10 GP sẽ dành cho bạn có tóm tắt hay nhất và độc đáo nhất (tính đến hết ngày 5/3 nha)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu `1,` PTBĐ: Tự sự
Câu `2,` Bối cảnh thực sự xảy ra với chú chó Purrito là khi chủ đã bỏ cậu ở lại. Chú nghĩ chủ nhân sẽ không bao giờ làm vậy với mình, nên mới nghĩ đó là trò chơi, và không biết được sự thật của mình.
Câu `3,` Chú mèo Kitty Softpaws đã tỏ ra kinh ngạc, vì lúc đầu, chú sẽ nghĩ là chú chó Purrito sẽ rất buồn và dận chủ nhân của họ, nhưng kết quả lại ngược lại, Purrito không những không buồn mà còn rất hồn nhiên, vui tươi tiếp tục trò chuyện.
Qua tác phẩm điện ảnh này, bộ phim muốn gửi gắm cho chúng ta không nên bỏ cuộc, phải suy nghĩ tích cực, phải cố gắng bước qua nỗi đau và tiếp tục trên con đường của mình, dù không còn như trước.
Dần dần, nỗi đau và mảnh vỡ sẽ nhiều thêm, chúng ta nên học cách thật mạnh mẽ, không dựa giẫm vào bất kì ai, và chỉ có chính mình mới biết cách vượt qua được điều đó.
Câu `4,` Theo em, chú chó Purrito có thực sự chiến thắng trong câu chuyện của mình. Dù rơi vào hoàn cảnh bị bỏ rơi mà cũng khá là nhiều những chú chó rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng chú không những không bị suy sụp tinh thần, không suy nghĩ tiêu cực, vẫn hồn nhiên, vui vẻ. Dù cuộc sống của cậu sau đó cũng như những chú chó hoang, nhưng chú lại có cảm xúc khác biệt với những chú chó khác. Purrito rất mạnh mẽ, cậu luôn giữ cho trái tim mình có một tâm hồn trong sách, lạc quan và tràn đầy hi vọng.
Câu 1: Phương thức biểu đạt của đoạn trích trên là tự sự kết hợp miêu tả, biểu cảm
Câu 2: Theo em, bối cảnh đã thực sự xảy ra trong câu chuyện của Perrito là bị bầy đàn của nó ghét bỏ. Không muốn sống chung nên mới tìm cách bỏ rơi Perrito.
Chú cún đấy không hề nhận ra rằng mình đang bị mọi người bỏ rơi, vẫn ung dung yêu đời
Câu 3: Trong đoạn tâm sự, Kitty Softpaws đã tỏ ra kinh ngạc. Theo em, cô mèo kinh ngạc vì Perrito không những không tức giận hay buồn bầy đàn của nó mà còn vui vẻ, yêu đời. Qua đó, tác phẩm điện ảnh muốn gửi gắm đến các bạn bài học là ''Nếu cuộc đời cho bạn những khổ đau, hãy nhìn thấy điều tích cực từ đó. Đừng bỏ cuộc, đừng mất hi vọng, và luôn giữ cho mình một trái tim đầy sự tử tế và yêu thương''.
Câu 4: Bạn suy nghĩ với câu bình luận chốt lại của Perrito: "Win-win". Theo em, Perrito đã thực sự "chiến thắng trong câu chuyện của mình'' Perrito đã rơi vào hoản cảnh bị bỏ rơi, nhưng chú không hề buồn hay trách móc mà ngược lại còn vui hẻ, yêu đời hơn bao giờ hết. Perrito đã rất mạnh mẽ nổ lực, chú luôn giữ cho trái tim của mình luôn chứa những điều tốt đẹp, tích cực, lạc quan và tràn đầy hi vọng
Có một con quạ đang khát nước và tìm kiếm nước. Một lúc lâu sau nó mệt quá nên đành đậu xuống một cành cây. Nó nhìn quanh và rồi thấy một chai nước nhưng trong chai lại khá ít nước, nó không thể uống được. Vì vậy nó mới nghĩ ra một cách là dùng những viên sỏi nhỏ bỏ vào chai cho nước dâng lên để nó dễ dàng uống. Lúc ấy con quạ vui sướng, uống từng gọi nước tinh khiết, trong lành, ngọt mát công lao mà quạ bỏ ra đã không hề uổng phí một chút nào. Khi uống nước xong rồi quạ bay lên cây nghỉ ngơi
-Đây là câu chuyện " Con quạ thông minh" đúng không cô
... Quạ rất vui sướng khi nhìn thấy công sức của mình đã có kết quả. Quạ uống thỏa thích những giọt nước mát ngọt rồi bay lên cây nghỉ ngơi.
