng thật nhiều để có thể giữ mãi nụ cười trên môi mẹ.
Ngày em học lớp ba, hôm ấy tan học trời mưa như trút nước, cơn mưa rào mùa hạ đến nhanh không một lời báo trước. Mẹ đợi đón em ở cổng trường vì thế cũng không kịp chuẩn bị đầy đủ ngoài bộ áo mưa mẹ luôn mang sẵn ở xe. Mẹ đã sẵn sàng nhường chiếc áo mưa ấy cho em, còn mình thì đội mưa về nhà. Về đến nhà, người mẹ ướt hết. Vậy mà mẹ vẫn mỉm cười nói mẹ không sao, nói rằng em đừng lo lắng. Tối hôm ấy mẹ đã bị cảm vì người ngấm nước mưa. Em hiểu rằng nụ cười của mẹ khi ấy chỉ là để an ủi em, để em không bận lòng. Mẹ cứ mãi như thế, một đời cam chịu tất thảy vì chồng vì con. Và em tin rằng, đường đời sau này dù gian nan đến đâu mẹ vẫn ở đấy, chở che, bảo vệ em:
“Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”
Tấm lòng mẹ mênh mông mà bao la quá, cả đời này sao em đo hết được! Em chỉ biết nỗ lực từng ngày để đền đáp được phần nào ơn nghĩa sinh thành ấy.
3, Kết bài
Thử hỏi trong vũ trụ này còn gì đẹp hơn nụ cười của mẹ? Nó là ngọn lửa hồng sưởi ấm trái tim của con trẻ hay thổn thức vì những điều vụn vặt trong cuộc sống, là cây kem mát lạnh giữa những ngày hè tâm hồn con đã khô kiệt sức sống, và là bông hoa đẹp nhất trên đời dành tặng con khi con đạt thành tích nào đó. Cảm ơn mẹ đã cho con một nguồn năng lượng dạt dào, để con nhận ra giá trị cuộc sống, để con có thêm ý chí vững bước những ngày sau! Cỗ xe thời gian sẽ lăn qua mọi thứ, chẳng điều gì có thể đoán định trước được nhưng mẹ cùng nụ cười rạng ngời thì con chắc rằng sẽ chẳng đổi thay. Yêu lắm, nụ cười của mẹ!
Thời gian trôi đi nhanh quá, cứ âm thầm và lặng lẽ mà thấm thoát đã bốn năm tôi ngồi dưới mái trường này. Thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ làm cho tôi cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ mái trường THCS Ngô Sĩ Liên. Mới ngày nào, tôi còn là cô học trò mới bước vào ngôi trường với nỗi lo lắng, bỡ ngỡ thì giờ đây tôi đã là một học sinh lớp 9 và sắp phải xa mái trường thân yêu-ngôi nhà thứ hai của mình. Trong tôi lúc này đây thật nhiều cảm xúc đang đan xen lẫn lộn, vui có, buồn có, lo lắng có,… nhưng đặc biệt nhất vẫn là lo sợ. Tôi sợ vì phải xa thầy cô,xa mái trường, xa những đứa bạn ngày nào cùng tôi đùa nghịch và chọc ghẹo nhau,… và sợ cả khi phải tự mình bước chân vào một cánh cổng trường mới-cánh cổng trường THPT, điều đó khiến có đôi lúc tôi muốn lùi bước. Nhưng nghĩ về tương lai phía trước, nghĩ về kì vọng và sự trông mong của thầy cô, nghĩ về niềm tin tưởng mà bạn bè gửi gắm cho tôi, tôi lại muốn đứng dậy để bước tiếp trên đường đua của mình. Và những lúc này, tôi thầm cảm ơn cuộc sống này đã đưa tôi đến mái trường này để tôi được học tập, được yêu thương, được bao bọc dưới tình thương của những người thầy cô đáng quý, những người bạn mà tôi chẳng thể tìm được ở đâu,… Ngôi tường của tôi tự hào mang tên nhà sử học nổi tiếng của quê hương Chương Mỹ-Ngô Sĩ Liên. Trường được thành lâp từ năm 1984, với 30 năm xây dựng và phát triển để cùng hòa nhập với giáo dục Thủ đô, không phải một thời gian quá dài nhưng cũng đủ để trường tôi xây dựng nên một bề dày thành tích đáng tự hào. Nhớ ngày nào, những ngày đầu của tháng 8, tiết trời
Sau hơn nửa đời phiêu bạt, nay được trở về dưới mái trường xưa, với tôi, ký ức đẹp nhất, thân thương nhất vẫn là những tháng ngày được ngồi học dưới mái trường phổ thông cấp 3 Kim Anh (nay là trường Trung học phổ thông Kim Anh) thân yêu này.
