K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

7 tháng 11 2020

Qua tác phẩm lão hạc mà em đã học, em cảm nhận được cái chết của lão tất cả đều bắt nguồn từ tình thương. Vì lão thương con mình, mà thà chết đói chết nghèo chư tuyệt đối không chịu bán nhà, bán đất mà cứu thân. Vì lão thương con chó của lão mà lão dường như cảm nhận được nó oán trách, nó thất vọng vì lão để rồi dẵn vặt ân hận bản thân, xem bản thân như phản bội lại con vật từng ấy năm gắn bó cùng nhau bên căn nhỏ cô đơn ấy. Và rồi sau tất cả, lão chọn chết đi, chết đi để thoát khói dẵn vặt, chết đi để thoát khỏi cạnh cơ cực và chết đi để không là gánh nặng của ai. Em cảm thấy vô cùng thương xót cho sự ra đi của lão, qua đó cũng phê phán xã hội mục nát, cảm thương cho tình người và số phận bạc bẽo

Lão Hạc là một nhân vật thành công mà Nam Cao đã xây dựng lên. Cuộc đời bi thảm của lão Hạc đã để lại trong lòng người đọc ấn tượng sâu sắc khó quên. Lão có một người vợ và một người con trai độc nhất. Vợ lão mất sớm, do không đủ tiền cưới vợ, con trai lão phẫn trí bỏ đi phu đồn điền cao su. Trước khi đi lão được người con trai trao lại một kỉ vật là một con chó vàng nên lão rất yêu thương và đặt cho nó một cái tên hay Cậu Vàng. Năm ấy do đói kém mất mùa, bão lũ cướp hết toàn bộ số hoa màu của lão và lão còn bị một trận ốm nặng. Cuộc đời đau khổ dồn ép lão đến bên bờ vực thẳm, không còn cách nào khác, lão đành phải đứt ruột mà bán đi con chó Vàng lão hằng yêu thương; để rồi khi bán xong, lão lại hu hu khóc như con nít. Sợ sống mà ảnh hưởng tới con trai, vì đã trót lòng lừa gạt một con chó, lão quyết định chết bằng bả chó và lão "đi đời" trong đau khổ và tủi nhục. Cái chết của lão cũng chính là sự tự trọng của lão với con lão. Lão Hạc có một tấm lòng thật đáng. 

Chị Dậu là một người yêu thương chồng con tha thiết, đảm đang, hiền dịu và tháo vát nhưng có sức sống mạnh mẽ, có tinh thần phản kháng tiềm tàng. Sau khi a Dậu bị trói và cùm kẹp ở ngoài đình làng , bị bọn người nhà Hào Lí khiêng về. Chị đã nấu cháo, quạt cho nguội cháo rồi đi rón rén, ngồi xem chồng ăn có ngon miệng không. Qua đó, thể hiện chị Dậu là người phụ nữ đảm đang, dịu dàng và tận tụy hết lòng yêu thương chăm sóc chồng. Anh Dậu vừa được cứu, chưa tỉnh lại, bưng bát cháo được đưa lên miệng chưa kịp húp thì bọn cai lệ và người nhà lý trưởng  từ ngoài sầm sập xông vào. Lúc đầu chị đã hết sức lễ phép, nhã nhặn vì chị biết chúng là “người nhà nước” còn chồng chị là kẻ cung đinh có tội. Chị ” run run” xin khất rồi vẫn tha thiết van nài. Đến lúc cai lệ sầm sập đến chỗ anh Dậu định trói, chị xám mặt chạy đến đỡ tay hắn  và năn nỉ ” cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc ông tha cho”, nhưng đến khi chính mình bị đánh , chị Dậu tức quá không thể chịu được, liều mạng cự lại bằng lí xưng hô ngang hàng, chị đứng lên và nói: ” chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ”. Cai lệ tát vào mặt chị rồi hắn cứ nhảy vào chói anh Dậu, chị nghiền hai hàm răng: ” mày trói ngay chồng bà đi, mà cho mày xem”. chị đã đứng lên với niềm căm phẫn ngùn ngụt tư thế đứng trên đầu kẻ thù đè bẹp đối phương đấu lực với chúng, bằng tất cả sức mạnh của lòng căm thù tức giận ấy, chị Dậu đã túm lấy cổ tên cai lệ ấn dúi ra cửa, lần lượt, người đàn bà lực điền này đã quật ngã tên cai lệ và người nhà lý trưởng. Trước những hành động hung bạo, độc ác, đểu cáng của bọn hào lý tham lam hống hách chị Dậu đã vùng dậy đứng lên đấu tranh để bảo vệ mạng sống cho chồng. Chị Dậu mang vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, tiêu biểu cho tầng lớp phụ nữ nông dân giàu sức sống dưới ách áp bức của chếđộ nửa thực dân nửa phong kiến khi chưa bắt gặp ánh sáng Đảng.

