ĐỨA BÉ MUỐN HÁI SAO, CÔ ĐỘC LÀ MÔN HỌC BẮT BUỘC CỦA CHÚNG TA, KHÔNG SỢ CHÍNH MÌNH NỖ LỰC RỒI KHÔNG ƯU TÚ, TA CHỈ SỢ NGƯỜI ƯU TÚ HƠN TA CÒN NỖ LỰC HƠN TA
Lư Tư Hạo có một cấu nói rất hay, nhờ câu nói đó mà một cô bé như tớ đã có động lực bước tiếp. Chuyện là không lâu trước tớ tham gia một cuộc thi. Toàn bộ thời gian tớ đều dành để ôn thi. Bố mẹ tớ cũng kì vọng vào tớ, vì được bố mẹ tin tưởng nên tớ rất vui. Ôn cũng không được bao lâu thì tớ cảm thấy tự tin với khả năng hiện tại nên bỏ bê việc ôn tập. Đến ngày thi tớn vô cùng tự tin nhưng đề thì không dễ như tưởng tượng của tớ, không hề trùng với những gì đã ôn. Tớ suy sụp nộp giấy trắng. Về đến nhà tớ liền lao vào phòng ôm mặt khóc nức nở, bố mẹ khuyên thế nào tớ cũng không nghe. Bà ngoại tớ biết chuyện thì liền từ quê lên thành phố thăm tớ, bà rất thương tớ nên luôn che chở bảo ban tớ. Giờ nghe tin tớ như vậy bà không ngại đường xa đến thăm tớ. Lúc nhìn thấy bà tớ liền lao đến khóc nức nở. Bà an ủi rồi dìu tớ ngồi xuống ghế, rồi bà móc trong túi ra một cuốn sách đưa cho tớ. Rồi bà nhẹ nhàng khuyên tớ. ''Cháu à, đừng buồn nữa mà hãy vui lên đi. Đừng dễ dàng từ bỏ như vầy chứ. Mỗi người chúng ta cần một lần nhận được bài học cô độc, nó giúp ta nhận ra được mọi thứ xung quanh. Nếu lúc đó cháu không vì những thứ xung mà bỏ lỡ việc ôn tập thì kết sẽ không như bấy giờ. Nhưng cháu à, đó chỉ mới là một bài học và cháu sẽ phải áp dụng nó. Ta không nên sợ sự nỗ lực mà mình bỏ ra không rồi không ưu tú mà ta phải sợ người khác nõ lực hơn ta cháu à. Giờ cháu cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi và bắt đầu lại nhé, bà tin rằng nếu cháu nỗ lực, sử dụng hết khả năng của mình thì cháu có thể hái được vì sao rực rỡ nhất bầu trời''.
Bình luận (0)