Tôi là cựu học sinh lớp D khóa 9 niên khóa 1972-1975 do thầy Dũng – cô Mỹ làm chủ nhiệm, sau sáp nhập vào lớp C do thầy No – cô Cúc làm chủ nhiệm (do học kỳ 1 lớp 10 có 4 đợt tuyển quân vào chiến trường đánh Mỹ).
Nhớ mới ngày nào thầy trò còn đào giao thông hào, hầm trú ẩn tránh bom đạn tại thôn Gia Trung khi trường sơ tán và những ngày thầy trò góp sức xây mới và cải tạo trường cũ tại thôn Thạch Lỗi sau khi Hiệp định Pari được ký kết, giờ đây trong ký ức của tôi vẫn đầy ắp những khuôn mặt thầy cô rất trang nghiêm nhưng tận tuỵ và nhân hậu, vẫn còn đây những trò tinh nghịch của bạn bè trong giờ ra chơi và giờ tan học …
50 năm là quãng thời gian không dài so với lịch sử phát triển của dân tộc, nhưng cũng là dài so với cuộc đời mỗi người. 50 năm qua đánh dấu quá trình hình thành, phát triển vượt bậc của trường cấp 3 Kim Anh. Hôm nay, trở lại trường, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước sự đổi thay, lớn mạnh của nhà trường. Cơ ngơi khang trang, tiện nghi học tập và giảng dạy tiên tiến, hiện đại; chất lượng giáo dục, đào tạo được khẳng định; tỷ lệ học sinh giỏi, học sinh thi đỗ vào các trường đại học, cao đẳng ngày càng cao, có nhiều em đạt giải trong các kỳ thi quốc gia và thành phố.
Uống nước nhớ nguồn, 50 năm qua vinh dự là học sinh trường cấp 3 Kim Anh, tôi vô cùng tự hào về truyền thống vẻ vang của trường. Từ mái trường thân yêu này, hàng chục nghìn học sinh đã lên đường tới mọi miền Tổ quốc hoặc ra nước ngoài học tập, lao động. Hàng trăm học sinh của nhà trường đã từng gác bút nghiên lên đường nhập ngũ, có nhiều người đã ra đi không trở về và nhiều người bỏ lại một phần máu thịt ngoài mặt trận để tô thắm thêm màu cờ Tổ quốc. Gương hy sinh của các anh hùng liệt sĩ luôn luôn là tấm gương soi sáng để chúng tôi noi theo suốt cuộc đời. Từ mái trường này, nhiều thế hệ học sinh đã trưởng thành, đảm nhiệm nhiều trọng trách trong xã hội, nhưng dù ở đâu, ở cương vị nào, chúng tôi vẫn mãi mãi là học trò của trường cấp 3 Kim Anh.
Tôi cũng như bao bạn bè luôn trân trọng, biết ơn công dạy bảo của thầy cô. Sự thành công của chúng em hôm nay là nhờ thầy cô dạy dỗ, vun đắp và trang bị cho chúng em hành trang để vào đời, đó chính là: tình yêu quê hương, đất nước, là tình cảm trong sáng thời cắp sách tới trường, là lý tưởng sống, nhiệt huyết, lập trường kiên định để tự tin, vững bước trong mọi môi trường sống, kể cả khi ở trời tây hào nhoáng hay nhưng nơi chiến trường gian khổ, ác liệt một mất một còn với địch, trước mọi hiểm nguy hay cạm bẫy, cám dỗ trong bước đường công tác. Chúng em nguyện mãi mãi phát huy truyền thống vẻ vang của trường cấp 3 Kim Anh, phấn đấu không mệt mỏi, đóng góp hết sức mình cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, mãi mãi xứng đáng là học trò của thầy, cô.
Cuộc chia tay của những con búp bê” của Khánh Hoài là một tác phẩm hay và đầy ý nghĩa. Nó khiến cho em xúc động không chỉ bởi vì tình cảm hồn nhiên và dễ thương của hai anh em Thành và Thủy mà còn bởi vì cuộc chia ly đột ngột giữa hai anh em, hai tâm hồn nhạy cảm và trong sáng.