Cho đề bài: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?Gợi ý:MB:Giới thiệu tình huống câu chuyện.Chứng kiến việc lão Hạc kể chuyện bán chó co ông giáo trong hoàn cảnh nào?TB:Kể chuyện bán chó:-Nét mặt buồn rười rượi, giọng nói chùng xuống.-Lão cố tỏ ra vẻ vui vẻ nhưng mặt...
Đọc tiếp

Cho đề bài: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?

Gợi ý:

MB:Giới thiệu tình huống câu chuyện.Chứng kiến việc lão Hạc kể chuyện bán chó co ông giáo trong hoàn cảnh nào?

TB:Kể chuyện bán chó:

-Nét mặt buồn rười rượi, giọng nói chùng xuống.

-Lão cố tỏ ra vẻ vui vẻ nhưng mặt méo xệch lại như sắp khóc, hai mắt ầng ậng nước.

-Khi ông giáo cất tiếng hỏi con chó đã bị bắt đi rồi à, lão Hạc mặt co rúm lại, không kìm nén được nữa lão hu hu khóc như một đứa trẻ.

-Lão Hạc kể cho ông giáo nghe quá trình người ta bắt đi cậu Vàng: Chúng lao đến, trói buộc cậu, ánh mắt như là đang trách móc lão Hạc bạc tình bạc nghĩa.

-Trước nỗi buồn, sự ân hận của lão Hạc, ông giáo an ủi động viên lão hãy coi đó như một chuyện bình thường.

-Sau khi nghe lời khuyên của ông giáo lão vui vẻ hơn một chút nhưng trên nét mặt vẫn phảng phất nỗi buồn.

KB:Nêu cảm nghĩ sau khi chứng kiến cuộc trò chuyện của lão Hạc với ông giáo.

0
6 tháng 11 2020

dài nắm nếu em viết

6 tháng 11 2020

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nói: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 9. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó. 

Bài làm

Một buổi sáng mùa thu dịu nhẹ, những hàng cây khẽ đu đưa trong gió, trên vỉa hè những em nhỏ đang đùa vui, cười nói rộn ràng. Khung cảnh ấy làm tôi bất chợt nhớ lại một việc tốt mà tôi đã làm.

    Đó là vào một buổi chiều mùa hè oi bức, cái nắng nóng như muốn thiêu đốt tất cả đã dịu dần. Tiếng trống kết thúc buổi học vang lên, tôi nhanh chân bước mong sao có thể về nhà để kịp dự bữa tiệc sinh nhật của mẹ. Tôi đã chuẩn bị một tấm thiệp từ rất lâu và chỉ mong chờ ngày sinh nhật mẹ để tặng nó cho mẹ. Vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ vui mừng mở tấm thiệp ra tôi lại vui mừng vô cùng. Bỗng “Huhu..hu…hu”, tiếng khóc ở đâu đó chợt cắt ngang dòng tưởng tượng của tôi. Tôi đi theo tiếng khóc và đã tìm thấy một em nhỏ đang đứng khóc trong một chiếc ngõ hẹp và tối. Mặt mũi em lấm lem bởi nước mắt. Khi tôi định tiến lại gần thì đứa bé tỏ ra lo sợ, lùi về phía sau vài bước. Tôi đã rất dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi em nhỏ: “Làm sao em khóc vậy? Có thể nói với chị được không?”. Đứa bé khóc òa, nghẹn ngào trong tiếng nấc: “Em không tìm thấy bố mẹ”.