Một tuần một lần đi trên con đường ấy nhưng lần nào cũng vậy em không kìm được xúc động trong lòng , bởi em đang đi con đường tới trường học em hằng mơ ước . Mỗi lần nhìn thấy cổng trường mở ra là một cảm xúc khó tả , khát khao và cháy bổng bỗng bùng lên trong tim em . Em muốn ngày này năm sau đàng hoàng vững bước đi qua cánh cổng đó . Em luôn tự nhủ với bản thân rằng '' Ngày này năm sau em sẽ tự tin bước qua cánh cổng ấy '' . Trong một năm ấy em học tập chăm chỉ , những lúc rảnh rỗi 2 chữ quyết tâm lại được em khắc kín lên mặt hai chiếc bàn học ở lớp cũng như ở nhà . Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ nhưng qua câu chuyện này , em muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn , đừng nản chí mà vứt bỏ đi mơ ước của mình mà hãy kiên trì để có được thành quả mình xứng đáng nhận được .
Khi em còn nhỏ em đã nghe rất nhiều về thi học sinh giỏi, rồi đến lúc em lên trung học cơ sở em đã có trong mình một quyết tâm là nhận được giải nhất một cuộc thi học sinh giỏi. Lên lớp 8 trường em tuyển chọn những bạn có thành tích tốt trong mônn học nào đó. Trong lúc em học ở lớp 6 và 7 em đã rất yêu thích các môn: Toán, lý, sinh, hóa những môn học này em rất tự tin về khả năng của mình em quyết định đăng kí ôn học sinh giỏi môn Toán. Trong năm lớp 8 hè lớp 8 và lớp 9 em đã cố gắn ôn luyện rất nhiều về kiến thức toán học. Đến ngày thi học sinh giỏi em đã hứa với lòng sẽ giành được giải nhất môn toán. Khi vào thi em rất lo lắng nhưng nhờ có sự động viên của gia đình và bạn bè. Em đã vượt qua được sự lo lắng và làm bài cực kì tốt khi đến ngày công bố kết quả em đã nhìn thầy tên mình trên danh sách môn toán. Và em đã thấy mình đã đạt được "giải nhất" trong cuộc thi này. công lao bỏ ra của em trong những năm qua đã không vô ích
Trên đây là câu chuyện ngắn em muốn kể cho mọi người nghe về cuộc thi HSG mà em đã tham gia
Mình từng ngồi thẩn thờ để suy nghĩ về việc mình tồn tại trên thế giới này. Khi đó mình mới nhận ra rằng thời gian đã "đóng góp" rất nhiều cho việc mình lớn lên và trưởng thành đến bây giờ. Từ những cú ngã khi bập bẹ, lần đầu tập đi xe hay những khoảnh khắc mình bên những người mình yêu thương và cả những lúc mình lủi thủi một mình, chìm đắm trong những suy tư, thế giới mơ mộng mà chính mình dựng nên. Tất cả đều có mặt của "thời gian". Khi mọi người ai cũng tất bật trong sự hối hả của cuộc sống, chỉ số ít chọn dừng lại và ngoảnh lại xem chuyện gì đang xảy ra. Thì mình là người đó. Mình đã từng cảm thấy thời gian trôi qua chỉ là những tháng ngày vô nghĩa. Và dường như chính nó đang dần dần giết chết cái tôi bên trong bằng những sự dằn vặt và hối tiếc trong sự hoài niệm. Khi ngày và đêm mình chẳng thể nào phân biệt được, sự lạnh lẽo