Người ta thường nói búp bê thì không biết khóc bao giờ. Búp bê chỉ là một đồ vật vô tri vô giác mà thôi. Nhưng con người bằng xương bằng thịt thì khác. Họ có thể vui, buồn, giận dỗi và khóc khi mình gặp phải những biến cố hay mất mát nào đó trong đời, cũng có thể khóc khi vui sướng. Thành và Thủy cũng chính là những con người như vậy. Hai anh em không chỉ rất yêu thương nhau mà còn muốn ba mẹ hai em không chia tay để trong hai trái tim bé nhỏ ấy không biết bao lần thổn thức. Thành là một người anh trai yêu thương em gái hết mực, dù cho đồ chơi của chúng chẳng có gì nhiều nhưng anh vẫn dành hết đồ chơi cho đứa em gái ngây thơ của mình. Thủy tuy còn nhỏ và khá trẻ con, nhưng hành động “võ trang cho con Vệ Sĩ”, đem đặt đầu giường để gác đêm cho anh để anh không chiêm bao thấy ma nữa xuất phát từ tình anh em. Thủy không thể chịu đựng nổi khi thấy Thành đem chia hai con búp bê, con Vệ Sĩ và con Em nhỏ ra, em càng không thể cầm lòng khi em biết chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, em phải xa người anh trai mà em hết lòng tôn sùng và yêu mến. Hai anh em cũng chỉ là hai con búp bê có cảm xúc phải chia tay nhau khi còn quá nhỏ để luyến lưu một góc trời ký ức đầy dư âm và kỷ niệm. Hai em không phải là người quyết định cuộc chia tay ấy mà chính quyết định ly hôn của ba mẹ hai em đã khiến cho hai em phải xa nhau, xa những tháng ngày hạnh phúc và đầy những ký ức đẹp như cổ tích. Khi biết chuyện, cô và các bạn của Thủy đã rất đau lòng, càng đau lòng hơn khi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng rằng từ nay Thủy sẽ không còn được đi học nữa. Sự thật vẫn là sự thật. Em chỉ ước một điều là cái tổ ấm nhỏ bé ấy sẽ không bị tan vỡ và nụ cười lại nở trên mối hai anh em tội nghiệp. Người lớn thì có bao giờ hiểu được con trẻ nghĩ gì khi tuy còn nhỏ mà chúng phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau và phải nói lời chia xa với những người mà mình yêu thương nhất. Hai con búp bê cũng phải chúng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Em không biết là chúng có khóc không nếu chúng phải chia tay nhau sau một thời gian dài bên nhau, chơi đùa cùng hai con người đáng yêu và dễ thương như hai thiên thần. Có thể chúng sẽ không khóc đâu vì búp bê làm gì có nước mắt. Nhưng cuộc chia tay đã làm nhói đau Thành và Thủy, để lại trong tim hai em một vết thương rất lớn không gì hàn gắn nổi. Dù vậy thì cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, “mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng um trùm lên cảnh vật”. Hai em có thể xa rời nhau, nhưng tôi tin chắc một điều là chúng vẫn luôn nhớ về nhau, nhớ khung trời tuổi thơ với những cảnh vật quen thuộc, mãi mãi không quên. Em thấy lòng mình đau đớn khi trong phút giây nói lời tạm biệt, Thủy bắt thành phải hứa là sẽ không bao giờ để hai con búp bê ngồi xa nhau, cũng giống như hai sinh linh ấy sẽ mãi dõi theo nhau trên mọi nẻo đường đời.
Câu chuyện là một bài học về tình anh em, để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó có thể phai mờ. Búp bê có lỗi gì mà phải chia tay? Búp bê vẫn muốn mình được hạnh phúc trong vòng tay đùm bọc, chở che của ba mẹ. Cuộc chia tay đau đớn và đầy cảm động của hai em bé trong truyện có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta rằng: Gia đình chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim mỗi người. Để bảo vệ và gìn giữ được hạnh phúc gia đình không có gì hơn là chúng ta phải đừng để những cuộc chia ly như thế diễn ra để con trẻ tự nhiên lại phải hứng chịu những mất mát không gì hàn gắn được.