Chỉ còn 30 phút nữa là bữa tiệc sinh nhật mẹ sẽ diễn ra. Tôi đã rất phân vân không biết nên về nhà dự sinh nhật mẹ hay giúp đỡ em nhỏ tìm bố mẹ của mình. Nghĩ đến lời mẹ đã nói: “Con phải biết giúp đỡ những người gặp khó khăn” tôi liền giúp em bé tìm đường về nhà. Khi hỏi em bé tên bố mẹ thì em chỉ nhớ tên của mẹ là Lan. Tôi đã dẫn em đi khắp các ngõ vào từng nhà hỏi thăm. Hết khu vực gần đấy tôi lại dẫn em đi những chỗ xa hơn, gặng hỏi để tìm được bố mẹ em. Dẫn em đi suốt 40’ đồng hồ, hỏi thăm tất cả những ngôi nhà gần đó nhưng vẫn không tìm được bố mẹ. Nhìn thấy em mồ hôi nhễ nhại, mắt vẫn đỏ và dưng dưng nước mắt, tôi đã ôm em nhỏ vào lòng và nói: “Chị nhất định sẽ giúp em tìm được bố mẹ” . Dù biết điều đó bây giờ giường như thật khó nhưng đó là cách duy nhất mà tôi có thể an ủi em bé. Rồi tôi lại dắt em đi và tiếp tục tìm kiếm, hỏi thăm.

          Trong giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng thì điều diệu kì đã xảy ra. Em bé mặt đang ủ rũ, mệt mỏi bỗng nhiên hai mắt bừng lên, chạy nhanh về phía trước gọi: “Mẹ…mẹ ơi…con ở đây…!”. Đó là bố mẹ của em bé, họ cũng đang đi tìm em. Gặp được mẹ, em bé đã khóc nức nở. Cô chú đã rất vui mừng và cảm ơn tôi rối rít. Nhìn thấy em bé đã tìm được bố mẹ, lòng tôi vui sướng vô cùng. Nhìn xuống đồng hồ, tôi giật mình nhận ra đã quá sinh nhật của mẹ 30’ rồi, trời cũng đã tối.

  Tôi nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà, thấy tôi cả nhà đã ra hỏi. Mọi người đều rất lo lắng cho tôi vì trời tối mà tôi chưa về. Sau khi nghe tôi kể hết câu chuyện giúp em bé tìm bố mẹ, cả nhà đã vỗ tay khen ngợi. Mẹ nhận tấm thiệp, ôm tôi vào lòng xoa đầu và khen ngợi: “Con gái mẹ đã làm rất đúng !”. Lời của mẹ ấm áp khiến tôi như quên đi tất cả mệt mỏi.

     Tiếng trống vào lớp vang lên khiến tôi chợt tỉnh. Tôi nhanh chân bước vào cổng trường, lòng rạo rực một niềm vui khi nghĩ lại một việc tốt mà mình đã làm.

6 tháng 11 2020

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, người mẹ có vai trò lớn lao,sẵn sàng hi sinh vì con và tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất ,nhưng ko phải khi nào ta cũng ý thức đc điều đó.:oops::oops:Khi con bị ốm nặng mẹ đã phải thức suốt đêm chăm sóc cúi mk trên chiếc nôi trông chừng hơi thở hổn hển của con ,quằn quại vì nỗi lo sợ, khóc nức nở vì nghĩ rằng có thể sẽ mất con.Công lao của mẹ đối với con thật lớn lao.Cha thương con nhưng nghiêm khắc ,mẹ thương con bằng tấm lòng hiền dịu và bao dung vì vậy mà người con thường gắn bó với mẹ hơn.tháng ngày mẹ chắt chiu từng dòng sữa nuôi con đến hao gầy thân xác.con khỏe mẹ vui ,bằng lời ru ngọt ngào mẹ đưa con vào giấc ngủ say nồng giữa những chưa hè oi ả hay những đêm đông lạnh giá.đúa con lớn dần lên trong vòng tay ấp ủ của mẹ hiền.mẹ dạy con tiếng nói đầu tiên .mẹ dìu con nhứng bc đi chập chững đầu tiên.công lao sinh thành dưỡng dục của mẹ sánh ngang với sông xâu ,biển rộng.thật hp cho những đứa con được ấp ủ ,khôn lớn trong vòng tay y thương của mẹ.mẹ là người che trở,đùm bọc là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của con trong mọi thành công hay thát bại trên đường đời.Nếu đứa con nào cố ý hay vô tình chà đạp lên tình mãu tử thì ko xứng đáng làm người và chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời

 Chúc bạn học tốt. NHớ k cho mk nhoa