của con người cứ thế mà "vả" vào mặt mình từng hồi. Ngày từng ngày cứ lặp đi lặp lại trong sự tẻ nhạt và chán chường. Hẳn thời gian là thuốc độc. Bởi nó đang từ từ hủy hoại mình, làm cho cảm giác như sẽ không bao giờ có ngày mai nữa. Thế nhưng, trong giai đoạn cách ly tại nhà - năm 2021 ấy, mình đã quyết định lấy độc trị độc. Và có lẽ thời gian đó chính là thuốc giải cho những bế tắt của mình trước đây. Mình đã dành nhiều thời gian để nhìn sâu vào bên trong bản thân hơn, yêu chính mình hơn và hơn hết mở rộng cái nhìn về những ý kiến cá nhân hơn. Khi đó mình nhìn thấy được chính mình trong những câu chuyện của người khác, mình được đồng điệu, thấu hiểu và đôi khi là được an ủi trong những "chiếc" bình luận "cảm ơn vì đã ở lại" hay đơn giản là "ôm cậu một cái". Người ta bảo "thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương" nhưng liệu bạn có dũng cảm để đối mặt với sự đau đớn mà thời gian gây ra không? Chả có khi nào trị thương mà không đau cả, vết thương này lành đi cũng chính là minh chứng cho việc chữa lành đã thành công và chúc mừng bạn đã vượt qua nó. Thời gian là chính thuốc nhưng là thuốc gì thì còn tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người. Tất cả mọi thứ như vỡ lẽ ra, mình đã bước chân ra khỏi chai thuốc độc mang tên thời gian, thay vào đó mình bước chân sang một nơi mới - đó là sự giải thoát của chính thời gian dành cho mình.
"thời gian là phép chữa lành, nhưng cũng là thứ độc dược. thời gian khiến ta nghĩ mình đã hồi phục, nhưng thật ra vết thương vẫn rỉ máu không ngừng."
just remind me of this =))
Em thường học theo cách 3 vì em có một người ban thân rất tuyệt vời ạ
Em thường học thuộc bài theo cách 1 chia nhỏ bài thành nhiều phần rồi gộp lại.
Tôi là cây gỗ lim xanh trong một khu rừng tại Việt Nam. Tôi có một cơ thể cứng, chắc, nặng và bền. Tôi cao khoảng 30m và rộng khoảng 0,7 - 0,9m. Tôi ưa bóng khi nhỏ nhưng tôi lại ưa ánh sáng khi lớn. Xung quanh người tôi có những đường vân xoắn rất đẹp mắt. Khi tôi vẫn còn là một cái cây nhỏ và non, tôi màu vàng nâu và khi tôi già đi, tôi màu vàng đen. Mùa hè, tôi tận hưởng ánh nắng từ mặt trời. Mùa xuân tôi thỏa thích đu đưa theo những cơn mưa bay nhè nhẹ. Mùa thu, tôi đu đưa những chiếc lá theo những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Mùa đông, tôi cùng các bạn gỗ lim khác được những làn sương phủ mịt mù. Cứ như thế, từng ngày, từng năm trôi qua một cách yên bình. Bỗng dưng một ngày, có một số người đến khu rừng tôi đang sinh sống để khai thác gỗ. Chẳng may, tôi được họ chọn. Họ đánh dấu vào người tôi và dùng rìu chặt đôi cơ thể tôi. Họ mang tôi về và thay đổi hình dạng của tôi. Một tháng sau, có một đôi vợ chồng già đến và mua tôi ở hình dạng mới về...
Tôi là cây bạch đàn cả họ nhà tôi ai cũng trắng muốt như nàng bạch tuyết trong câu truyện cổ tích mà bọn trẻ vào rừng hay kể cho nhau nghe thân tôi trắng lá thì nhỏ và khá giống lá trúc vì có thân hình trắng muốt lên gia đình tôi là thành phần của giấy đấy nên tôi rất háo hức vì sẽ là những cuốn sách những bài kểm tra điểm 9 , 10 của học sinh làm tôi thấy rất vui nhưng có lẽ muốn tôi thành những miếng giấy chắc là đau lắm nhưng tôi sẽ cố nhịn để các bạn học sinh có sách đến trường.
Trời này mát quá những ánh nắng vui đùa trên những chiếc lá của tôi kìa nhưng tôi buồn ngủ quá tạm biệt nhé nếu lớn lên tôi biến thành giấy thì mong các bạn hãy học giỏi nhé zzzzzzz
Có hơn 1 tuần để gửi bài mà em. Em có vướng mắc ở đâu ko?
Mặc dù chỉ là quần chúng ăn dưa không liên quan, nhưng mình có thể có 1 góp ý rất rất nho nhỏ là chúng ta có nên thả rộng một chút về mặt hình thức văn bản không? Kiểu như hình thức văn bản khuôn mẫu mở-thân-kết nó khiến bài viết chỉ bó gọn trong dạng lý luận văn học trong nhà trường, khiến sức sáng tạo của các bạn tham gia bị bóp nghẹt khá nhiều. Trong khi đó trên thực tế, thể loại liên quan đến "văn học" mà chúng ta tiếp xúc ở ngoài thì các thể loại mà hình thức cấu trúc mang tính tự do lại mang tính áp đảo: truyện, thơ, tản văn, kí... Từ đó có thể thấy việc yêu cầu bố cục bài viết phải như một bài văn thông thường đã giết sạch các ý tưởng viết thơ, viết truyện ngắn, viết tản văn, viết nhật kí hồi kí, viết thư... để thể hiện nội dung cùng chủ đề. Mà các hình thức viết kể trên cũng thú vị đấy chứ, có lẽ chúng ta không nên kì thị chúng như vậy?
Có rất nhiều tác phẩm truyền thuyết và em ấn tượng nhất với tác phẩm Thánh Gióng của Trần Việt Tùng. Truyện kể rằng, Hùng Vương thứ mười tám có một cô con gái xinh đẹp tên là Mị Nương. Sơn Tinh - chúa miền non cao và Thủy Tinh - chúa miền nước thẳm đều đến cầu hôn Mị Nương. Sơn Tinh mang đầy đủ lễ vật đến trước theo đúng yêu cầu của nhà vua và được rước Mị Nương về. Thủy Tinh nổi giận, dâng nước đánh Sơn Tinh ròng rã mấy tháng nhưng bị thua, đành rút quân.
Bài Lão Hạc của tác giả Nam Cao
Trong một ngôi làng có 2 cha con sống nhau khá hòa thuận. Khi con trai lấy vợ thì nhà gái lại lấy giá quá cao mà Lão Hạc lại không có tiền trả nên con trai đã đi đồn điền cao su để lại cho Lão Hạc một chút tiền và một con chó mang tên 'cậu vàng'. Lão Hạc phải sống trong sự cô đơn và nghèo khổ, nhưng đó đã giảm đi được phần nào khi có 'cậu vàng' làm bạn trong quãng thời gian đau khổ ấy. Nhưng rồi Lão Hạc bỗng bị ốm dài ngày, tiền không còn, vườn hoa cũng bị bão cuốn đi và sức khỏe yếu nên lão đã bán con cho đi. Nhiều người cũng đã khuyên ông nên bán ba sào vườn đi nhưng ông nhất quyết không biết. Vào một ngày nọ ông đến gặp ông giáo để xin bả chó. Ông giáo tưởng lão theo gót của Binh Tư nên đã thất vọng về ông, nhưng thực chất là lão đã tự sát để không đụng điền số tiền mà cậu con trai để lại và để lại cho con ba sào vườn. Không ai biết được cái chết của Lão Hạc ngoài Binh Tư và ông giáo